“Đúng thế. Chỉ có một người trong sạch đi vào lâu đài cổ thôi. Peter này, sao anh lại tới đây?”
Nụ cười của Peter Bryant cứng đờ, sự vui vẻ trong mắt cũng biến mất không còn dấu tích. Tuy khóe miệng anh ta vẫn duy trì vẻ mỉm cười nhưng trông rất quỷ dị.
“Tôi có thể hỏi tên anh không?” Peter Bryant ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi.
Nghe tới đây, Nicole Chez cũng tò mò. Tuy cô ta biết anh là “chủ nhân lâu đài cổ” nhưng không biết tên.
Trì Trừng không định che giấu thân phận nên bình tĩnh làm rõ thân phận của mình dưới cái nhìn chăm chú của Peter Bryant và Nicole Chez: “Tôi tên là Trì Trừng.”
Hai người kia sửng sốt. Sau đó, Peter Bryant khôi phục tinh thần trước, kinh ngạc nói: “Anh là Trì Trừng? Là vị thần thám tên Trì Trừng đó sao?”
Peter Bryant nhắc tới hai chữ “thần thám” khiến Nicole Chez nhớ luôn ra thân phận của Trì Trừng, mắt lóe lên chút hoảng loạn. Nhưng, cô ta che giấu cảm xúc ấy rất nhanh. Giờ thì cô ta hiểu tại sao anh lại là “chủ nhân lâu đài cổ” rồi.
“Anh chính là “chủ nhân lâu đài cổ”, người được chỉ định bảo vệ người vô tội lẫn trong đây?” Peter Bryant thuận miệng đoán luôn mục đích Trì Trừng tới đây.
“Giờ anh nói cho tôi nghe tội ác mình làm được chưa?” Trì Trừng kiên nhẫn hỏi.
Trên khuôn mặt Peter Bryant xuất hiện vẻ nghiền ngẫm. Anh ta cười: “Nếu tôi nói mình chính là người vô tội cần anh bảo vệ thì sao?”
Trì Trừng quan sát Peter Bryant thêm lần nữa, thành thật nói: “Trông anh không giống người tốt.”
“Chậc chậc chậc, ngài thần thám à, anh có biết câu mình nói gây tổn thương cho người khác đến mức nào không? Nhưng, tôi muốn nhắc nhở anh một câu, anh có hay đọc truyện trinh thám không? Người trông có vẻ khả nghi nhất thường là người vô tội.”
Trì Trừng bình tĩnh nở nụ cười. Nét mắt đó khiến Peter Bryant với Nicole Chez đoán không ra anh đang nghĩ gì.
“Anh nói đúng, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận trước khi đưa ra phán đoán.”
Dứt lời, Trì Trừng dẫn Peter Bryant vào phòng ăn lấy chìa khóa thuộc về anh ta.
“Tôi muốn lên phòng cất hành lý. Hai người muốn tiếp tục ở đây hả?” Trì Trừng nói với Peter Bryant và Nicole Chez, đồng thời quan sát phản ứng của hai người.
Căn cứ theo quy tắc hung thủ đưa ra, sáu tên tội ác quấn thân ấy chỉ có cơ hội sống sót khi giết chết người vô tội và mỗi người có hai lần đưa ra lựa chọn. Nếu hai lần ấy không thể giết chết người vô tội, người ấy sẽ tử vong.
Đợi đến khi nào chỉ còn ba người, đáp án mới được công bố.
Trong ba người còn sống, nếu có người vô tội thì bom trong người hai kẻ kia sẽ tự động nổ. Nếu người vô tội đã chết, người giết được sẽ may mắn sống sót, hai người còn lại lập tức bị nổ tung.
Suốt quá trình, Trì Trừng chỉ là người đứng xem. Có điều, nếu anh không muốn người vô tội phải chết trong oan ức thì nhất thiết phải tìm ra và bảo vệ người ấy. Đồng thời, khi anh tìm được người vô tội, anh sẽ có một đặc quyền. Đặc quyền ấy chỉ hé mở khi còn ba người.
Cho nên, Trì Trừng muốn xem thử phản ứng của Nicole Chez và Peter Bryant khi biết hai người có thể ở riêng với nhau.
Nicole Chez phản ứng lại trước. Nếu để cô ta ở riêng một chỗ với Peter Bryant, chắc chắn cô ta không thể đánh trả lại.
Tuy có hai cơ hội nhưng chưa chắc nó đã bảo vệ Nicole Chez an toàn nên lập tức đưa ra đề nghị lên tầng cùng Trì Trừng.
Thật ra, Peter Bryant vốn không để tâm lắm. Mà sau thấy cả Trì Trừng lẫn Nicole Chez đều lên tầng, anh ta không muốn ở lại một mình.
Ba người tới phòng Nicole Chez trước, bởi vì phòng cô ta ở ngay tầng hai.
Sau đó đến lượt phòng của Peter Bryant nằm trên tầng bốn. Cuối cùng, Trì Trừng một mình ở trên tầng năm.
Sau khi vào phòng ngủ, Trì Trừng khóa cửa. Cửa từng phòng trong lâu đài cổ được lắp đặt rất vững chắc, chỉ cần khóa lại là người bên ngoài không cách nào phá cửa xông vào.
Trì Trừng đi tới bên cửa sổ, ngắm nghía phong cảnh ở khe vực. Đứng ở vị trí của anh, mọi cảnh đẹp xung quanh đều được thu vào trong mắt. Vì thế, anh lại không nhịn được mà cảm thán độ ranh mãnh của hung thủ.
Anh là người duy nhất ở trên tầng năm. Cho nên, dù bên dưới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh cũng phải cần chút thời gian để chạy tới.
Hung thủ vạch kế hoạch quá chi tiết. Năng lực ấy khiến Trì Trừng hoảng sợ. Cái duy nhất anh thấy may mắn chắc chỉ là hắn không có hứng thú với người thường.
Đương nhiên, nhờ vào việc này, có một số sự thật được vạch ra. Người bước chân vào lâu đài cổ toàn người không bình thường, giấu một số bí mật không muốn cho người khác biết. Nếu Trì Trừng muốn bảo vệ người vô tội thì anh phải moi ra bí mật của từng người.
May thay, Trì Trừng đã phát hiện chút manh mối. Nó khiến anh lấy lại chút tự tin.
Trì Trừng chậm rãi đi đến đầu giường. Ở trên tủ đầu giường có bày trí một chiếc điện thoại bàn kiểu cũ, hấp dẫn sự chú ý của anh. Anh cầm ống nghe lên thử, ai ngờ nó lại tự động liên lạc với một dãy số.
Sau vài giây chờ đợi ngắn ngủi, có giọng nam vang lên trong ống nghe.
“Chào anh, Trì Trừng.”
Giọng người đàn ông ấy đã được xử lý bằng thiết bị. Khỏi cần đoán, Trì Trừng cũng biết người gọi là ai.
“Cảm ơn lời mời của anh. Lâu đài cổ này rất đẹp.” Trì Trừng lạnh nhạt nói.
“Hi vọng ở cuộc gọi tiếp theo, anh đã tìm ra người vô tội đáng thương. Giờ mời anh hưởng thụ kỳ nghỉ.”
Dứt câu, hung thủ cúp điện thoại. Lúc này, Trì Trừng mới hiểu sao hắn lại đặt điện thoại trong phòng mình.
Cái cảm giác bị người khác thao túng khiến anh rất khó chịu. Vì vậy, Trì Trừng quyết tâm phải bắt được hung thủ. Nhưng trước đó, anh cần phải kiểm tra một lượt quanh phòng đã.
Mười phút sau, xác nhận phòng mình không đặt thiết bị theo dõi, sắc mặt Trì Trừng mới tốt hơn.
Trì Trừng gọi điện cho Chúc An Sinh. Hiện cô đã cầm chìa khóa trong tay, đang trên đường di chuyển đến lâu đài cổ hung thủ sắp xếp.
“Chú ý an toàn.” Đó là lời dặn dò cuối cùng Chúc An Sinh nói với Trì Trừng.
“Em cũng vậy.”
Trì Trừng luyến tiếc không muốn kết thúc cuộc trò chuyện với Chúc An Sinh. Nhận ra mình đã ở trong phòng khoảng một tiếng rồi, anh quyết định thử ra ngoài xem năm người còn lại đã tới lâu đài cổ chưa.
Quả nhiên, khi Trì Trừng quay lại phòng khách lâu đài cổ, bắt gặp hai người xa lạ. Nicole Chez đang nhàn nhã uống trà cùng họ.
Thấy Trì Trừng, Nicole Chez đứng dậy, giới thiệu hai người mới tới.
Biết người trước mặt là thần thám Trì Trừng, sắc mặt hai người kia trông nghiêm túc hẳn.
“Trì Trừng tiên sinh, chào anh, tôi tên Amanda Willy. Anh có thể gọi tôi là Amanda.” Người phụ nữ trong hai người xa lạ vươn tay ra chào hỏi Trì Trừng, giọng điệu dịu dàng như dòng suối róc rách chảy trong hang núi.
“Chào cô.”
Bắt tay Amanda xong, Trì Trừng quay qua nhìn người đàn ông xa lạ im lặng ngồi trên ghế nãy giờ.
Nicole Chez giải thích ngay cho Trì Trừng: “Anh ta tên Max Copeland, một quân nhân xuất ngũ. Trông anh ta có vẻ không thích nói chuyện lắm.”
Thân phận quân nhân xuất ngũ của Max Copeland làm Trì Trừng phải liếc mắt nhìn hắn nhiều thêm mấy lần. Xong, anh hỏi: “Nếu anh ta không thích nói chuyện, sao cô biết được tên?”
“Tôi nhìn tên anh ta trên mặt thẻ đeo trên cổ.”
Trì Trừng hiểu ngay, gật đầu. Thẻ bài là thứ mà quân nhân bên Mỹ rất hay đeo. Nó là một chiếc thẻ nhỏ đúc ra từ inox, bên trên khắc tên, được dùng để phòng ngừa trường hợp người quân nhân ấy chết trên chiến trường, thẻ bài sẽ thành công cụ chứng minh thân phận.
Sau khi xuất ngũ, Max Copeland vẫn đeo thẻ bài trên người, chứng tỏ hắn rất để ý thân phận quân nhân của mình. Tính cách trầm mặc, ít nói của hắn chắc cũng ảnh hưởng không ít từ quá trình đi bộ đội.
Nicole Chez với Amanda Willy đâu biết, chỉ cần chút xíu tin tức thôi anh đã phân tức ra hàng loạt manh mối liên quan đến Max Copeland. Nếu để họ biết, chắc chắn sẽ chấn động.
Đợi Trì Trừng ngồi xuống, Nicole Chez pha cho anh tách trà. Sau, anh bưng lên, vừa uống vừa quan sát Amanda Willy.
“Trì Trừng tiên sinh, trên mặt tôi có vết bẩn sao?” Amanda Willy bị Trì Trừng nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, nhút nhát nhỏ giọng hỏi.
“Cô là giáo viên phải không?” Nghe thì giống đang dò hỏi Amanda Willy nhưng giọng điệu anh chắc nịch.
“Sao anh biết tôi là giáo viên?”
Amanda Willy ngạc nhiên nhìn Trì Trừng, không biết anh đoán ra thân phận của mình kiểu gì. Chẳng lẽ, lúc cô nói chuyện với Nicole Chez, anh nghe lén?
“Tôi mới quan sát được một chút thôi. Dáng ngồi của cô rất nghiêm chỉnh, chứng minh trong cuộc sống hàng ngày cô rất chú trọng đến việc khắc chế bản thân. Vì vậy, công việc của cô rất có thể là giáo viên hoặc những ngành nghề yêu cầu phải đứng trên sân khấu, chỗ đông người.”
“Thế sao anh xác định được tôi là giáo viên?” Amanda Willy chưa hiểu lắm.
“Cô thuận tay phải nhưng lại dùng tay trái cầm tách trà, lúc bắt tay với tôi cũng dùng tay trái. Sau đó, tôi quan sát thấy bên tay phải cô chỉ cần hơi dùng sức làm động tác lớn thôi là có vẻ khá đau. Đó là căn bệnh nghề nghiệp mà giáo viên thường mắc phải. Bởi vì, họ phải giơ tay phải lên trong thời gian dài để viết chữ lên bảng đen, dần dà tạo thành bệnh viêm khớp vai. Mà lâu đài cổ chúng ta đang ở cách mực nước biển khá cao, trời sắp tối nên độ ấm giảm. Có phải bệnh viêm khớp vai của cô tái phát không?”
Amanda Willy dùng tay trái che đi tay phải của mình theo bản năng, hoảng loạn nhìn Trì Trừng: “Tôi còn tưởng cách suy đoán đó chỉ là tình tiết hư cấu trong truyện trinh thám thôi chứ.”
Amanda Willy thừa nhận thân phận, còn Nicole khiếp sợ nhìn Trì Trừng. Trong khi đó, anh bưng tách trà nóng uống một ngụm.
Anh không quên việc người đi vào lâu đài cổ chẳng ai có thân phận đơn giản. Người phụ nữ dịu dàng như nước giống Amanda Willy nhìn thoáng qua mới thấy giống một con thỏ vô hại thôi.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Trì Trừng khiến Amanda Willy chùn bước. Khoảnh khắc ấy, cô nín thở.
“Tôi nghĩ, người có tính cách dịu dàng như cô lại chọn làm giáo viên, chắc bị không ít học sinh bắt nạt đúng không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Bốn nhân vật đã lên sân khấu.