Edit: Cải Trắng
Chúc An Sinh và Trì Trừng bị một màn trước mặt dọa cho sợ ngây người, bọn họ còn chưa hoàn hồn được khi thấy người phụ nữ đó quỳ lạy, mãi một lúc sau họ mới phản ứng kịp. Hai người vội vàng tiến tới nâng người phụ nữ đó dậy.
“ Bà không cần phải như vậy, hai người có vấn đề gì thì từ từ nói. “
Hành động của người phụ nữ đó đã hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường, dần dần có rất nhiều người đứng lại vây quanh xem. Trì Trừng nhìn nhìn mấy người qua đường, rồi lại nhìn tới một nam một nữ đột nhiên xuất hiện ở đây. Sau đó anh lại quay sang nhìn Chúc An Sinh như ra hiệu, cô lập tức hiểu ý mà cùng Trì Trừng dìu hai người đó vào bên trong tòa nhà.
Đi vào trong tòa nhà, bốn người tìm tới một nơi yên tĩnh để dừng lại.
“ Bây giờ ở chỗ này không có ai, tôi cũng nghe lời vừa rồi bà nói, bà tìm tôi là muốn tìm lại con gái sao? “
Cuối cùng, Trì Trừng và đôi vợ chồng đó cũng có thể từ từ nói chuyện với nhau, nhưng cảm xúc của người phụ nữ đó vẫn chưa thể bình phục được, Chúc An Sinh đứng ở bên cạnh an ủi bà. Sau đó, người đàn ông trung niên bên cạnh lên tiếng nói ra câu chuyện.
“ Tôi tên là Ninh Chí Minh, còn người này là vợ tôi, Tống Thục Nhân. Rất xin lỗi vì lần này đã tới quấy rầy cậu, nhưng chúng tôi thực sự cùng đường rồi, mong cậu có thể tha thứ. “
Trì Trừng hơi nhíu mày lại, anh có thể nhìn ra được đôi vợ chồng đứng trước mặt anh là hai người vô cùng thành thật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà họ lại đi tới đường cùng, rồi sau đó lại tới xin sự giúp đỡ của anh?
“ Con gái hai người đã xảy ra chuyện gì sao? “
Trì Trừng lập tức nói vào trọng điểm, mà Ninh Chí Minh lúc nghe anh nhắc tới con gái mình, một người cẩn trọng như ông cũng không tránh khỏi để lộ ra chút thương tâm.
“ Con gái của tôi, mất tích. “
***
Tiệc tối nơi tổ chức cuộc họp báo kết thúc lúc chín giờ, khi đó Trì Trừng gọi điện thoại cho nhân viên tiếp tân ở viện nghiên cứu, Jessica. Hỏi thăm tình hình từ chỗ Jessica, Trì Trừng đã biết được vào hai ngày trước đôi vợ chồng này đã từng tới viện nghiện cứu tìm anh, nhưng đáng tiếc, khi đó Trì Trừng và Chúc An Sinh lại đang ở Mexico lo vụ án của kẻ đặt bom.
Hơn nữa vì sao Jessica không gọi điện báo cho anh thì anh cũng hiểu, đối với loại vụ án rối loạn như mất tích thì thường Trì Trừng sẽ không nhận xử lý. Mà người trên thế giới này, số người cần Trì Trừng giúp đỡ đúng là nhiều không kể xiết, mà nơi nào cũng có những vụ án rất là hung tàn, mà vụ án Ninh Vũ Nhu mất tích này xem ra cũng không quá khó, thế nên Jessica mới không gọi điện quấy rầy Trì Trừng.
Nhưng mà chẳng ai nghĩ tới bố mẹ Ninh Vũ Nhu lại quá cố chấp, sau khi tra được tin tức buổi họp báo vào tối hôm nay liền tới đây đợi mấy tiếng đồng hồ, chỉ để gặp được Trì Trừng một cái.
“ Thế nào? “ Chúc An Sinh lái xe, mắt thấy Trì Trừng cúp điện thoại, cô liền hỏi một câu.
“ Ninh Chí Minh và Tống Thục Nhân đúng là đã tới viện nghiên cứu tìm tôi, nhưng mà lúc đấy chúng ta còn đang ở Mexico. Mà hơn nữa những vụ án dạng như này, từ trước tới nay tôi đều không nhận, cho nên Jessica cũng không nói cho tôi biết, cô ấy còn bảo chờ tới khi chúng ta trở về thì sẽ trực tiếp nói cho tôi biết để tôi tự mình xử lý. Nhưng mà hôm nay cả hai chúng ta đâu có ai đi tới viện nghiên cứu. “
“ Ừm, vậy anh tính bây giờ sẽ làm như thế nào? “
Chúc An Sinh hiểu rõ gật gật đầu. Từ lúc cô trở thành trợ lý của Trì Trừng cho tới nay, mỗi vụ án hai người tham gia đều là những vụ án quan trọng giống như vụ án kẻ đặt bom ở Mexico vậy. Vụ án Ninh Vũ Nhu mất tích này nếu đem ra so sánh thì cũng chưa hẳn là quá nguy cấp, hơn nữa, điểm quan trọng của vụ án này là tình huống thực tế còn chờ phải nói chuyện.
Trì Trừng im lặng trong chốc lát, nhưng mà anh vẫn không trả lời Chúc An Sinh, còn hỏi người lại cô: “ An Sinh, cô cảm thấy vụ án này như thế nào? “
“ Ninh Chí Minh và Tống Thục Nhân đều nói là cảnh sát đối với vụ án con gái họ mất tích là bỏ qua, họ không có cách nào khác nên mới tìm tới sự giúp đỡ của anh. Nhưng mà sau khi nghe bọn họ nói xong, tôi cảm thấy thái độ của mấy vị cảnh sát đó không phải là không thể hiểu được. Trước khi Ninh Vũ Nhu mất tích còn gửi tin nhắn tới cho bố mẹ, nói rằng cô ấy muốn cùng bạn đi ra biển. Nếu hiện tại thật sự Ninh Vũ Nhu đang ở biển chơi vô cùng hưng phấn thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là hai bên tạm không liên lạc được với nhau trong vòng bảy ngày mà thôi. “
“ Cô nói không phải là không có lý, Ninh Vũ Nhu là sinh viên của đại học Houston mà kỳ nghỉ hè sắp hết rồi, sinh viên rủ nhau đi chơi một lần cuối trước khi vào năm học cũng là có khả năng. Nhưng mà Ninh Chí Minh cũng nói là cảnh sát đã tới chỗ giáo sư có quan hệ thân thiết với Ninh Vũ Nhu và bạn học để hỏi qua, không một ai biết tung tích của cô ấy cả, cô không cảm thấy càng ngày nó càng giống như là mất tích sao? “
“ Là một cô gái ngoan ngoãn, Ninh Vũ Nhu đã nói với bố mẹ trước, nhưng sau đó thì bảy ngày sau không có liên lạc, điều này đúng là rất bất thường. Nhưng mà căn cứ vào những gì cảnh sát nói, bạn cùng phòng của Ninh Vũ Nhu cũng xác nhận là vào bảy ngày trước cô ấy có thu thập hành lý đi ra ngoài. Ít nhất thì chuyện Ninh Vũ Nhu muốn đi ngắm biển không phải là giả, hơn nữa, cho tới nay bố mẹ Ninh Vũ Nhu cũng không thu được tin tức tống tiền con tin, có thể loại trừ khả năng cô ấy bị bắt cóc. Ninh Vũ Nhu mất tích như thế nào đây? Là do ngoài ý muốn sao? Dù sao thì khi đối mặt với biển rộng, nếu Ninh Vũ Nhu và bạn cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cho dù chúng ta muốn góp sức cũng không đủ. “
Trì Trừng không nói gì nữa, bởi vì anh biết lời cô nói rất có lý, vụ án Ninh Vũ Nhu mất tích cho tới nay vẫn chưa được bên cảnh sát xác định, đây mới là điểm khó khăn nhất của vụ án.
Không thể nào xác định được nếu như không có manh mối. Không có manh mối, thì giờ họ phải làm thế nào mới tìm được một người trưởng thành mất tích có hành vi, năng lực độc lập đây?
Điểm quan trọng chính là, anh thật sự muốn đi điều tra vụ án không rõ manh mối như thế này sao? Mà Trì Trừng cũng biết, ở viện nghiên cứu còn nhiều vụ án đáng sợ hơn đang chờ anh xử lý, anh có nên đem tinh lực và thời gian của mình đặt vào một vụ án mất tích như thế này không?
Trì Trừng tự rơi vào trong nghi hoặc của mình, hơn nữa, anh đột nhiên phát hiện ra chỉ cần anh nhắm mắt lại là anh sẽ nhớ tới bộ dáng khẩn cầu của Ninh Chí Minh và Tống Thục Nhân lúc tới gặp anh, anh thật sự sẽ bỏ mặc cặp bố mẹ đã bất lực như thế sao?
Ninh Vũ Nhu, rốt cuộc cô đang ở chỗ nào?
Trì Trừng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh phố xá trên đường cứ thế lướt qua rất nhanh, giống như một đời người vậy, rất vội vàng, rất khó để có thể lưu lại trong cuộc đời người một khoảnh khắc đẹp tới nao lòng.
Chúc An Sinh đương nhiên không biết được những suy nghĩ phức tạp trong lòng anh lúc này, cô cũng không biết được lúc này anh đã âm thầm đưa ra một quyết định.
Quay trở lại biệt thự, Chúc An Sinh trút bỏ lễ phục xuống rồi đi tắm một lần nữa, đặc biệt là lúc tháo giày cao gót ra, Chúc An Sinh cảm thấy mình như vừa được hồi sinh vậy. Sau đó cô liền nằm trên chiếc giường mềm mại, yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Lúc Chúc An Sinh tỉnh giấc đã là sáu giờ sáng ngày hôm sau, cô cảm giác như cổ họng mình sắp bốc cháy tới nơi vậy. Cô mới dậy nên đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng theo bản năng cô lại quay người đi về phía nhà bếp.
Mở tủ lạnh ra, cô vươn tay lấy chai nước khoáng trong tủ uống hết, giờ thì Chúc An Sinh sâu sắc cảm nhận được rằng, nước là thứ quan trọng không thể thiếu trong mỗi cuộc đời con người. Tới lúc cô quay người ném chai nước rỗng vào thùng rác, cô bỗng phát hiện ra hình như ở kệ bếp có cái gì đó hơi khác, chờ tới khi cô tới gần thì mới thấy hóa ra trên đó có mấy hạt café.
Nhưng Chúc An Sinh nhớ rõ là hạt café để trong phòng bếp còn rất nhiều cơ mà, sao đột nhiên lại còn ít như thế này? Mà ai lại lôi hạt café ra để ở ngoài này thế, cô nhớ trước khi cô và Trì Trừng xuất phát đi Mexico, lần cuối cùng cô pha café xong cô đã cất hạt café vào trong tủ rồi cơ mà?
Chúc An Sinh khó hiểu cầm lấy chỗ hạt café còn ít kia để lại vào trong tủ, mà đúng lúc cô định cho hạt café vào trong tủ thì cô lại chú ý tới máy pha café ở cách đó không xa.
Trong máy pha café vẫn còn một ít café ấm áp, Chúc An Sinh thử rót một ly ra uống thử, cái sự đắng ngắt của café nguyên chất đã làm cơn buồn ngủ còn sót lại của cô tiêu tan hoàn toàn. Chúc An Sinh vội vàng buông ly café đó xuống.
Tại sao lại phải uống đắng như vậy chứ? Trong lòng Chúc An Sinh vừa mới xuất hiện điểm nghi vấn thì cô lập tức nghĩ ngay ra đáp án.
Ngoại trừ tên quái vật như Trì Trừng ra thì làm gì còn ai uống được loại café đắng như thế này chứ?
Chỗ café này là Trì Trừng làm? Vậy những hạt café biến mất kia cũng do anh làm, nhưng mà Trì Trừng pha café uống từ lúc nào chứ? Thiếu nhiều hạt café như vậy, rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rồi?
Chúc An Sinh càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh, rốt cuộc Trì Trừng muốn làm gì mà phải uống nhiều café như thế chứ?
Cô đi tới gõ cửa phòng ngủ Trì Trừng nhưng lại không có tiếng trả lời, cô liên tiếp tìm anh ở mấy phòng nữa, cuối cùng, cô tìm được Trì Trừng đang ngồi trong phòng sách.
Trong phòng sách, Trì Trừng đang vô cùng tập trung nhìn vào màn hình máy tính, mãi tới khi Chúc An Sinh đi tới gõ cửa phòng sách đang mở thì anh mới ý thức được là cô đã tới.
“ Cô tỉnh ngủ rồi sao? “
Trì Trừng chào hỏi Chúc An Sinh, nhưng mà cô thì không thèm để ý tới anh, cô chỉ đi tới bàn làm việc của anh nhìn một cái. Quả nhiên cô phát hiện ra một ly café chỉ còn một nửa, cốc café cũng không còn nóng nữa.
“ Anh cả đêm không ngủ đúng không? “
Chúc An Sinh hỏi, trong thanh âm cô còn mang theo chút gì đó tức giận.
“ Xin lỗi, tôi uống hết mất chỗ hạt café trong tủ rồi, chắc lại làm phiền cô đi mua thêm một ít. “
Anh chú ý tới ánh mắt vừa rồi của Chúc An Sinh, anh biết, chuyện cả đêm mình không ngủ không thể giấu được cô.
“ Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì thế? Cả đêm lại không ngủ, còn uống nhiều café như thế, anh thấy mình sống lâu quá rồi đúng không? “
Trì Trừng nhìn bộ dáng cô đang tức giận xong chỉ trích mình, ngược lại, anh còn cảm thấy hơi buồn cười. Chúc An Sinh thấy anh cười thì càng tức giận hơn.
“ Anh cười cái gì chứ! Anh cảm thấy chuyện này rất buồn cười sao? “
“ Tôi đang cười bởi vì bộ dáng vừa rồi của cô rất giống mẹ tôi. “
Trì Trừng vừa nói xong câu này, Chúc An Sinh đã tức tới thiếu chút nữa thì xông lên chấm dứt sinh mệnh nhỏ bé của Trì Trừng. May thay, anh chữa cháy kịp thời.
“ Mẹ của tôi là một người rất xinh đẹp, cô cũng giống mẹ tôi vậy, cho nên cô cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp. “
Chúc An Sinh tức giận liếc nhìn anh một cái, cuối cùng cô cũng áp chế được cái ý nghĩ xông lên giết Trì Trừng, sau đó, cô quay lại vấn đề chính.
“ Anh cả đêm không ngủ, rốt cuộc là đang làm cái gì? “
“ Tôi cảm thấy chúng ta có thể tiếp nhận vụ án Ninh Vũ Nhu mất tích. “ Trì Trừng cũng khôi phục lại sắc mặt nghiêm túc, đôi mắt anh hơi lóe sáng lên tựa như con chim ưng đang săn mồi.
“ Vì sao? “ Chúc An Sinh không hiểu tại sao anh lại đưa ra một quyết định như vậy.
“ Bởi vì thứ chúng ta đối mặt không phải là một vụ án mất tích, đó là một vụ mưu sát. “