Edit: Cải Trắng
Erica chưa bao giờ quên cái ôm ấm áp của mẹ. Cảm giác ấy khiến cô bé lần nữa trở về lúc mình còn trong phôi thai, có thể rời xa thế giới này bất cứ lúc nào.
Erica biết, thế giới này vô cùng nguy hiểm.
Cô bé chưa từng nói cho mọi người biết rằng, mình bắt đầu nhớ được mọi thứ từ lúc năm tháng tuổi.
Khi đó, ngoài bố mẹ, người cô bé thích nhất là bác trai Robert.
Erica nhớ rõ, bác trai mình có nụ cười trông hơi giống chú gấu Pooh dễ thương, cho nên cô bé rất quý bác. Nhưng, bác gái Maria của cô lại không nghĩ vậy, người bà thích là một người đàn ông cao lớn.
Ngày đó, Erica thường xuyên được bố mẹ gửi sang chỗ bác gái Maria cho nên cô bé đã chứng kiến rất nhiều lần bà thừa dịp bác Robert không có nhà để dây dưa với người đàn ông kia.
Hai người họ cứ tưởng Erica không biết. Nhưng thật ra, Erica biết hết.
Chính vì vậy, cô bé cũng nhớ rất rõ cảnh tượng bác trai Robert trong một lần về nhà sớm đã phát hiện mọi chuyện, bị người kia dùng tượng điêu khắc trên giá đập chết.
Mãi cho đến khi Erica lên năm, cô bé mới hiểu khi đó Maria đã làm những gì. Bà cùng người đàn ông đó ngụy tạo hiện trường thành một vụ cướp bóc, thuận lợi thừa kế tài sản Robert để lại. Sau đó, bà rời đi, Erica không còn gặp bà nữa.
Thế nên, cô bé luôn ý thức được rằng, thế giới này rất nguy hiểm.
Có điều, dù hiểu thế giới nguy hiểm, cô bé vẫn không giải thích được lý do vì sao mẹ mình lại rời đi.
Thế giới bên ngoài nguy hiểm lắm, sao mẹ lại bỏ mặc mình và bố chứ? Nhỡ mẹ gặp người xấu thì phải làm sao?
Erica rất nhớ mẹ. Sau khi mẹ rời đi, suốt một thời gian dài tiếp theo, cô bé không thấy William Cruz tươi cười nữa.
Erica trở thành đứa bé có mái tóc rối loạn nhất trường. Thế nên, William Cruz không thể không học cách chải đầu và buộc tóc cho con gái, nhưng thứ bố làm được chỉ có mỗi buộc đuôi ngựa đơn giản. Cô bé rất hâm mộ người bạn Judy cùng lớp mình. Bởi vì mẹ cô bạn đó là người khéo tay nhất trong số những người mẹ của các bạn học. Ngày nào đi học, Judy cũng đổi dây buộc tóc hoa khác nhau. Mọi người đều rất thích bạn ấy.
Erica là người duy nhất trong trường không có tiệc sinh nhật. Nhưng, cô bé biết tối qua William Cruz về nhà rất muộn rồi sáng hôm sau lại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho mình. Sau đó, bố mới đi công tác. Vì vậy, Erica tha thứ cho sự sơ ý của bố.
Nhưng, cô bé vẫn rất buồn. Nếu mình có mẹ thì tốt rồi. Bố William Cruz sẽ không phải vất vả như vậy nữa, cô bé cũng sẽ có tiệc sinh nhật của riêng mình.
Trong một lần ngẫu nhiên, Erica trông thấy một cái ký hiệu. Cái ký hiệu đó giống hệt vòng cổ mà mẹ cô bé đeo. Vì thế, Erica đuổi theo. Đấy là lần đầu tiên cô bé biết về Thánh Điện giáo.
Cô bé quyết định tìm mẹ, nên bắt đầu trộm tìm hiểu về Thánh Điện giáo.
Sau đó, Erica đã tìm được một quyển sách nói về Thánh Điện giáo. Nhưng, cô bé không hiểu tại sao người trong đó lại nghĩ thần Sáng Thế dùng thần lực để tạo ra mình? Erica biết thừa bọn họ chỉ là một phần sự sống trên trái đất này mà thôi.
Thời gian dần trôi qua, Erica ngày một thông minh hơn, đã hiểu được Thánh Điện giáo kia chẳng qua chỉ là một âm mưu. Nhưng, cô bé tin rằng, “cha” của giáo phái ấy có thể giúp mình tìm mẹ.
Cô bé nghe ngóng được địa điểm “cha” muốn đến giảng đạo liền nói dối William Cruz và đi xe buýt đến đó.
Kết thúc giảng đạo, từng giáo đồ sẽ đi lên xoa mu bàn chân “cha”, cô bé có cơ hội nói chuyện cùng người đó.
“Tôi biết ông đang lừa người.” Erica nhìn người đàn ông đó bằng đôi mắt sáng ngời mà chưa nhận ra hắn cũng đang tò mò quan sát mình.
Erica có cơ hội nói chuyện riêng với “cha” như mong muốn.
“Tôi biết ông đang lừa người.” Cô bé vẫn cố chấp nói, không có vẻ gì là sợ hắn: “Tôi không quan tâm đến việc ông lừa người thế nào, chỉ xin ông trả lại mẹ cho tôi.”
Hắn quan sát Erica như cướp biển trông thấy kho báu, quyết đoán sai người đi tìm mẹ cô bé. Người mẹ ấy sau khi rời đi, luôn ở trong một phân viện thuộc giáo hội.
Gặp lại mẹ, được ôm mẹ, lần đầu tiên Erica khóc òa lên như một đứa trẻ.
Mẹ đưa Erica đi Disneyland vui chơi thỏa thích. Và rồi, cô bé bị lạc mất mẹ giữa đám đông.
Người người xung quanh tươi cười, đường phố rực rỡ đông đúc chen chúc xe hoa, biết bao nhân viên phục vụ mặc đồ thú bông đứng giữa đám người cổ vũ. Ai nấy đều rất vui vẻ, lâng lâng như uống rượu say, xô đẩy nhau, tiếng cười hòa vào một với âm nhạc.
Erica lang thang tìm kiếm không có mục tiêu giữa đám người. Không ai nghe thấy tiếng cô bé gọi. Đập vào mắt cô bé chỉ có những khuôn mặt tươi cười. Sự vui vẻ đó dần trở nên vặn vẹo trong mắt Erica. Dường như, cô bé nhìn thấy địa ngục, từng người đang giãy dụa trong biển lửa, tuyệt vọng để dã thú cắn xé máu thịt mình.
“Bộp.”
Bỗng nhiên, Erica va phải một người. Cô bé khó khăn ngẩng đầu lên, híp mắt lại, muốn nhìn rõ mặt người kia. Nhưng, kẻ cô bé thấy lại là một con quỷ, hai mắt nó trắng dã, thứ chất lỏng chảy ra từ hốc mắt như máu.
“Cháu có muốn gặp lại mẹ không?”
Erica gật đầu liên tục như giã tỏi.
“Hãy xoa mu bàn chân ta đi. Ta sẽ cho cháu gặp mẹ.”
Quả nhiên, Erica được gặp lại mẹ. Hóa ra, mẹ đi mua kem cho bé. Nhưng, Erica không ăn kem mà chỉ ôm chặt mẹ.
Cô bé không muốn rời xa mẹ nữa, chẳng sợ mình phải tiến hành giao dịch với ác quỷ.
**
Sau khi Trì Trừng trở về, Chúc An Sinh lén hỏi thăm tình hình bên bệnh viện: “Có gì khác thường không?”
Erica đã thẳng thắn hết mọi việc với Chúc An Sinh. Thì ra, người “cha” luôn dùng mẹ để uy hiếp cô bé. Thậm chí, việc cô bé tham gia vào Angel cũng do người đó dắt đi. Bởi vì, “cha” muốn bồi dưỡng Erica thành người nối nghiệp mình, một Angel tiếp theo.
Trì Trừng nói vài câu an ủi Chúc An Sinh. Anh cảm thấy cô đã quá khẩn trương.
“Yên tâm đi, góc nào bệnh viện anh cũng lén bố trí người. Hung thủ không có khả năng im hơi lặng tiếng vào giết Erica đâu.”
Thu được tin tức chỗ Chúc An Sinh, Trì Trừng lập tức rời Pittsburgh, lên máy bay về New York. Thậm chí, anh còn đến công ty vệ sĩ mời về mười mấy vệ sĩ cao cấp nhất. Chỉ cần hung thủ đến xuống tay với Erica, sẽ trốn không thoát khỏi thiên la địa võng anh bày ra.
Chúc An Sinh cố gắng làm bản thân thả lỏng hết mức có thể, tự hiểu trạng thái hiện tại của mình không đối phó được với hung thủ.
“Trì Trừng, anh nói xem, lần này chúng ta có bắt được hung thủ không?”
Ngoại trừ việc bảo vệ Erica, Chúc An Sinh càng muốn nhân tiện tóm luôn được hung thủ. Bởi vì cô bé đã đồng ý sẽ nói hết bí mật của tổ chức Angel cho cô với Trì Trừng nếu hai người đảm bảo được an toàn cho mình. Nương theo đó, hai người cũng có thể tiện tay diệt luôn khối u ác tính kéo dài hàng trăm năm trên thế giới.
Đương nhiên, đó chỉ là kết quả mà Chúc An Sinh và Trì Trừng hi vọng nhất. Đối mặt với tên hung thủ chưa lộ diện, bọn họ không biết tiếp theo còn những chuyện gì xảy ra nữa.
“Hi vọng có thể.” Trì Trừng không thể cho cô một đáp án chắc chắn.
Nói chuyện xong, Chúc An Sinh và Trì Trừng quay về phòng bệnh. William đang ở đây với Erica và cô bé đang chơi trò chơi.
“An Sinh, cô có thấy bệnh viện này hơi kỳ quái không?” Thấy Chúc An Sinh, William Cruz lên tiếng hỏi.
Cả Chúc An Sinh lẫn Erica đều khẩn trương, vì hai người đang lừa William Cruz tất cả mọi thứ.
“Kỳ quái chỗ nào?” Cô giả ngốc, hỏi ngược lại.
“Mới nãy, tôi thấy có rất nhiều người không được bình thường ở bên ngoài. Tuy mặc đồ bình thường nhưng trên người lại có khí chất quân nhân. Có nhân vật lớn nào đến bệnh viện hả?”
Chúc An Sinh nghe mà không khỏi cảm thán ánh mắt William Cruz quá chuẩn. Dù sao thì anh ta cũng là FBI, dễ dàng nhìn thấu những vệ sĩ Trì Trừng sắp xếp.
“Chắc thế.” Chúc An Sinh đáp qua loa cho có.
“Chị An Sinh ơi, chị có thể đưa em đi vệ sinh không?” Erica đột ngột mở miệng nói.
Chúc An Sinh không từ chối, lập tức dẫn Erica đến WC cùng tầng.
“Lát nữa em đứng đợi ở cửa nhà vệ sinh một lúc nhé. Đợi chị đi vào kiểm tra qua rồi mới được vào, biết chưa?” Chúc An Sinh dặn dò Erica.
“Chị nghĩ hung thủ sẽ vào nhà vệ sinh hả?” Cô bé bật cười như nghe được chuyện hài.
“Em không xem phim hả? Trong đó toàn diễn như thế thôi.”
“Chị An Sinh, cảm ơn chị nhé.”
Erica bất thình lình ôm lấy Chúc An Sinh khiến cô không hiểu lắm.
“Sao em cứ là lạ thế?” Chúc An Sinh nhạy bén phát hiện ra điểm bất thường của Erica.
Cô bé ngây ngô nhìn cô. Hai người nhanh chóng đi đến WC của tầng, nơi đó có cánh cửa sổ đang mở.
“Chị An Sinh, chị đoán đúng rồi đó.”
Erica vừa dứt câu đã lao ra ngoài như tên bắn ngay trước mặt Chúc An Sinh. Cô bé tựa như một chú khỉ nhanh nhẹn nhảy thoắt ra ngoài cửa sổ, bám vào đại thụ bên ngoài, an toàn theo đó trượt xuống dưới.
Đợi Chúc An Sinh đến bên cửa sổ, cô bé đã chạy tới chỗ xe ngừng ở bên đường, mở cửa. Chỉ giây lát sau, cô bé biến mất.
**
Erica ngồi trên oto, bình tĩnh chạy về hướng nào đó.
Lúc trước, “cha” dạy Erica lái xe chắc cả hai không ngờ có ngày cô bé lại dùng nó để đi tìm chết.
Đúng vậy! Hung thủ đã liên lạc với Erica.
Ngay lúc nãy thôi. Khi Erica nằm trong phòng bệnh.
Cho nên, khi Chúc An Sinh bảo có khả năng hung thủ trốn trong nhà vệ sinh, cô bé mới bật cười. Tên hung thủ đó sao nguyện ý trốn trong WC được?
Hắn chuẩn bị quá chu đáo. Không chỉ vẽ sẵn đường chạy Erica mà còn chuẩn bị riêng một chiếc xe. Thậm chí, hắn còn tốt bụng để bảng hướng dẫn trên xe nữa.
Quá ghê gớm! Erica không nhịn được mà cảm thán.
Cô bé chăm chú nhìn con đường trước mặt. Trong mắt Erica, quốc lộ đã nhuộm đỏ như máu.
Tử thần bị người ta chém đầu, máu tươi nhuộm đỏ thế giới.
Erica chẳng biết mình đã chạy bao lâu, thẳng đến khi tới hẻm núi hoang tàn vắng vẻ.
Ở xa xa, có người đang đứng trên mỏm đá. Hắn giống như bậc đế vương ngạo nghễ của thế giới.
“Cháu đến rồi.”
Hắn bình tĩnh nói và ném ống tiêm tới trước mặt Erica.
Cô bé nhặt ống tiêm lên, bình tĩnh mở lớp bọc bên ngoài.
“Chú sẽ tuân thủ lời hứa chứ? Sẽ không mẹ của tôi bị tổn thương.”
Người đứng trên mỏm đá cười, nhìn Erica bằng ánh mắt cảm động.
“Cháu yên tâm đi. Ưu điểm lớn nhất của chú là không nói dối.”
Erica vui vẻ cười, rồi tự mình tiêm chất lỏng đó vào cơ thể.
Sau khi tiêm vào, hai chân Erica mềm nhũn, ngã bệt xuống mặt đất. Người kia thì từng bước tiến lại gần.
Hắn nhẹ nhàng ôm Erica lên như ôm công chúa. Cô bé có thể mơ hồ thấy được gương mặt hắn.
Hắn đưa Erica đi tới chỗ cao nhất của hẻm núi. Đứng trên đó, Erica thấy được cảnh tượng dưới vực.
Một dòng nước mắt xẹt qua khóe mắt cô bé.
“Chú không lừa cháu. Lúc chú tới nơi đã như thế này rồi. Thế nên, cháu yên tâm, chú sẽ không bao giờ làm tổn thương mẹ cháu.”
Erica cố chấp trợn tròn mắt đến cùng, cảnh tượng dưới vực mờ dần trong mắt bé.
Cô bé đã thấy rất nhiều người, ngã nối thành một vòng dưới vực, chất đống lên nhau như rác rưởi.
Một, hai, ba người...
Đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ...
Hàng trăm hàng nghìn!
Bọn họ tựa như quỷ dữ bò ra từ địa ngục hoặc khe sâu đó chính là địa ngục!
Gió lùa vào vực, gào thét dữ dội, tựa như tiếng thần đang khóc.