Chứng Kiến Thần Thám

Chương 129: Chương 129: “Tiếp tục đi!”




Edit: Cải Trắng

Điện thoại bị cắt đứt ngay khoảnh khắc Anna nghe thấy tiếng súng.

Trì Trừng và Chúc An Sinh bắt gặp nét mặt kinh hoàng của Anna. Chúc An Sinh sốt ruột hỏi: “Cô sao thế?”

Anna hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

“Winona và Jonathan gặp phiền phức rồi, tôi muốn đi giúp bọn họ.”

“Bọn họ gặp phiền phức? Sao lại thế?” Trì Trừng cũng lo lắng.

Anna lắc đầu. Vào lúc cô chuẩn bị đứng lên rời đi thì Chúc An Sinh và Trì Trừng ngỏ ý muốn đi cùng, nhưng Anna lại từ chối ý tốt của hai người.

“Tôi tới biệt thự của Walter Jovanovich là muốn tìm những tài liệu mà ông ta giấu, bao gồm cả những tài liệu có nhược điểm mà Walter Jovanovich khống chế được. Tôi nghĩ, mấy tài liệu đó có thể coi là chứng cứ định tội ông ta.”

“Dù ông ta đã chết nhưng hành vi phạm tội của ông ta vẫn nên công khai cho tất cả mọi người biết. Có điều, giờ chuyện đó làm phiền hai người rồi.”

Anna nói cho hai người họ biết ý đồ mình lẻn vào căn biệt thự. Trì Trừng và Chúc An Sinh sảng khoái gật đầu đồng ý tìm hộ.

“Nếu gặp được Jonathan và Winona thì hãy chuyển giúp tôi một câu, tôi xin lỗi.” Trước khi Anna rời đi, Trì Trừng nói.

“Tôi cũng thế.”

Chúc An Sinh hùa theo. Cô và Trì Trừng hiểu rất rõ, cả thế giới này nợ hai người họ một lời xin lỗi.

“Còn nữa, Anna, tôi xin lỗi, tôi không phải là một người bạn tốt.”

Mãi sau Trì Trừng mới biết được, lần cuối gặp nhau ở Áo, Anna đã bị thương nhưng khi đó anh không phát hiện ra nên giờ mới thấy tự trách. Tự trách tại sao lúc đó mình không phát hiện ra điểm này.

“Tôi cứ tưởng anh sẽ trách tôi vì tôi đi uy hiếp Vlad Borman.” Anna hơi chột dạ.

Cô luôn nghĩ hành vi của mình sẽ dẫn đến việc Trì Trừng cắt đứt quan hệ bạn bè. Nhưng cô càng biết rõ hơn là mình không thể trơ mắt nhìn Vlad Borman nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

“Tôi nghĩ tôi không phải người có tư cách làm thẩm phán của cô, vì vậy tôi chỉ hi vọng có thể làm bạn bè.”

Thiếu chút nữa thì nước mắt của Anna đã chảy ra nhưng may thay cô đã kìm lại được. Bởi vì, cô không muốn cho Trì Trừng biết mình vui vẻ thế nào.

“Trì Trừng, anh mãi mãi là người bạn tốt nhất của tôi.”

Dứt lời, Anna rời khỏi biệt thự. Trì Trừng và Chúc An Sinh nghe được tiếng khởi động xe ở ngoài.

“Trì Trừng, anh thay đổi rồi.” Anna vừa đi, Chúc An Sinh đã nói với Trì Trừng như vậy.

“Em cảm thấy là anh thay đổi?”

Chúc An Sinh gật đầu, Trì Trừng cười.

“Thật ra, anh không hề thay đổi. Chỉ là anh nhận ra mình là người bình thường, cho nên không thể hoàn toàn vô tình để đưa lời phán công bằng như Amis được.”

“Nhưng chúng ta có thể tìm lại công bằng cho Jonathan và bố Winona.”

Nói xong, Chúc An Sinh lại đưa mắt nhìn khắp biệt thự.

“Trì Trừng, anh nói xem Walter Jovanovich sẽ giấu tài liệu ở đâu?”

Trì Trừng cũng nhìn một lượt xung quanh biệt thự, phân tích: “Vào lúc phát hiện ra Walter Jovanovich tử vong thì có bên giám định tới biệt thự điều tra nhưng bọn họ không phát hiện có gì bất thường. Điều này chứng minh chỗ tài liệu đó được Walter Jovanovich ẩn rất kỹ.”

“Chúng ta chia nhau ra hành động thôi.”

Chúc An Sinh xuống tầng. Cô kiểm tra tầng một, đương nhiên Trì Trừng sẽ kiểm tra ở tầng hai.

Nửa tiếng sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng gần như đã lật tung căn biệt thự lên nhưng chẳng thu hoạch được gì. Mãi cho tới cô suýt từ bỏ thì mới phát hiện ra có chỗ bất thường.

Chúc An Sinh gọi Trì Trừng xuống phòng bếp tầng một.

“Trì Trừng, anh có cảm thấy phòng bếp này có chỗ không ổn không?”

Nghe vậy, Chúc An Sinh và Trì Trừng cùng nhau quan sát phòng bếp. Dưới sự hợp tác của hai người, điểm bất thường nhanh chóng được tìm thấy.

“Cách bày trí phòng bếp này không ổn. Em nhìn xem, có rất nhiều dây cắm vào ổ điện bên này trong khi ổ điện đằng kia lại bỏ trống.”

Nói xong câu đó, Trì Trừng và Chúc An Sinh cùng nhau nhìn về phía bên kia. Khoảnh khắc đó, bọn họ đã hiểu được cảm giác là lạ này tới từ đâu, cách bày trí đồ điện trong căn phòng bếp này quá ngột ngạt.

Ví dụ như cái tủ lạnh. Nếu nó được đặt bên cạnh ổ điện bỏ trống kia thì không gian phòng bếp thoáng đãng hơn rất nhiều. Đây cũng là cách mà người bình thường chọn.

Quả nhiên, sau khi cạy nắp ổ điện bên kia ra, Chúc An Sinh và Trì Trừng thấy một lỗ nhỏ bí ẩn. Trong đó có tài liệu mà Walter Jovanovich cất giấu.

“Hóa ra Walter Jovanovich còn có người để liên hệ trong những trường hợp khẩn cấp, chỉ cần người phía bên kia mất liên lạc với ông ta thì toàn bộ nhược điểm này sẽ được công bố ra ngoài.”

Chúc An Sinh vừa xem vừa nói. Giờ thì bọn họ đã hiểu lý do vì sao Jonathan lại bị đuổi cùng giết tận.

“An Sinh, em nhìn này, quân cờ trong tay Walter Jovanovich không chỉ có một mình Jonathan.”

“Dựa vào phần tài liệu này có thể thấy được, ngoài Jonathan ra, còn có một người nữa đang ẩn núp trong gia tộc Bayer.” Xem xong tài liệu, Chúc An Sinh nói.

“Người đó có thể trở thành nhân chứng cho chúng ta.”

Trì Trừng vui vẻ nói. Nhưng vui vẻ của anh và Chúc An Sinh không duy trì được lâu lắm.

Ngày hôm sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng âm thầm hẹn quân cờ đó tới quán café.

Sau khi bước vào quán café, người đó luôn hành xử rất cẩn thận. Thậm chí, hắn còn không muốn uống chút café nào khi ngồi với Chúc An Sinh và Trì Trừng.

“Vì vậy hai người muốn tôi đứng ra vạch trần tất cả những chuyện Walter Jovanovich làm?”

Chúc An Sinh và Trì Trừng phát hiện, khi nói chuyện, người này luôn nhếch khóe miệng lên tựa như đang cười nhạo.

“Không giống với những người khác, bây giờ cậu đang có một cơ hội mà bọn họ tha thiết mong ước. Cậu không những có thể vạch trần Walter Jovanovich mà còn được an toàn rút lui.”

Nghe lời khuyên của Chúc An Sinh, người này cười tới mức bả vai run rẩy.

“An toàn rút lui? Rút lui tới chỗ nào? Chẳng lẽ lại biến về bản thân ngu ngốc của trước kia? Hai người có biết giờ tôi đang có được cái gì không? Giờ Walter Jovanovich đã chết, tôi có thể không kiêng kỵ gì mà hưởng thụ mọi thứ mình có được rồi.”

Nói xong, hắn lắc đầu, bày ra dáng vẻ thương xót.

“Hai người tưởng tôi giống cái tên ngu ngốc tên Jonathan đó à? Tôi đã nói, chỉ cần tôi và cậu ta hợp tác là có thể khống chế được toàn bộ người của gia tộc Bayer, nhưng cậu ta quá ngốc, thế nên tôi mới ra tay trước để có được lợi thế.”

“Ra tay trước để có được lợi thế?” Chúc An Sinh bỗng nhớ tới việc ngoài ý muốn mà tối qua Winona với Jonathan gặp phải: “Là cậu phái người đi theo đuổi giết Jonathan?”

“Ai bảo cậu ta biết được quá nhiều? Tôi không thể để tên ngu xuẩn đó kéo mình xuống nước.”

Trì Trừng vẫn im lặng nhìn hắn. Có phải trước khi Walter Jovanovich lợi dụng hắn như một quân cờ, hắn cũng là một chàng thiếu niên đầy nhiệt huyết?

“Cậu có biết người Walter Jovanovich hay liên lạc không? Ông ta có nắm được nhược điểm của cậu, vì vậy giờ cậu ở trong gia tộc Bayer cũng không an toàn.”

“Ha ha ha, cô đang nói đến một ả tình nhân khác của Walter à? Yên tâm đi, cô ta sẽ chẳng bao giờ có thể mở miệng được nữa.”

“Cậu giết cô ấy?”

Chúc An Sinh thấy người này chẳng thể cứu được nữa. Hắn không giống Jonathan, đứng trước những ngã rẽ cuộc đời, hắn lựa chọn tự giết chính mình.

“Phải nói là Walter Jovanovich quá ngu. Ông ta tưởng tôi giống với Jonathan chắc. Ông ta không hề biết tôi luôn muốn diệt trừ ông ta, điều tra và theo dõi vô cùng chặt chẽ, chỉ đợi cơ hội để diệt người biết thân phận thật của mình.”

Nói xong, hắn nhìn Chúc An Sinh và Trì Trừng bằng ánh mắt lạnh như băng.

Trì Trừng im lặng nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra.

“Cậu định giết cả chúng tôi à?”

“Ồ, sao có thể thế được.” Hắn nói với giọng cười cợt: “Đây là nơi công cộng, sao tôi có thể giết hai người đây?”

Dứt lời, dường như hắn đã mất hết kiên nhẫn, móc tiền trong ví ra đặt cạnh ly café, định đứng lên rời đi. Trước khi hắn kịp đi, Trì Trừng hỏi vấn đề cuối cùng.

“Cậu có biệt lựa chọn của cậu nghĩa là gì không?”

Người này hoàn toàn không hiểu ý của Trì Trừng. Hắn ôm theo sự nghi ngờ rời khỏi quán café. Xuyên qua cửa kính, Chúc An Sinh và Trì Trừng nhìn thấy hắn đã ngồi lên xe của mình đang đỗ ở ven đường.

“Trì Trừng, vấn đề cuối cùng anh hỏi cậu ta có nghĩa là gì vậy?”

Chúc An Sinh cũng không hiểu câu nói đó nhưng Trì Trừng không có ý định trả lời cô. Bỗng nhiên, Trì Trừng vươn tay ra che kín lỗ tai Chúc An Sinh.

Giây tiếp theo, một tiếng nổ mạnh vang lên, cả người cả xe hóa thành ngọn lửa cháy phừng phừng.

Chúc An Sinh kinh ngạc, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng vừa xảy ra. Sau đó, cô quay sang nhìn Trì Trừng: “Anh biết xe cậu ta sẽ nổ!”

Trì Trừng không phủ nhận, nói ra hết tất cả những gì mình vừa nhìn thấy.

“Đúng là anh đã nhìn thấy có người động tay động chân vào xe cậu ta. Nếu hiểu được câu hỏi cuối cùng của anh, cậu ta đã được cứu nhưng cậu ta không đáng để anh ra tay trợ giúp.”

Lời Trì Trừng nói mang lại cảm giác bi ai. Tất cả những chuyện đã xảy ra đều đơn giản là để Walter Jovanovich duy trì ham muốn của bản thân.

“Là ai giết cậu ta?”

“Khi nãy cậu ta có nói chỉ khi hợp tác được với Jonathan thì toàn bộ người của gia tộc Bayer mới bị khống chế. Vì vậy, anh nghĩ trong gia tộc Bayer này cũng có thế lực đối lập với cậu ta. Nhưng cậu ta không hiểu, những chuyện trước đó cậu ta làm chỉ là mấy chuyện điên khùng trước khi bị hủy diệt.”

Bỗng nhiên, Chúc An Sinh thấy rất khó chịu. Dù Walter Jovanovich có tính toán cẩn thận tới đâu thì cuối cùng cũng bị chính những tội nghiệt mình tạo ra cắn nuốt.

Thứ ông ta để lại là bi kịch kéo dài vô tận.

Sau đó, Chúc An Sinh lại nhớ tới Anna đã đi tìm Jonathan và Winona. Không biết Anna có tìm được hai người họ không nhỉ? Winona và Jonathan có an toàn không?

**

Tổng cộng có năm chiếc xe đang chạy với tốc độ kinh người trên đường cao tốc ở vách núi quanh co. Bốn chiếc xe phía sau đuổi theo một chiếc xe chạy trước.

Dù đã chạy suốt cả đêm nhưng họ vẫn theo đuôi Winona và Jonathan tới tận biên giới Ba Lan, quốc gia láng giềng của Đức. Nhóm người đó không có ý định buông tha cho hai người, tiếp tục truy đuổi trên quốc lộ nằm ở vách núi.

“Jonathan, xe chúng ta sắp hết xăng rồi.”

Winona bình tĩnh nói. Jonathan là người lái xe, sao anh lại không biết chuyện này.

“Winona, cậu còn nhớ chuyện ở Petra House không? Vì sao lúc đó cậu từ chối bố mẹ nuôi của tớ?”

Winona không nói lời nào, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Jonathan.

“Em muốn cứu anh đúng không?”

Winona cười nhạt: “Quả nhiên giờ anh rất thông minh.”

“Thật ra bọn họ chỉ đuổi giết anh, em...”

Jonathan muốn nói cái gì đó nhưng Winona dùng đầu ngón tay chặn miệng anh lại.

Chặn miệng Jonathan xong, Winona quay sang bên phải nhìn biển rộng. Cô thấy ánh mặt trời vàng kim trải dài trên biển.

“Jonathan, nhìn kìa, biển đẹp thật.”

Jonathan không nhìn biển, trong mắt anh chỉ có hình bóng của Winona.

“Phải, rất đẹp.”

“Em yêu anh, Jonathan.”

“Anh cũng yêu em.”

“Vì vậy cứ tiếp tục đi, cứ tiếp tục như thế đi, đừng có dừng lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.