CHƯƠNG 2
“Không, không, không có gì.” Ban Thần Khanh vội vàng xua tay, lời nói ra rồi hắn mới ý thức được lần này hình như cũng nói không đúng, không khỏi oán hận muốn nện tường.
“Tôi đưa cậu về nhà nhé.” Ban Thần Khanh đi tới, một tay nhấc ba lô của Hạ Tiểu Du khoát lên vai, tay kia cầm lấy tấm ván gỗ Hạ Tiểu Du kẹp dưới cánh tay, sau đó đi nhanh về phía trước.
“Ai…” Hạ Tiểu Du bị mấy động tác liên tiếp của Ban Thần Khanh khiến cho trở tay không kịp, muốn từ chối cũng đã muộn, mắt thấy Ban Thần Khanh đã đi về phía trước, cậu vội vàng chạy nhanh mấy bước đuổi theo đối phương.
“Không, không cần, để tôi được rồi.” Hạ Tiểu Du không muốn làm phiền một người xa lạ, đưa tay muốn lấy đồ của mình về.
Ban Thần Khanh ngăn tay Hạ Tiểu Du lại, nói: “Cũng không nặng. Cậu mệt mỏi một ngày rồi.”
Chú ý thấy Hạ Tiểu Du dừng bước, Ban Thần Khanh cũng đứng lại, quay đầu nhìn nhìn Hạ Tiểu Du đang đứng yên tại chỗ: “Sao không đi nữa?”
Hạ Tiểu Du để lộ nụ cười có chút xấu hổ: “Ai, tôi còn chưa biết anh tên gì nữa.”
“A ha ha ha…” Ban Thần Khanh cũng bật cười: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên không tự giới thiệu, tôi là Ban Thần Khanh. Còn cậu?”
“Hạ Tiểu Du[小 瑜: xiǎoyú].”
“A, Tiểu Ngư, ha, thú vị.” [小鱼:xiǎoyú]
“Là du trong Chu Du.”
“Ha ha, tôi biết.” Thật ra khi Hạ Tiểu Du nói ra tên mình, Ban Thần Khanh đã theo bản năng đoán là chữ “Du”.
Một đường đi tới, hai người thoải mái cùng trò chuyện, giới thiệu này nọ đơn giản cho đối phương.
.
.
Nhà Hạ Tiểu Du cách nơi cậu bày sạp hàng một con phố, đi bộ mất khoảng hai mươi phút. Đưa Hạ Tiểu Du đến lầu dưới, Ban Thần Khanh đưa cho cậu đồ mình cầm trong tay: “Đi lên đi.”
“Cảm ơn anh.”
Nụ cười có tác dụng làm bình ổn tâm hồn của Hạ Tiểu Du là Ban Thần Khanh thích nhất, hắn ngưng mắt nhìn trong chốc lát, sau đó vẫy tay với Hạ Tiểu Du: “Bye bye, tôi đi đây.”
Còn muốn nói thêm gì đó, lại chẳng biết nên nói gì, Hạ Tiểu Du cũng chỉ đành nói lời tạm biệt: “Tạm biệt.”
.
.
Lúc Ban Thần Khanh về đến nhà, Y Toa Bối đã ngồi chờ sẵn trên sopha nhà hắn rồi.
“Ồ, em rảnh rỗi quá.” Ban Thần Khanh nói, tự rót một chén nước, vừa đi vừa uống, cũng ngồi xuống trên sopha.
“Em tới tìm anh, lại không thấy anh ở nhà, em cũng chỉ có thể ngồi chờ thôi a.”
“Tìm anh, có việc?” Ban Thần Khanh nghĩ cô em họ có việc cần tìm hắn, vội hỏi.
“Anh đi làm chuyện gì vậy?” Y Toa Bối dựa sát vào hỏi.
Ban Thần Khanh “Chậc” một tiếng, lộ ra biểu tình khó chịu: “Anh đã biết em vốn dĩ chẳng có việc gì.”
“Nói, anh đi làm chuyện gì? Đi đâu rồi?” Y Toa Bối lôi kéo Ban Thần Khanh không tha.
“Làm gì, làm gì, thẩm vấn sao, em có quyền này sao? Có địa vị này sao?” Ban Thần Khanh phẫy tay Y Toa Bối ra.
“Nói đi, em không chọc ghẹo anh.” Y Toa Bối không tha tiếp tục truy vấn. Mấy chữ cuối cùng “không chọc ghẹo” làm Ban Thần Khanh nới lỏng đề phòng, vì vậy đem chuyện khi nãy kể ra.
“Cái gì! Anh cứ lỗ mãng như vậy nhảy ra, giật đồ trong tay người ra, anh không sợ người ta la cướp, anh không sợ người ta báo cảnh sát bắt anh!” Y Toa Bối kêu to, gần như là nhảy dựng lên.
Ban Thần Khanh bắt đầu nhức đầu: “Ai, Bối Y Toa tiểu thư, mấy thứ đó đáng giá bao nhiêu tiền.”
“Mấy thứ đó là tài sản của cậu ấy, là công cụ kiếm tiền của cậu ấy đó có được không, là dụng cụ của cậu ấy, a không, thậm chí là sinh tồn của cậu ấy đó có được không. Anh sao lại như vậy.” Y Toa Bối lên án.
Ban Thần Khanh trước tiên là sửng sốt, sau đó suy tư một hồi, khoé miệng chậm rãi tràn ra nét tươi cười, tay chống dầu, tựa trên sopha: “Ha, cái này nói lên cái gì, nói lên cậu ấy tin tưởng anh.”
“Dựa vào cái gì mà tin một người xa lạ như anh, anh bớt tự kiêu đi.” Y Toa Bối không chút lưu tình nói lời đả kích.
Ban Thần Khanh hiển nhiên là không bị mấy lời của Y Toa Bối làm lung lay, tự nghĩ tự cười không nói lời nào.
Y Toa Bối nhìn vẻ mặt đắc ý của ông anh họ, hừ một tiếng, mắng: “Tên, xấu, xa!”
Ban Thần Khanh không thèm để ý tới lời Y Toa Bối, một tay chống đầu, một tay vươn ra trước mặt Y Toa Bối: “Chìa khoá nhà anh, đưa ra đây.”
“Vì sao?” Y Toa Bối bất mãn hỏi.
“Vì sao, em phiền.”
“Ban Thần Khanh anh giỏi lắm, qua sông đoạn cầu. Là ai nói ở một mình cô đơn tịch mịch, mời em, cầu xin em, đưa chìa khoá cho em, bảo em thỉnh thoảng ghé qua xem. Bây giờ lại muốn lấy lại sao, không có cửa đâu!”
“Được rồi, tiểu thư, một nữ hài tử như cô, giữ chìa khoá nhà đàn ông độc thân, không thích hợp.”
Y Toa Bối hất mặt: “Chúng ta cũng đâu phải người lạ.”
“Đưa anh, anh cần dùng.”
“Tự mình làm thêm một chìa đi.”
Thấy Y Toa Bối có ý giận dỗi, Ban Thần Khanh thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc: “Bối Y Toa, đừng nháo, trả lại cho anh, anh cần dùng.”
Thấy anh họ sửa lại biểu tình tuỳ ý ung dung, trở nên nghiêm túc, nhìn vào mắt hắn, Y Toa Bối không khỏi một trận sợ hãi, nàng hiểu rất rõ bên dưới vẻ ôn hoà của Ban Thần Khanh là một mặt khác cường thế lãnh liệt không cho phép bất kì kẻ nào mảy may lay động, vì vậy liền ngoan ngoãn giao chìa khoá ra.
.
.
Trước khi đi, Y Toa Bối đứng ở huyền quan[chỗ nhỏ nhỏ giữa cửa với thềm nhà, thường hay kê tủ giày á], cố ý nói với Ban Thần Khanh: “Em biết anh muốn làm gì.”
“Biết cũng không liên quan đến em.” Ban Thần Khanh tay cầm chìa khoá xe, đi theo phía sau Y Toa Bối.
“Anh làm gì?” Y Toa Bối hỏi.
“Đưa cô về nhà. Tiểu thư, đã trễ thế này, tôi có thể để cô tự về nhà sao?”
“Ô, sao anh biết em không lái xe đến.” Y Toa Bối thắc mắc.
“Anh không thấy xe. Đi thôi.”
“Hừ, xem như anh có lương tâm.” Y Toa Bối cười nói, khoát tay Ban Thần Khanh, theo hắn xuống lầu.