Chúng Mình Đều Là Bé Ngoan

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 12.

 (beta: Tiểu Dụ Dụ)

Tiệm của Thang Ninh đã xong xuôi hết rồi, Chu Phóng chợt có ý tặng cậu một giỏ hoa quả, còn bảo, giỏ hoa quả tốt hơn lẵng hoa nhiều, không những đẹp, ăn còn ngon. Chắc đắt lắm. Thang Ninh nhận: “Em thấy thứ này thích hợp khi em phát bệnh hơn.”

“Xời, thế mới bảo các cậu chả biết gì. Tặng đồ ăn lúc nào thì lúc, chứ đừng có vào lúc người ta sinh bệnh. Ốm đau chỉ có liệt giường, ăn uống thế nào? Không phải là vào bụng kẻ khác ư?” Chu Phóng nói.

“Cao kiến cao kiến.” Thang Ninh gật gù cười.

Tiểu Châu qua, xin lỗi chuyện đã cho Thang Ninh leo cây lần trước. Cậu chàng thân mật nhìn ngó hàng hóa trong tiệm Thang Ninh, Thang Ninh cũng lại gần xem sao. Cậu trai này chả khác gì Thang Viên, thích cái gì là cứ ngây ra nhìn chằm chằm.

“Phải rồi, chút nữa Tô Nguyên đến đấy.” Thang Ninh cười, hài hước nhìn Tiểu Châu.

Sắc mặt Tiểu Châu thoáng cứng lại, đầu gật rụp một cái, quay sang nhìn vẻ mặt quái đản của Thang Ninh, lại đỏ mặt.

Tô Nguyên tới, thấy Tiểu Châu: “Em không chạy nữa hả? Lần trước gặp anh thì chuồn mất? Lúc anh đỗ xe còn không muốn cho anh năm phút.”

“Không đâu ạ… Lần đó em thật sự có việc.” Tiểu Châu muốn giải thích thêm, thấy Chu Phóng hóng hớt liền ngậm miệng lại. Chu Phóng cũng nhìn ra Tiểu Châu thành kiến với mình. Thực thì Chu Phóng cũng không để bụng chuyện hợp hay không hợp với ai. Tiểu Châu rõ ràng không thân thiện với hắn, hắn cũng không giận, mặt cứ lạnh te ra thôi. Người không biết, còn tưởng hắn không coi ai ra gì.

Có điều, Tiểu Châu cũng lạ, Tô Nguyên ở đây, cậu chàng lại không mấy tự nhiên, lề mề một hồi, cuối cùng mượn cớ có ca làm rồi rời đi. Mấy lần liền, Thang Ninh chợt nghi, không biết cậu chàng có quan hệ mờ ám gì với Tô Nguyên không? Dẫu sao Tô Nguyên cũng có một đống tiền án…

Tô Nguyên đeo cho Thang Ninh một mặt Phật Di Lạc bụng to vào cổ, nói: “Thang Ninh, anh bảo anh với Tiểu Châu không có gì, em tin không?”

Thang Ninh nghĩ một chút, thành thật đáp: “Không tin lắm.”

Tô Nguyên cười khổ: “Em xem, em căn bản không tin tưởng anh, anh mà có nói nữa, em cũng sẽ cho là anh lừa em.”

Thang Ninh mở miệng: “Thế nên em mới không hỏi gì.”

Bọn họ lúc đó thật sự là bệnh. Có ngày giải tán thì tám chín phần là trốn không thoát vấn đề ấy. Thang Ninh tự nhận mình không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, nhưng chuyện này, cậu thật không cách nào thông được. Dọn khỏi nhà Tô Nguyên, e không phải quyết định sáng suốt. Có thể lại giống trước đây, nhưng cậu thấy mệt lắm, chắc cậu chẳng đủ dũng cảm để bước đi nữa.

Cậu đưa Thang Viên tới chỗ Đàm Duy Duy chơi, bé con không có tí tẹo lưu luyến cái nơi từng ở trước đây, còn ngửa đầu khờ dại nói, con không thích ở đây, con thích nhà chúng ta bây giờ. Đến khi Thang Ninh nói, sau này có lẽ chúng ta sẽ không ở đó nữa, Thang Viên hoang mang, vì sao không ở? Chú Tô Nguyên nói, chúng ta có thể ở lại. Thang Ninh vẫn khăng khăng rằng hai cha con chỉ ở được ngày một ngày hai, sẽ không lâu dài.

Thang Ninh không phải là mẫu người của Tô Nguyên. Lúc đầu cậu cũng không thích kiểu người quá khôn lỏi như Tô Nguyên.

Nếu cứ đơn giản ở chung là ở chung, mấy chuyện kiểu này chả là vấn đề. Cùng chơi chơi thôi, có hôm nay miễn ngày mai, chuyện gì quên được cứ quên, không cần nhớ, đương nhiên cũng khỏi đòi hỏi. Nhưng giờ thì khác rồi, chung quy cũng có ôm chút ảo tưởng và ao ước.

Mà tính tình cậu nào tốt đẹp gì, nhất định không vì nhịn đối phương mà uy khuất bản thân. Tô Nguyên chắc cũng thấy mệt.

Tô Nguyên thở dài: “Thang Ninh ơi Thang Ninh, em thật khó lấy lòng quá.”

Chu Phóng nhìn hai người hục hặc, nói: “Tôi ghét nhất người như các cậu, gặp chuyện không nói, cứ giả bộ sâu sắc, làm như có phong cách lắm ấy.”

Thang Ninh trầm mặc một hồi: “Có thể em và Tô Nguyên thực sự không hợp nhau.”

“Không hợp còn dính lấy nhau lâu vậy.”

“Ngày trước chỉ chơi thôi.” Thang Ninh nói, “Chơi với ai thì chẳng là chơi.”



Chu Phóng tình cờ gặp Tiểu Châu, dừng xe lại, gọi từ xa. Tiểu Châu không thoải mái lắm lại gần. Chu Phóng dọa cậu, nói, cậu coi, vì cậu a, Tô Nguyên và Thang Ninh sắp chia tay rồi.

Tiểu Châu phát hoảng, không tin nói, không thể nào, tình cảm giữa Tô đại ca và Thang đại ca rất tốt.

Ai lừa cậu a. Bọn họ bây giờ chưa tan, sau này sẽ tan thôi. Vì nhãi con nhà cậu đó.

Tiểu Châu nhìn Chu Phóng nghênh ngang rời đi, choáng váng hồi lâu.

Chu Phóng lần này nói láo, lại gây ra chuyện thật.

Nửa đêm, Thang Ninh nhận được điện thoại của Tiểu Châu. Khi tới nơi, Tiểu Châu đã say ngất ngưởng ngồi trước bậc thang quảng trường, người co ro. Thấy Thang Ninh thì nghẹn ngào, Thang đại ca, em xin lỗi, em rất xin lỗi…

Thang Ninh chẳng hiểu gì, đưa tay kéo Tiểu Châu, nói, cậu xin lỗi tôi cũng đừng ngồi đây chứ.

Tiểu Châu rằng, Chu Phóng bảo, vì em cứ đi tìm anh, anh với Tô đại ca mới có vấn đề.

Thang Ninh lại nói, sao cậu lại nghe Chu Phóng kể bậy, tôi với Tô Nguyên không sao, mà có thì cũng không phải do cậu.

Tiểu Châu mồm đầy hơi rượu, không phải, là tại em. Tuy rằng, cũng có lúc em mong các anh có vấn đề, nhưng thực ra cũng không hẳn vậy. Dù các anh có chia tay, anh cũng sẽ không thích em. Vệ đại ca nói, có ngày anh nhắm em, khẳng định là anh bị đổi não. Em cũng biết mình đang nằm mơ… Hức… Mơ tưởng hão huyền… Hức… Em buồn nôn…

Thang Ninh ngây cả người, mãi một lúc mới nhớ ra phải đưa Tiểu Châu về đã. Cậu không biết địa chỉ của Vệ Nam, đành phải gọi Vệ Nam ra.

Vệ Nam nhét Tiểu Châu nôn thốc nôn tháo vào taxi, vội vàng nói, Thang Ninh ngại quá, thằng nhóc này làm phiền cậu rồi.

Thang Ninh hỏi, Tô Nguyên biết chuyện Tiểu Châu không?

Vệ Nam vừa định ngụy biện vài câu, thấy sắc mặt Thang Ninh không tốt, để bảo vệ mình, liền đem bán Tô Nguyên, biết, Tô Nguyên biết hết. Cậu không thấy nó sắp xếp cho Tiểu Châu hả?

Từ lúc ở đảo Dương Tự, Tô Nguyên đã nhìn ra gì đó, lập tức ra vẻ đại ca tốt, nhiệt tình giúp Tiểu Châu tìm việc, nâng quan hệ giữa hai người lên một bậc. Vốn trong lòng Tiểu Châu có quỷ, hễ thấy đồ trứng thối Tô Nguyên là chột dạ. Lúc có nhiều người thì không sao, nhưng khi ít người, cậu chàng lại thấy có lỗi với Tô Nguyên. Tô Nguyên đối xử với cậu tốt như vậy, cậu lại thầm có ý với Thang Ninh, quả thật là vô lại.

Khi Thang Ninh quay về, đầu đã bốc hỏa, nói với Tô Nguyên: “Sao anh có thể đạo đức giả thế chứ?”

Tô Nguyên nhíu mày: “Thang Ninh, em có ý gì?”

“Chuyện Tiểu Châu tại sao không nói? Chuyện khác anh thủ đoạn không sao, nhưng ngay cả mọi người xung quanh anh cũng bỡn cợt được. Anh hí hửng lắm hả?”

Tô Nguyên nói: “Thang Ninh, em đừng có lên án bậy. Chuyện Tiểu Châu anh thừa nhận sắp đặt cậu ta. Cậu ta thích em là thật, anh chỉ hướng cậu ta đừng tỏ tình nhầm thôi.”

Thang Ninh kích động, mặt đỏ bừng: “Anh sắp đặt cậu ta, anh cũng tính kế em. Tô Nguyên, lần này anh uổng công rồi. Đừng có dùng thủ đoạn với em.”

Tô Nguyên cũng cáu: “Đâu còn cách nào, Thang Ninh, anh là một kẻ như thế.”

“Tô Nguyên, lời anh nói ra, có mấy câu là đáng tin? Lúc anh bên em, ngay cả thành thực tối thiểu cũng không có.”

“Vậy em có tin anh không? Lúc anh nói dối, em cho là anh nói dối, lúc anh nói thật, em không phải cũng đánh đồng bảo anh dối trá sao?”

“Em không tin anh, nhưng anh cũng không tin em.”

“Chuyện Tiểu Châu, anh không nhằm vào em.” Tô Nguyên nói, “Anh biết em không có ý với nó.”

Thang Ninh cười gượng: “Tô Nguyên, sống chung với người như anh mệt quá.”

“Em biết anh cũng không phải ngày một ngày hai, anh có tật xấu gì, chẳng phải em quá rõ ư?” Tô Nguyên nói, “Trước đây sao em không để tâm thế này?”

Thang Ninh vừa định mở miệng, bỗng nhiên hiểu ra, mắng: “Tô Nguyên anh thủ đoạn đến nghiện rồi phải không?”

Tô Nguyên cười nhạt: “Anh cũng muốn biết, chuyện em thừa nhận thích anh thì có phải quá khó hay không?”

Thang Ninh á khẩu. Cậu không muốn hiểu thứ tình cảm này, không muốn thừa nhận mình càng ngày càng thích Tô Nguyên, càng ngày càng quan tâm đến người này, thích người này tuyệt đối không an toàn.

Tô Nguyên nói: “Ghét phải thích anh thế sao? Thang Ninh, không phải em đã lên kế hoạch để anh yêu em trước, sau đó em mới lo có nên yêu anh hay không ư? Phát hiện mình bị hãm trước, rất không cam tâm phải không? Thang Ninh, chúng ta đều là người trong cuộc, ngay từ đầu em đã không tin anh, anh có thể hiểu. Nhưng vì sao đến giờ còn cho rằng anh không thực lòng với em?”

“Con người em, muốn chết còn dễ thừa nhận hơn.” Thang Ninh cũng bày ra vẻ mặt hết cách.



Vệ Nam ở quán bar, gặp Tô Nguyên chỉ cười: “Rõ hiếm nha, không phải cậu hoàn lương rồi sao? Thế nào lại tới đây?”

Tô Nguyên cởi áo khoác ném sang một bên, nhận lấy chén rượu từ người phục vụ: “Hai ngày nay tôi với Thang Ninh không nói với nhau câu nào, tôi ra ngoài đi dạo.”

“Tại cậu ngộ sát dân lành cơ.” Vệ Nam rót cho anh một chén, “Tô huynh, cậu chơi chán ba mươi sáu kế rồi, cho nên nhân phẩm mới xuống cấp đến độ Thang Ninh không tin nổi nữa. Vả lại, chuyện Tiểu Châu, cậu làm vậy dại quá. Tiểu Châu là trẻ con, ngoan ngoãn đơn thuần. Nó vừa vào vòng, biết được có mấy người thôi. Bọn mình còn thích kiểu người như Thang Ninh, huống chi Tiểu Châu. Chuyện thường mà, ngoài thỉnh thoảng lấy Thang Ninh ra tự sướng, thứ tình cảm ấy có đáng cái chi. Cậu lại chế giễu, ra tay trước, thà giết nhầm chứ không bỏ sót. Giờ thì hay rồi, ngay cả Thang Ninh cũng không thèm liếc đến cậu.”

“Chuyện của tôi với Thang Ninh, không phải vì Tiểu Châu.” Tô Nguyên tuyệt đối không hối hận về chuyện Tiểu Châu. Nếu có một Tiểu Châu nữa xuất hiện, anh vẫn sẽ làm thế.

“Hiểu, nguy cơ tin tưởng.” Vệ Nam hi hi cười. “Chịu thôi, ai bảo cậu vừa mới ở chung với Thang Ninh, động cơ đã không sạch sẽ. Chủ yếu là Thang Ninh rất cá tính. Tô Nguyên, sở trường của cậu là đối phó với các bé giản dị chân chất, ở trước Thang Ninh, cậu chơi không được.”

“Tôi thật sự không đùa với Thang Ninh.” Tô Nguyên có chút ân hận. Đầu óc anh đang rối tinh rối mù.

“Cậu biết vì sao không? Cậu ‘thật’ quá đấy. Trước đây cậu câu trẻ nhỏ, còn biết giả bộ ôn hòa nho nhã. Dù Thang Ninh biết rõ cái mặt cậu rồi, cậu cũng đâu cần lộ nguyên hình a.”

“Tôi không muốn giả bộ với Thang Ninh. Tôi muốn sống thật. Chứ cậu định giả bộ cả đời?” Tô Nguyên rút một điếu thuốc ra, “Nhưng mà, nhóc con Thang Ninh này vừa cứng đầu vừa đáng ghét, tôi bó tay.” Thang Ninh đúng là ngựa hoang đơn độc, có lúc sẽ đặc biệt dịu dàng, bảo gì cũng nghe, nhưng bản chất cứng đầu vẫn là cứng đầu, trừ phi tự nghĩ thông rồi ngoan ngoãn về chuồng, còn mà dùng roi đánh, sẽ chạy càng xa.

Vệ Nam cười: “Nói thật nhá, trước kia tôi không tin cậu với Thang Ninh nghiêm túc đâu. Giờ mới tin đấy. Chỉ là, tôi tin cậu cũng vô dụng, phải Thang Ninh tin  mới được.”

Tô Nguyên cũng cười: “Tôi không thua trong tay Thang Ninh, cơ bản là thua trong tay mình.”

“Không ngờ, cậu cũng có ngày hối hận.” Vệ Nam lại rót cho Tô Nguyên một chén, “Kính cậu! Trước cậu với Thang Ninh cũng là nhân vật có tiếng trong giới, giờ thì ru rú trong an nhàn. Chu Phóng bị Dương Minh quản chặt, ít lộ diện đi nhiều. Còn lại mình tôi, vô nghĩa thật.”

Tô Nguyên nhìn quanh, quán bar này khá nhiều người biết. Trước kia tất cả bọn họ đều là khách quen ở đây, không có việc gì thì cứ tới uống ruợu săn tình. Mỗi ngày cứ bốn năm giờ, hôm sau tỉnh táo như thường đi làm, cảm thấy sinh hoạt kiểu này quả là thú vị.

Lâu lâu không tới, có phần hoài niệm, nhưng không lên nổi tinh thần.

Uống hết một chai, Tô Nguyên đứng lên chào Vệ Nam: “Tôi đi trước, ngày mai có việc.”

“Phét.” Vệ Nam khoát tay.

Tô Nguyên mỉm cười, ngày mai anh có việc thật, nhưng chính xác là nhớ Thang Ninh. Bọn họ thờ ơ với nhau đã một tuần rồi, cả Thang Viên cũng phát hiện trong nhà có chuyện, khi ăn cơm đều ăn hết hành, khi được ôm sẽ ngoan như thú non, sợ bị vứt đi mà dính chặt lấy người ôm mình.



Tô Nguyên về nhà, Thang Ninh không có trong phòng. Thang Viên tự đi ngủ, lôi con vịt bự lên giường. Tô Nguyên đến gần nhéo nhẹ chóp mũi của bé. Kéo chăn cho bé xong, anh chuyển bước xuống lầu, dạo một vòng khu nhà. Vừa mới ngồi xuống ghế đá hút thuốc, chợt thấy Thang Ninh tiến lại từ đằng kia.

Tô Nguyên cười: “Khéo thế?”

Thang Ninh thấy anh, sửng sốt xong cũng cười: “Ừ nhỉ, khéo thế? Theo dõi em hả?”

“Oan anh chưa?” Tô Nguyên kéo cậu ngồi bên. Thang Ninh nghiêng người một cái, gối lên đùi anh. Tô Nguyên đặt điếu thuốc lên môi cậu: “Nào, huynh đệ trên giường, cho em hút điếu này.”

Mắt Thang Ninh lóe lên, con ngươi mang theo ý cười: “Hình như ai đó không đồng ý cho em hút thuốc?”

“Nguôi giận chưa?” Tô Nguyên hỏi.

“Tương đối.”

“Nhóc Thang Ninh em sao khó hầu vậy?”

“Ai cho anh hầu em?” Thang Ninh nói, “Bệnh nặng nhất của anh chính là không thành thật.”

Tô Nguyên thu lại dáng điệu thờ ơ: “Thang Ninh, anh nói thật với em mà. Anh rất thích em, anh ở cùng em là muốn sống với em. Em không tin thì cứ từ từ, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

“Chua thế, đến kẽ răng cũng chua.” Thang Ninh ngửi ngửi mùi trên người anh, buồn bực vò tóc, cười.

Tô Nguyên cúi đầu nói: “Em cứ coi như ta vẫn chơi như xưa, chỉ là lần này thì khác một chút. Giả dụ như… chơi thật.”

“Giờ hôn anh, có tính là đồi phong bại tục không?” Thang Ninh nhỏm nửa người dậy, chớp mắt. “Nửa đêm, không ai, có phải bàn gì không?”

“Em cởi áo ra mới phải bàn.” Tô Nguyên cười rồi hôn cậu.

“Thế cũng không được, lạnh lắm, cảm mất.” Thang Ninh vòng tay ôm lấy cổ anh.

Không cởi quần áo thì cũng làm được. Làm tình ngoài trời đã là thú tính hóa, có quần áo là vì văn minh bắt thế thôi, cởi áo ra thì tương đối chột dạ, nhưng da mặt bọn họ dày lắm rồi, chột dạ vẫn hoàn chột dạ, da mặt không chuyển hồng đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.