Bị Xán Xán nằng nặc đòi hỏi, ba người đánh xe đến vườn Tuổi trẻ.
Đúng ngày cuối tuần, du khách đông khác thường, phần lớn là cha mẹ đưa con em tới chơi, chỉ Xán Xán là lớn đầu mà chủ động đòi tới.
Qua cửa công viên, đưa mắt nhìn khắp, miên man cỏ hoa. Đi chỗ nào trước đây? Xán Xán nhất thời không biết. Cao Vũ tiến lên trước, chợt dừng lại, quay mình vẫy cô:
- Bé ngoan, anh dẫn bé đi cầu thang trượt.
Hả! Định chọc tức hả, sao gọi người ta là bé con! Xán Xán tức, chỉ thẳng tay về phía đông người đang xếp hàng, la to:
- Em muốn đi xe leo núi!
Triệu Noãn Noãn đột ngột tái xanh mặt:
- Xán Xán, chỗ đó… đông lắm, xếp hàng dài dằng dặc, đi chơi trò khác đi!
- Mặc kệ! Hôm nay người đông, chơi trò gì chả phải xếp hàng!
- Cô kiên quyết không chút dao động.
Chỗ kia có xếp hàng đâu? – Triệu Noãn Noãn chỉ tay, Xán Xán nhìn theo, bỗng nhiên giật thót mình. Cách đ
ó không xa, trò chơi ngựa gỗ đang quay vùn vụt, trên đó là những cô bé khuyết răng tóc tết nơ hồ hởi cưỡi.
- Đó là trò của trẻ con, em không chơi! – Xán Xán bực tức lườm Triệu Noãn Noãn, hai kẻ này thật coi thường Tô Xán Xán quá, phụ lữ 25 tuổi đương nhiên phải chơi trò xe vượt núi mới đáng mặt. Nói rồi, mặc kệ hai người, cô vén chân chạy đi xếp hàng.
Cao Vũ nhún vai theo sau. Triệu Noãn Noãn miễn cưỡng đi heo. Dòng người xếp hàng chơi trò xe qua núi vòng vo uốn khúc lài dằng dặc. Trò chơi này quy mô lớn nhất vùng, một dãy sáu lần khúc khuỷu, khi uốn lượn đầu người chúi xuống đất, tiếng kêu hét liên tục. Trông thấy cảnh đó, Xán Xán luôn miệng xuýt xoa:
- Hoành tráng chưa!
Cô nghĩ mình lớn ngần này tuổi mà còn chưa chơi trò hoành tráng thế này, lẽ nào hôm nay có cơ hội lại không thử một lần xem bản thân cao cường thế nào! Nghĩ thế cô nắm chặt tay, quyết định phải thử. Dòng người xếp hàng chậm rãi tiến lên trước.
- Xán Xán, ở đây chậm quá, hay là chúng mình đi ăn trưa đi?
- Còn sớm mà, mới 10 giờ. – Xán Xán háo hức cắt lời Triệu Noãn Noãn rồi hứng chí chỉ tay về phía cửa lên trò chơi – Anh nhìn xem, có người chơi đến ói ra kìa! Kém tắm không!
Triệu Noãn Noãn càng tái xanh mặt
- Em không… căng thăng đấy chứ? – Cao Vũ luôn thản nhiên chợt mở miệng.
Căng thẳng? Ai chứ? Xán Xán giật mình, nhìn Triệu Noãn Noãn chợt nhớ mấy lần vừa rồi anh bảo đừng chơi trò này, chẳng lẽ là anh…Giời ơi! Triệu Noãn Noãn cũng bết sợ! Thật quá buồn cười!
- Anh Noãn Noãn, chẳng lẽ anh…
Triệu Noãn Noãn mặt biến sắc:
- Đừng nói linh tinh! Anh… anh lo cho em!
Xán Xán đầy ngờ vực:
- Lo cho em?
- Anh sợ em đến lúc như mấy ngưòi kia, ói hết ra.
- Sao thế được! Anh quá khinh em đấy! – Xán Xán lườm anh – Anh nhìn cho rõ nhé, lát nữa em không rên một tiếng nào đâu!
Triệu Noãn Noãn nhìn cô đăm đăm một hồi, không nói gì. Cuối cùng, công xếp hàng cũng bõ, hơn nửa giờ sau, họ cũng đến lượt.
- Em muốn ngồi hàng đầu! – Xán Xán chẳng nghĩ ngợi gì, xông lên chiếm ngay chỗ ngồi đầu xe, sau đó ngoảnh nhìn hai người vẫy tay. – Đây này, đây này, mau lên!
Triệu Noãn Noãn chần chừ chốc lát, Cao Vũ nhanh chóng vượt lên đến ngồi bên Xán Xán.
- Đừng xấu hổ, em cứ ngồi sau đi. – Cao Vũ nháy mắt, cười đắc ý.
Triệu Noãn Noãn không đáp, lẳng lặng ngồi sau lưng họ. Một lát sau, xe từ từ chuyển động. Xán Xán ngồi ở đầu, gió táp phần phật, chẳng dễ chịu gì. Lên cao, xuống thấp, quay vòng, quay vòng, lại uốn khúc, tiếp tục uốn khúc… Dần dần đến điểm kết thúc.
Xán Xán loạng choạng xuống xe.
Ọe… Thức ăn đêm hôm trước phun ra hết. Mẹ kiếp! Ai bảo cô là chơi trò này rất hoành tráng chứ! Đồ lừa đảo! Đúng là bọn lừa đảo! Xán Xán mặt xanh lét, nước mắt giàn giụa ngẩng lên, hai người kia đều ổn, nhất là Cao Vũ vẫn cười được! Triệu Noãn Noãn xót ruột, nhanh như chớp đưa giấy ăn ra lau cho cô những chỗ dây dính trên miệng, miệng vẫn không quên một câu:
- Thấy chưa, anh nói là em sẽ buồn nôn mà!
Thực ra khi anh nói câu đó là đoán mò thôi, nguyên nhân là xưa nay anh không quen trò chơi kích thích cao độ này, nhưng cũng không đến nỗi bị nôn, ai ngờ cô ngốc này trước thì hào khí ngất trời, giờ thì còn chẳng được như anh nữa.
Thật kém tắm!
* * *
Rửa mặt, uống nước, bực mình rời khỏi trò chơi xe vượt núi Xán Xán mới dần dần tỉnh lại.
- Tiếp đi, chơi trò trèo lên đỉnh không? – Cao Vũ hỏi.
- Không đâu!
Lần này hai người lại hợp nhau kỳ lạ, đồng thanh phản đối lời lao Vũ. Cao Vũ cau mày:
- Chả nhẽ không chơi gì nữa! Không thích mạo hiểm nữa à?
Ai ngờ trò ấy lúc trước chẳng có mấy ai, giờ cũng xếp hàng lũ lượt. Tô Xán Xán vừa xếp hàng, vừa tự rủa mình sô’ khổ.
Bỗng nhiên…
- Cô ơi, cô có thể nhường cháu lên trước được không?
- Em nhỏ, chị không phải cô của em, gọi là chị đi! Chị.
Cô bé ngây người, â’p úng mở miệng:
- Chị, chị có thể nhường em được không?
Thế mới đúng chứ! Xán Xán cười hớn hở:
- Không được, em nhỏ, chị cũng muốn chơi trò cưỡi ngựa gỗ thế em xếp sau chị đi!
Cô bé tóc tết nơ lùi lại vài bước, quay đầu nhìn mẹ từ xa xa kêu to:
- Mẹ ơi, cô này nói cô ấy cũng muốn chơi trò cưỡi ngựa gỗ, chúng mình xếp hàng sau đi! – Giọng lanh lảnh, vang rất xa.
- Ặc… Thiếu chút nữa Xán Xán ộc máu. Em bé, gọi là chị chứ! Chị!
Thực tê’ chứng minh, chơi trò xe vượt núi bị ói không kém tắm lắm, tranh chỗ cưỡi ngựa gỗ của trẻ con mới là kém tắm!
Trong số chơi trò này, duy nhất Xán Xán là lớn, còn lại là một bầy các cô bé, nên Xán Xán càng nổi bật!
- Mẹ ơi nhìn kìa, có một cô cũng cưỡi ngựa gỗ!
- Bố ơi, mau xem có một cô chơi trò cưỡi ngựa gỗ kìa!
Xán Xán đầu quay mòng mòng từ sàn quay bước xuống, tâm trạng chán nản kinh khủng:
- Anh Noãn Noãn, em không muốn chơi…
Cao Vũ đứng một bên nén cười, thản nhiên nói:
- Chẳng phải tự em đòi đi tìm tuổi trẻ sao? Tuổi trẻ đâu?
Tuổi trẻ? Đã mất thể diện, tuổi trẻ cái con khỉ!
* * *
- Anh Noãn Noãn, em đói rồi, em muốn ăn! – Thôi chọn ăn cho an toàn nhất.
Triệu Noãn Noãn đương nhiên không phản đối, gật đầu:
- Được thôi.
Phố ẩm thực nằm ở góc đông nam công viên Tuổi Trẻ, là một đường phố dài đầy vẻ cổ điển, hai bên san sát hàng ăn, thêm cả vô số quán ăn vặt. So với công viên vui chơi, phố ăn uống hấp dẫn Xán Xán hơn nhiều.
- Thịt dê xiên! – Xán Xán sáng mắt phi tới trước.
Triệu Noãn Noãn giữ cô lại:
- Đừng ăn, bẩn. – Với người nghiện sạch như anh, thịt dê xiên bán lề đường là một từ chỉ sự bẩn thỉu, thứ đó sao có thể cho vào miệng?
- Không vấn đề gì! Khuất mắt trông coi! – Xán Xán rớt nước miếng nhìn đăm đăm vào xiên thịt dê.
- Không được, anh không cho em ăn. – Triệu Noãn Noãn kiên quyết.
Thức ăn ngon trước mặt, Xán Xán tất nhiên không thể bỏ qua:
- Em muốn ăn! Em muốn ăn ngay!
- Cô ấy thích thì để cô ấy ăn. – Cao Vũ đột nhiên chen vào một câu.
Có thế chứ! Xán Xán có đồng minh, khí thế dâng cao hẳn lên.
- Nhưng thấy bảo thịt này toàn là dê chết gia công lại, không biết là thật hay giả… – Nói rồi, Cao Vũ lại nhìn Xán Xán đang đổ mồ hôi, chớp chớp mắt. – Em cũng đừng quá lo, không thể bất hạnh đến nỗi ấy với em được đâu.
- … thì thôi, em không ăn nữa.
Cúi gằm ủ rũ rời khỏi quây thịt dê xiên, được mấy bước, Xán Xán đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai từ trên trời vọng xuống.
- Xán Xán?
Cô quay lại, nhất thời hai mắt sáng rực.
- Như Ngọc?!
Xán Xán không ngờ lại gặp được Nhan Như Ngọc ở đây. Hai người gặp nhau, thật đúng là bạn cũ thấy nhau nơi đầu đường xó chợ. Tâm trạng ảo não vì không được ăn thịt dê xiên bỗng chốc tiêu tan.
- Xán Xán, sao cậu tới đây?
- Hôm nay sinh nhật tớ.
- Ừ nhỉ! Tớ quên mất là hôm nay sinh nhật cậu.
- Còn cậu, tới đây làm gì?
Nhan Như Ngọc mặt ửng hồng:
- Tớ đi chơi cùng một người bạn… – Cô nói rồi đánh mắt ra sau.
Xán Xán nhìn theo, tý nữa thét lên. Chỉ thấy một người đàn ông đầu đinh đứng sau Nhan Như Ngọc, tầm vóc trung bình, mắt to mày rậm. Nhưng điều khiến cô kinh dị hơn là tay trái người đàn ông cầm một xiên thịt dê, tay phải cầm hai cây kẹo bông, chung quanh thắt lưng dắt một chiê’c khăn màu đỏ tươi, tươi cười hớn hở nhìn cô.
Xán Xán cảm thấy toàn thân run rẩy, dè dặt hỏi:
- Như Ngọc, anh ấy là?
Chị Như Ngọc trong chớp mắt mặt tươi như hoa đào, e thẹn nở một nụ cười: