Khi Xán Xán tỉnh táo lại, nhận ra mình ngồi bên vệ vườn hoa bên đường, Cao Vũ ngồi bên cạnh, tay cầm giấy ăn đang lau mặt cho cô, dưới ánh sáng đèn đường, cô có thể nhìn rõ ngón tay anh trắng trẻo, thon dài, đốt ngón rõ ràng.
- Em… em thấy khỏe rồi! – Cô giật giấy ăn trong tay anh, lau loạn xạ lên mặt mình.
Trông cô như thế, Cao Vũ bất giác thở dài Đúng là ngốc chết . Rồi anh giằng lại giấy ăn từ tay cô nhẹ nhàng lau cho cô mép, gò má… Khi ngón tay anh chạm vào đuôi mắt cô, bỗng nhiên anh dừng lại. Ngấn lệ! Cô ngốc này vừa mới khóc! Không biết vì sao, tim anh chợt nhói đau, ánh mắt cũng chùng lại.
- Sao thế?? – Xán Xán mơ hồ nhìn anh, sao lại không lau nữa? Cao Vũ lặng im, vẫn giữ nguyên tay, ánh mắt dừng lại rất lâu trên mặt cô. Lâu lắm không gặp, cô ngốc này có vẻ gầy đi, mặt thon lại, mắt cũng to ra, mũi thẳng lên, nhưng vẫn dễ thương thế.Đến đôi môi cũng bớt dầy đi, đầu óc thì vẫn ngốc như cũ. Thực ra những dáng vẻ vừa đáng thương vừa ngờ nghệch của cô, người ta có khi chẳng nén được ham muốn vỗ về ân cần, đụng chạm.
- Anh Cao Vũ, anh mặc mỗi áo sơ-mi mà không lạnh à? Em nhớ là anh có mặc áo khoác… – Chính xác, chắc là mới rồi cô đã nôn vào áo khoác ngoài của anh.
Cao Vũ sa sẩm mặt:
- Em nhớ nhầm rồi.
- Thế ạ? Em nhớ rõ là mới rồi anh mặc áo khoác màu trắng đục. – Cô vừa nói vừa xòe tay đếm.
- Tưởng tượng rồi.
- Dạ?
- Đứng lên, đi nào! – Cao Vũ đứng dậy, thở dài nặng nề, cùng lúc anh hiểu ra, khi ở bên cạnh Xán Xán, mọi thứ giờ tốt cảnh đẹp đều chỉ là hư ảo, vì cô có thể trong chớp mắt hủy hết tưởng tượng của người ta.
- Anh Cao Vũ, anh đừng đi nhanh như thế!
Cao Vũ không đoái hoài, cứ sải bước đi trước.
- Anh giận à? Em chỉ nhớ nhầm thôi mà. – Xán Xán hổn hển rảo bước đằng sau – Nhưng lần sau anh phải nhớ buổi tối ra ngoài cần mặc nhiều áo vào, không thì bị lạnh đấy! Anh có thể không thấy lạnh nhưng sẽ mang bệnh, có bệnh lại phải chữa trị, chữa trị không tốt có khi thành viêm phổi đấy…
- Em nói xong chưa? – Người ta không ai kiên nhẫn mãi được.
- Người ta… người ta chỉ lo cho anh thôi mà…
Xán Xán, sau này em đừng có lo cho anh kiểu đó, được không? Cao Vũ dở khóc dở mếu nhìn cô, chán nản lắc đầu:
- Lại đây, anh đưa em về nhà.
Rồi rất tự nhiên, tay anh dắt cô, nhưng bị cô né đi. Trên mặt anh thoáng hiện vẻ thất vọng kín đáo, anh quay đi, lạnh lùng nói:
- Đi nào!
* * *
Đường phố tối khuya, bóng hai người một trước một sau, trước cao lớn, thanh nhã, phóng khoáng, sau thấp nhỏ, lếch thếch, lũn cũn đến… đáng yêu. Hai người đi trong trầm ngâm, được một lúc Xán Xán nín không nổi, bước nhanh lên trước:
- Anh Cao Vũ, vừa xong sao anh xuất hiện đột ngột vậy?
Cao Vũ bước chậm lại:
- Tình cờ.
- Tình cờ? – Không thể nào! Nửa đêm nửa hôm, anh làm gì ở bãi để xe?
- Đúng thế. – Cao Vũ dừng bước, nghiêm túc nhìn cô – Vì thế hôm nay may cho em gặp được anh, nếu còn có lần sau thì không may thế nữa đâu. – Nói câu này, ánh mắt anh trông rỗng, không biết vì sao hôm nay anh cứ bị thôi thúc đến tòa nhà viễn thông Tuấn Vũ tìm cô. Nghe nói cô đi với Lạc Thiếu Tuấn, anh đã vội vã đuổi theo thì kịp ngăn sự việc diễn ra. Đương nhiên, việc này có nói cô cũng không hiểu đâu.
- Sẽ không có lần sau đâu! – Xán Xán bị anh nói đến sợ, cảnh tượng lúc này diễn ra rành mạch trong đầu, khoảnh khắc đó, ánh mắt Lạc Thiếu Tuấn trở nên thật đáng sợ, như trở thành một người khác – Sau này em tuyệt đối không đi ăn cơm với anh ta nữa!
- Không chỉ không ăn cơm, sau này không được đi đâu một mình với anh ta! – Khi Cao Vũ nói câu này, sắc mặt rất nghiêm túc, nói xong, dường như thấy chưa đủ an tâm, lại nói thêm. – Anh thấy em nghỉ việc đi, kẻ đó nguy hiểm lắm.
- Không được đâu… – Xán Xán chau mày, lại nhớ đến 30 ngàn tệ, nghỉ việc phải bồi thường 30 ngàn tệ, có bán cả cô đi cũng không đủ, nhưng tỉ mẩn ra cũng có thể đắt hơn một chút…
- Có gì mà không được? – Thấy cô do dự, Cao Vũ bỗng khó chịu – Chẳng lẽ việc đã như thế, em còn muốn lặp lại lần nữa?
Xán Xán hãi quá:
- Chắc… chắc không có lần thứ hai đâu…
- Xán Xán! – Giọng Cao Vũ nặng nề, cô ngốc này rốt cuộc vẫn chưa ý thức được tình cảnh bản thân! Anh không chịu nổi nữa. Hít một hơi dài, anh quyết định nó
i rõ chân tướng với cô – Anh ta là anh họ của Lạc Yên.
- Anh họ?
- Chính xác. – Cao Vũ gật đầu. – Em còn nhớ người phụ nữ gây sự trong quán rượu hôm trước không? Cô ấy là Lạc Yên, Lạc Thiếu Tuấn là anh họ cô ấy mới từ nước ngoài về, anh thoạt nghe họ tên anh ta đã thấy hoài nghi. Cái hôm Lạc Yên tới quán rượu tìm anh, hiểu lầm em là bạn gái anh, nên đã nhờ anh họ cô ấy cưa cẩm em. Nói đến đây, cảm thấy u uất, nếu hôm đó qua chat Xán Xán không nói đến công ty viễn thông Tuấn Vũ, có lẽ anh đã không biết được quan hệ của anh em họ. – Anh em họ đều rất cố chấp, thù dai nhớ lâu, để đạt mục đích không từ thủ đoạn nào, em tuyệt đối không thể đến đó làm việc nữa! Nghe rõ chưa hả?
Xán Xán hoang mang chớp chớp mắt:
- Nghe rõ rồi… nhưng em có mấy câu hỏi.
- Nói đi.
- Lạc Yên là ai? Còn việc ở quán rượu là thế nào?
Cô ngốc này, đã quên hết mọi việc rồi.
Gió xuân vẫn thế, trăng sao vẫn vậy, riêng có Cao Vũ sống 27 năm trên cõi đời này lần đầu tiên cảm thấy mình sống chẳng để làm gì…
Anh gượng quay người, bước đi.
- Anh Cao Vũ, anh đừng đi! Anh còn chưa nói rõ cho em đừng đi mà! – Có người hiếu kỳ, hối hả chạy theo đuôi. – Anh không thể nói nửa chừng rồi thôi được! Em sẽ không ngủ được, sẽ mất ngủ, sẽ ăn không tiêu…
- Anh xin em, em đừng kéo nữa… – Cao Vũ mếu máo, Xán Xán, hôm nay anh chỉ còn có một cái áo sơ-mi này.
* * *
Triệu Noãn Noãn ngồi trong sô-pha liên tục nhìn đồng hồ treo tường lo lắng ngày càng tăng. Sao giờ này cô còn chưa gọi điện thoại? Mấy giờ rồi chứ? Đã không gọi về, thì anh phải gọi. Nghĩ thế, anh nhấc điện thoại bên mình, vừa mở bàn phím thì chuông cửa reo. Anh đứng lên, chạy ra mở cửa, sững sờ, chau mày không vui:
Mấy giờ rồi? Em làm gì mà về muộn vậy? Không gọi điện cho anh để anh đi đón là sao?
- Em xin lỗi! – Xán Xán thè lưỡi – Xảy ra việc ngoài ý muốn.
- Cái gì? – Triệu Noãn Noãn giật mình, đang định cật vấn bỗng nhiên bàng hoàng.
Cao Vũ hai tay đút túi quần, từ tốn thong thả ngoài hành lang:
- Em đừng lo, anh đưa cô ấy về rồi.
- Vâng ạ; hôm nay làm phiền anh Cao Vũ rồi! – Xán Xán vội gật gật – Em vào trước đây, lát nữa sẽ nói chuyện với anh… – Rồi định lủi vào trong.
- Đợi đã! – Triệu Noãn Noãn gọi lại – Em uống rượu hả?
- Em… – Xán Xán bị anh nhìn sợ quá, nhất thời nói không nên lời.
- Em nói là làm thêm giờ cơ mà?
- Ban đầu là làm thêm giờ… Không phải! Hôm nay em không làm thêm giờ, cũng không phải! Thực ra là… – Cô càng nói càng
Vừa vào cửa, Triệu Noãn Noãn mặt lạnh lùng đưa cho cô đống quần áo:
- Đi thay đồ đi đã.
- Nhưng mà…
Anh kiên quyết cắt lời:
- Anh không muốn ngửi thấy mùi rượu từ em.
Giọng nói không chút nhân nhượng làm Xán Xán sợ, cô ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt anh, đứng đờ ra. Cô chưa bao giờ thấy anh nhìn như thế, không phải trách móc, không phải giận dữ, ánh mắt mắt lạnh lẽo mà lại… chán ghét?
Xán Xán buốt ruột, trong lòng chợt trào lên một cảm giác khó tả, khổ sở, nặng nề. Cảm giác cứ như bị ai siết chặt khiến cô thở không nổi. Cô không nói gì nữa, im lặng cúi đầu cầm quần áo đi vào phòng tắm. Cô trở nên như một người máy. Cứng nhắc, cô cởi tuột bộ quần áo đầy hơi rượu, đờ đẫn nhìn nước chảy vào bồn, rồi cứ thế bước vào bồn tắm…
- Á! – Khi người ta mất cảm giác, sẽ xảy ra sai lầm. Xán Xán chẳng may trượt chân, ngã dúi vào bồn tắm.
- Xán Xán!
- Sao thế?
Cửa phòng tắm bị mở toang, Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ cùng xông vào.
Hơi nóng bốc mù mịt, ba người chìm nghỉm trong làn hơi mù mịt ấy. Xán Xán tồng ngồng nằm còng queo trong bồn tắm, khăn tắm rớt bên ngoài. Trong đầu cô lướt qua vô số giải pháp cho tình thế này. Cô quyết định: mê man đi! Vậy là cô ngất đi.