Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 20: Q.5 - Chương 20: Đem thân đánh đổi cũng chẳng sai, người ta dù sao cũng là anh chàng đep trai…






Đây là ảo giác, đây là ảo giác, là ảo giác thôi…

Xán Xán đã lặp đi lặp lại trong đầu vô số lần, song dù có tự thôi miên thế nào, trong đầu vẫn không ngừng hiện lên cành Cao Vũ khoác áo cho cô.

Tô Xán Xán, cô đúng là không biết thân biết phận gì cả! Người ta chỉ khoác cho cô cái áo, khi cô đột nhiên đau ốm thì an ủi cô mấy câu thôi mà. Có tình ý gì đâu! Mà chẳng phải chính anh ta hại cô đến nỗi viêm dạ dày, đến mức phải nhập viện đó sao! Cô đáng lẽ phải hận anh ta chứ! Hận anh ta mới đúng!

Xán Xán dồn hết sức lực, xoa xoa bụng, quyết tâm lấy việc liên quan đến ăn uống để phân tán sức chú ý của mình. Đang định ăn lén lhì Triệu Noãn Noãn vào:

- Xán Xán, em đang làm gì vậy?

Xán Xán từ từ quay mình, giấu cái bánh bao ra sau lưng, xoa cái bụng trống không: Em đói.

Viêm dạ dày khiến cô cả một ngày không ăn được gì. Một người như Xán Xán luôn lấy việc ăn làm vui thì nhìn thấy đồ ăn mà không ăn được quả là hình phạt tàn khốc.

Bệnh của em chưa khỏi hẳn, bác sĩ nói rồi, không được ăn những thứ béo ngậy.

Mở mắt nhìn chiếc bánh bao bị cướp, Xán Xán lòng đau như cắt:

Sao có thể thế được, em đói, em phải ăn cái gì đó chứ!

Nói rồi, ánh mắt thèm khát hướng về chiếc tủ lạnh.

Nhưng tiếc thay Triệu Noãn Noãn đã một bước chắn ngang tủ lạnh, chặn đứng ánh nhìn thèm khát của cô:

Những thứ này quá lạnh, bác sĩ nói dạ dày của em chưa chịu được những thức ăn có tính kích thích.

-Em lấy ra nấu nóng là ăn được mà… – Xán Xán rũ rượi nhìn Triệu Noãn Noãn.

- Em biết nấu nóng?

Quá đáng lắm rồi đây! Rốt cuộc đã chọc đến tận cùng nỗi đau của cô!

- Bác sĩ nói, bác sĩ nói, bác sĩ có nói để em chết đói cho rồi không chứ! – Xán Xán lùi một bước, trở lại phòng ngoài, để lại Triệu Noãn Noãn trơ trọi đứg ngây ra lắc đầu.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Xán Xán quay về đóng cửa phòng, bắt đầu chổng mông tìm kiếm những thức ăn ngày thường cô đã cất giấu.

Đâu? Đâu rồi nhì? Sao chẳng có gì vậy? Rõ ràng lần trước để chỗ này mà…

Cô lật tung các hộc tủ, nhưng những thực phẩm dự trữ trong đó đã không cánh mà bay…

Triệu Noãn Noãn mở cửa bước vào thấy trước mắt là một mớ hỗn độn, Xán Xán đang bò trên mặt đất, mặt dán xuống sàn nhà rồi chui tọt vào gầm gường, hoàn toàn không để ý tới người bước vào phòng.

Tận mắt thấy tất cả, Triệu Noãn Noãn bỗng cảm thấy mấy ngày nay bản thân tự chuốc lấy phiền não, anh làm sao có thể có cảm giác gì khác lạ với cô gái kia được chứ?

Gạt băng nhũng ý nghĩ hỗn loạn, anh thông cảm nhìn cái người đang bò sâu vào gầm giường:

- Tô Xán Xán!

Nửa thân còn thò ra bên ngoài gầm giường cứng đơ lại. Quay quắt một hồi cô bắt đầu chui ra.

- Có ra cái gì không? Em đang ốm, cần nghỉ ngơi, có biết không hả?

Xán Xán cúi đầu, vẻ làm sai bị bắt quả tang, im lặng chịu trận.

Cái vẻ này, Triệu Noãn Noãn thực tình không biết nên nói gì cho phải, dán mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng đành thở dài.

- Ra đây.

- Gì ạ? – Xán Xán nghi ngờ ngẩng nhìn.

- Anh bảo em ra đây. – Anh nhắc lại lần nữa, nét mặt nhẫn nại.

- Vâng… – Xán Xán cúi đầu, nhích từng bước, thở phì phò tiến lên. Mới đến cửa phòng, đột nhiên cô dừng lại, mũi khịt khịt, đôi mắt hồ hởi sáng hẳn lên.

Thơm quá! Vừa ngửi thấy mùi thức ăn, Xán Xán chẳng khác gì một chú khuyển đang đói khát, chán nản, rũ rượi được hồi sinh, ve vẩy sà đến bên Triệu Noãn Noãn, nũng nịu quanh anh:

- Anh Noãn Noãn…

Tiếng gọi này khiến Triệu Noãn Noãn sởn gai ốc, lý trí nhắc nhở dù có thực sự thích phụ nữ, cũng không bao giờ là Tô Xán Xán. Tuyệt đôí không!

Một bên, Xán Xán vẫn cái vẻ cười nịnh không biết ngượng:

Hi hi, em biết anh Noãn Noãn là tốt với em nhất mà…

Triệu Noãn Noãn vội vàng tránh ra xa vài bước, đưa mắt nhìn vào cái người đang ve vẩy:

Lau nước dãi của em đi, đừng để dây vào anh.

Tuân lệnh!

Nhanh như cắt dạ một tiếng, cô hào hứng xông đến bên món cháo gà thơm phưng phức.

Ngon quá, ngon quá…! – Xán Xán ực một phát, nửa bát đã vơi, đúng là anh Noãn Noãn có lòng thương người, biết cô khó chịu mà nấu cháo cho cô ăn, chứ cái tên Cao Vũ tệ hại kia…

Nghĩ đến Cao Vũ, trong chớp mắt Xán Xán thất thần, hôm nay cô bị tẩu hỏa nhập ma chăng? Cớ sao đang lúc ăn ngon lại nghĩ đến cái kẻ đáng ghét đó?

Mà từ lúc cô về nhà hình như kẻ đó chẳng động tĩnh gì, biết đâu đang ở trong một góc cười thầm cô? Nghĩ đến đó, Xán Xán ngẩng phắt lên nhìn bốn phía. Đang nhìn thì bắt trúng một ánh mắt từ trên ghếsô-pha đối diện, cô lạnh cả người.

Cao Vũ ngồi đó từ lúc nào? Anh ta ngồi đó bao lâu rồi? Lẽ nào anh ta luôn luôn quan sát cô như thế? Anh ta cười gì? Anh ta cười gì mà có vẻ hí hửng thế? Ôi…

Xán Xán lại bắt đầu nghĩ loạn.

Trên ghê’ Cao Vũ nhìn nét mặt Xán Xán lẫn vào bát cháo thấy thấp thoáng vẻ hạnh phúc khôn tả, anh không nhịn được cười. Tâm tư chìm đắm cả một ngày vừa rồi rốt cuộc đã khá lên, thực ra anh chỉ trêu cô cho vui, đâu có ngờ Xán Xán ngốc nghếch này không những ngốc trong đầu mà bụng cũng không tốt, đến nỗi bị viêm dạ dày. Tuy không hoàn toàn do lỗi của anh, nhưng trong lòng anh vẫn có chút gì áy náy, cho nên mới nghĩ cách gì đó chuộc lỗi.

Nhưng mà nhìn cái vẻ cô thế kia, có lẽ chẳng cần chuộc lỗi làm gì…

Cao Vũ nhếch môi, đưa mắt nhìn Xán Xán đang ngơ ngẩn, Xán Xán lập tức rùng mình thoát khỏi đám ý nghĩ hỗn loạn.

Nhất định là cô điên rồi, điên nên mới bị mờ mắt vì một ánh nhìn! Xán Xán, cái kẻ trước mắt cô là kẻ thù đấy!

Xán Xán lau mép, trừng mắt nhìn Cao Vũ, bỗng nhiên nhìn thấy vật gì đó anh ta cầm trên tay.

Sao mà khéo thế? Hôm trước đi siêu thị hình như cô cũng mua món khoai tây chiên vị này… đợi chút! Bên cạnh anh ta là món mận khô mà cô thích nhất? Lại cả thạch hoa quả cạnh đó nữa, mấy ngày trước hình như cô cũng mua mà… còn cả…

Bỗng nhiên, Xán Xán giác ngộ điều gì đó, mở to miệng, chỉ vào đống đồ bên cạnh Cao Vũ nói không ra lời. Những thứ này chẳng phải là đồ của cô vừa lật tung các tủ, bò xuống cả dưới gầm giường để tìm đó sao?

Quá đáng lắm rồi đây!

- Tại sao khoai tây chiên của em lại ở trong tay anh? – Xán Xán mắt tóe lửa phẫn nộ.

Cao Vũ thong thả bật bật ngón tay, từ tốn nói:

- Vì em không ăn được.

- Thì hiện tại không ăn được, nhưng sau này vẫn có thể ăn chứ!

- Bao nhiêu thức ăn mà cô vât vả tích lũy đều bị cướp đi hết ư?

- Ngăn chặn thói ăn vặt giấu giếm của em.

- Sao em có thể ăn giấu được!

Cao Vũ chẳng nói nữa, chi nhìn Xán Xán.

Sức đề kháng của cô thoắt cái mất tiệt:

Cứ coi như… coi như em… thỉnh thoảng ăn một chút… anh cũng không thể không nói gì với em mà lấy hết đồ của em đi như thế chứ? Đây là đồ của em, sao anh có thể bảo ăn thì mới được ăn, quá đáng!

Quá đáng lắm rồi, không thể bỏ qua được!

Xán Xán bụng bảo dạ can đảm lên, rồi giận dữ nhìn Cao Vũ, tư thế sẵn sàng xả thân.

Này!

Cái… cái gì? – Phản ứng bình thản của Cao Vũ khiến Xán Xán mất hứng.

Biết thế nên đợi em khỏe sẽ bù lại cho em.

Ra thê? – Cứ nghĩ anh ta sẽ châm chọc những câu khó nghe, ngờ đâu cái kẻ đáng ghét này lại nói hay như thế. Đã quen đấu khẩu, Xán Xán rốt cuộc thấy đầu óc mơ hồ.

Nhìn thấy Xán Xán có vẻ chần chừ do dự, Cao Vũ lại nổi hứng đùa. ngồi sâu trong ghế hai tay sải dải trên thành ghế, ngửa đầu, liếc mắt qua Xán Xán:

Không thế thì em muốn thế nào?

Còn muốn thê’ nào? Cái gì thế nào? Xán Xán nhâ’t thời không hiểu gì, đang bối rối thì cảm giác bên mình có một sức ép vô hình. Hóa ra không biết từ lúc nào Cao Vũ đã xông đến trước mặt cô, chống cằm nhìn đăm đăm vào mắt cô:

Chẳng lẽ… còn muốn anh lấy thân đền bồi?

Lấy… lấy cái gì? Lấy thân ra đền!!!

Mặt Xán Xán bắt đầu méo xệch:

- Anh… anh đừng có nói bừa! Em, em… em mệt rồi, đi ngủ đây! – Rồi vội vã lùi lại mấy bước, quay mình phi

về phòng.

Tô Xán Xán! Nhục quá cơ! Cuối cùng lại tháo chạy như thế! trong phòng, Xán Xán đấm ngực giậm chân, đau lòng nhức óc, hối hận khôn xiết!

Cơ hội tốt như thế, có thể đòi anh ta phải tự dọn dẹp phòng ở. Có thể yêu cầu anh ta tự giặt giũ quần áo. Có thể đòi anh ta tự đi mua đồ. Ngần ấy thứ không yêu cầu, mà đem thân đền bồi cũng ok, con nhà người ta đẹp giai ngời ngời như thế cơ mà… Không đúng! Nhận ra mình đang nghĩ quẩn, Xán Xán lắc lắc đẩu, đang nghĩ gì vậy chứ! Kẻ đó là Cao Vũ, là con quỷ xấu xa! Là bồ đồng tính của anh Noãn Noãn! Cái gì mà lấy thân đền bồi chứ, ọe ọe ọe!

Xóa sạch mọi ý tưởng điên rồ trong đầu, Xán Xán bỗng cảm thâ’y mình râ’t cần phân tán sức chú ý, thế là từ trên giường cô nhỏm dậy, phi đến mở máy tính.

Cách đó không xa, tại một nơi công cộng dành cho người độc thân, Nhan Như Ngọc theo thói quen lên mạng chat chit.

Xán Xán: Như Ngọc, đêm qua tớ phải đi bệnh viện đấy!

Nhan Như Ngọc đang nhai bánh quy, lập tức phun hết cả ra, hai mắt sáng lóe, tay lướt như bay trên bàn phím.

Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cậu sao rồi? Bị kẻ xấu bức hại à? Hay là nhà cháy? Hay là bị trộm vào nhà?

Xán Xán mặt sa sầm.

Xán Xán: Chỗ tớ sống tốt mà!

Nhan Như Ngọc: Thế cậu vào bệnh viện làm gì?

Không hiểu vì sao, Xán Xán cảm giác câu hỏi này đầy vẻ thất vọng.

Xán Xán: Viêm dạ dày câ’p tính.

Nhan Như Ngọc: Cậu ăn nhiều quá phải không?

Xán Xán: …

Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cứ như thế cậu sẽ chê’t vì béo đấy.

Xán Xán: Không được nói chữ béo trước mặt tớ!

Nhan Như Ngọc: Sẽ mập…

Xán Xán: Cũng không được nói đến chữ đó!

Nhan Như Ngọc: Sẽ nặng cân lắm. Xán Xán: Không được nhắc đên chữ nặng Nhan Như Ngọc: …

Nửa phút sau, Xán Xán thấy Nhan Như Ngọc gửi một câu nhắn: Xán Xán, ăn nhiều sẽ phù lên đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.