Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 49: Q.10 - Chương 49: Mỗi phụ nữ đều nên có một đôi giày thuộc về mình, cũng như mỗi chị em đều nên có một người đàn ông che chở mình…






Xán Xán bị Lạc Thiêu Tuấn chọc tức, tột đỉnh phẫn nộ, nộ khí xung thiên, kéo tay Triệu Noãn Noãn đi băng băng suốt cả một quãng đường dài, đến khi bình tĩnh lại, hai người đã đang ở trên phố. Xán Xán buông tay, nhất thời ỉu xìu. Kéo người ta khỏi mớ bòng bong, trong tiểu thuyết thường là đàn ông làm việc đó chứ? Cớ sao một người con gái như cô phải làm cái việc mạnh mẽ này? Nhớ đến vẻ mặt u ám của Triệu Noãn Noãn khi bước vào cái phòng làm việc đó, cô hết cả dũng khí lúc đạp cửa đi ra, chỉ cúi gằm, chẳng khác gì gà trống đấu thua.

- Đang nghĩ gì vậy? – Cô vừa buông tay ra, trong lòng Triệu Noãn Noãn cảm thấy có gì đó thất vọng.

- Anh Noãn Noãn… – Xán Xán nhăn nhó ngẩng lên – Lúc nãy anh ta nói điêu đấy, anh… anh đừng giận… – Thực ra cô không cần giải thích cho anh, nhưng cứ nghĩ đến việc anh hiểu nhầm thì lại không yên tâm.

Triệu Noãn Noãn cố kìm nụ cười, nghiêm mặt nói:

- Anh biết.

- Anh tin em chứ? – Không ngờ được anh trả lời bao dung như thế Xán Xán chợt kinh ngạc. Nói thực thì Lạc Thiếu Tuấn nói lúc ấy rất lọt tai, đến cô cũng có phần gần như tin thật, thế mà anh Noãn Noãn… Không biết vì sao, trong lòng cô cảm thấy ấm áp.

Triệu Noãn Noãn gật đầu, nhìn cô không chớp mắt. Cô ngốc này, em có bao giờ nói dối mà qua được mắt anh!

Bị ánh mắt dịu dàng của anh bao bọc, Xán Xán chợt thấy cuống quýt:

- Em… chúng mình về đi! – Cô vội vàng kiếm cớ, lảng tránh ánh mắt anh.

- Còn sớm mà. – Triệu Noãn Noãn chẳng để ý lời cô, cứ tự nói với mình – Em đói chưa? Anh biết gần đây có bánh bao tươi chiên rất ngon.

Bánh bao tươi chiên? Xán Xán sáng rỡ hai mắt, hai miếng sanwich ăn hồi sáng đã tiêu hết trong dạ dày, đói quá rồi. Cô xoa Da bụng, nuô’t nước miếng ừng ực:

- Vâng ạ!

Cô phản ứng đúng như anh trông chờ, nhưng anh vẫn làm ra vẻ bình thản, gật đầu:

- Đi nào!

Bánh bao tươi chiên đương nhiên chỉ là cái cớ, mục đích chính của Triệu Noãn Noãn là muốn cùng cô thoải mái một lúc. Vì thê’ vừa ăn xong bánh bao tươi chiên, anh lại đề nghị:

- Xán Xán, một lúc nữa anh đưa em đi mua giày.

Mua giày? Xán Xán kinh ngạc, nước canh rớt khỏi miệng, cái áo khoác màu trắng của cô in mấy giọt dầu mỡ.

- Á! – Cùng với tiếng la thảm thiết, Xán Xán suy sụp cùng cực, cái áo khoác này mới mặc hôm nay, cô chuẩn bị mặc cho cả một tuần mà.

- Khăn giấy! Mau lên nào…

- Đừng lau, lát nữa mua chiếc mới rồi.

Áo mới? Xán Xán bàng hoàng, người có tiền nghĩ khác người bình thường thật. Nhu cầu của cô hiện giờ, có áọ quần đủ mặc là ok rồi:

- vẫn có thể chữa được, về nhà giặt đi là ổn thôi.

- Xán Xán, nếu anh nhớ không nhầm, chiếc áo này em mặc từ hồi học đại học phải không?

Ặc… Anh nói chính xác, chiếc áo này cô mua hồi năm đại học thứ nhất, sau đó cô phát tướng nên không mặc nổi. Mấy hôm trước, cô lục tủ quần áo chợt thấy nó, không ngờ xảy ra kỳ tích là cô mặc vừa, lại còn thoải mái hơn cả hồi mới mua. Xán Xán hào hứng mặc chiếc áo này, thực ra nó đâu có cũ, chỉ là kiểu cách không có gì đặc sắc. Chỉ là… Triệu Noãn Noãn, sao anh nhớ rõ thế?

Cô không nói, Triệu Noãn Noãn lại tiếp tục:

- Lát nữa đi mua giày xong, anh đưa em đi chọn mấy chiếc áo vừa vặn, dạo này em gầy quá, quần áo ở nhà rộng thùng thình, mặc không đẹp.

- Thực ra chẳng sao đâu, mặc gì với em cũng như nhau thôi. – Xán Xán tự cười với mình, từ xưa tới nay cô biết rõ bản thân, hồi đại học nhìn bao nhiêu bạn gái ăn vận xinh đẹp, cô chẳng hề động tâm, mình sinh ra vốn đã như thê’ có mặc đẹp thế nào cũng không thành công chúa được.

Trông dáng vẻ vô tư lự của cô, Triệu Noãn Noãn thấy hơi không thoải mái:

- Em đừng cứ nghĩ mãi theo kiểu đó, em không xấu, không được cứ tự ti mãi thế – Nhược điểm lớn nhất của cô ngốc này là không tin vào bản thân, trước đã vậy, giờ cũng thế.

Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên xác định một thái độ nghiêm túc như thế làm cho Xán Xán giật mình:

- Không phải đâu. Ý em là mặc đẹp hơn cũng chẳng ai ngắm, thế thì chẳng cần phí tiền làm gì…

- Ai bảo không ai ngắm? – Triệu Noãn Noãn cắt lời – Anh ngắm.

Sau câu ấy, Xán Xán im bặt.

* * *

Bị Triệu Noãn Noãn quyết liệt yêu cầu, ăn xong bánh bao tươi chiên, Xán Xán phải theo anh đi tới cửa hàng bán giày. Bước vào cửa, Xán Xán đã tìm cách đánh bài lùi.

- Anh Noãn Noãn… Theo em thì thôi đi…

Triệu Noãn Noãn vờ như không nghe thấy, cứ bước lên. Cô vội vàng kéo áo anh:

- Chúng ta đi sang cửa hiệu khác được không? Chỗ này quá… Chữ đắt chưa kịp nói ra, nhân viên bán hàng đã đon đả ra chào.

- Xin hỏi anh chị muốn mua giày gì ạ?

- Chúng tôi không… – Mới định từ chối, đã bị Triệu Noãn Noãn cắt lời – Cô ấy muốn loại giày da, cô xem giúp có đôi nào thích hợp để cô ấy thử.

- Vâng, mời quý cô theo tôi.

Nhìn nụ cười mỉm của cô bán hàng, chắc là từ chối thì khó coi, Xán Xán đành đi theo cô ấy sang quầy giày nữ.

- Đây là hàng mới của chúng tôi dành cho mùa này, rất hợp với vẻ cao quý của cô đấy ạ.

Vẻ cao quý? Xán Xán dẩu môi. Đáng lẽ nói là giá cao thì đúng hơn chứ! Không kìm nổi mình liếc nhìn giá tiền, Xán Xán giật mình đánh thót. Không phải là cao, mà là quá cao. Đang định từ chối, Triệu Noãn Noãn bỗng nói:

- Đổi đôi khác đi.

Nước mắt chực trào ra vì mừng, anh Noãn Noãn, anh luôn biết tiết kiệm mà!

- Đôi này quá nhọn.

Ặc… hóa ra không phải vì đắt…

- Sở thích của quý cô như thế thì nên thử loại này ạ. – Cô bán hàng tiếp tục giới thiệu sản phẩm – Đôi này gót không hề nhọn, bề mặt lại làm bằng loại da bóng thượng hạng, chắc chắn cô đi vào sẽ rất bắt mắt…

Xán Xán phẫn nộ lườm cô bán hàng cứ thao thao bất tuyệt, bắt mắt hay không cô không biết, nhưng viêm màng túi là cái chắc!

- Không được, không được đâu! Bóng quá!

- Vậy sao? Thế thì xin mời quý cô thử đôi này, loại giày này làm từ da bò nhập khẩu của Italia…

- Đôi này, em thử xem nào. – Triệu Noãn Noãn bỗng dừng bước, nhìn chăm chú một đôi.

Xán Xán nhìn theo, sững người. Đây là đôi giày thực sự đẹp, mặt da bóng màu xanh ngọc lấp loáng, thân giày thon dài, độ cao vừa đủ, trông rất thanh nhã, đẹp hoàn hảo, cô nhìn cũng thấy mê luôn.

- Quý anh thật là tinh tường! Đôi này là hàng mới nhập thử vào hôm nay, chỉ duy nhất một đôi. – Cô bán hàng không bỏ lỡ cơ hội tiến đến, tự tin mở hộp. Tôi xin đảm bảo là anh chị có tìm khắp thành phố này cũng không thấy đôi thứ hai đâu ạ.

Đôi duy nhất? Chẳng phải tức là giá cả độc nhất vô nhị sao? Xán Xán nhìn không dứt đôi giày, tiện thể cầm lên đôi giày giảm giá bên cạnh:

- Em… em cũng thích đôi này!

- Em xem đi! – Triệu Noãn Noãn nói rồi cầm đôi giày đưa đên cho cô.

Xán Xán đành cẩn thận đón lấy đôi giày độc nhất vô nhị, xỏ chân vào. Chỉ có một đôi, thế mà lại đúng size cô đi vừa! Quan trọng nhất, đi vào trông quá đẹp! Xán Xán nhìn vào gương, thực ra trước nay không thích đi giày cao gót là vì cô cảm thấy giày cao gót cao lênh khênh, chẳng ra sao. Nhưng đôi này thì khác, độ cao của nó khiến cô càng thấy vững vàng. Không biết vì sao, cô chợt nhớ đến câu nói Mỗi phụ nữ đều nên có đôi giày của mình, cũng như mỗi chị em đều nên có người đàn ông bao bọc mình… Một nỗi chua chát mênh mang trong lòng.

Triệu Noãn Noãn đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn rồi gật đầu:

- Rất đẹp, chọn đôi này đi.

- Không cần đâu! – Cô vội vàng nhìn ra chỗ khác, chỉ vào đôi giày giảm giá – Nên lấy đôi kia đi.

- Được! Lấy cả hai đôi.

Ặc…

Oan uổng quá, cô thật sự không có ý đó mà!

Từ cửa hiệu giày bước ra, trên tay họ đã thêm hai đôi giày.

- Anh Noãn Noãn, mua giày là được rồi, chúng mình về đi… – Trái tim nhỏ bé của cô đã chịu không nổi những con số kinh khủng trên hóa đơn thanh toán rồi.

- Được thôi! – Triệu Noãn Noãn gật đầu – Nhưng trước hết đi mua quần áo đã.

Xán Xán:

-……

* * *

Từ kinh nghiệm đau thương ở tiệm giày, Xán Xán đành bỏ ý định phản kháng. T

óm lại, càng cần nhiều càng mua nhiều, thế thì không bằng cứ để anh Noãn Noãn chọn, cô chỉ đảm nhiệm việc cởi đồ là được.

- Không được, thay đi.

- Thay tiếp đi.

- Tiếp tục.

Cứ thế cởi ra mặc vào mấy giờ đồng hồ, đến khi Xán Xán mệt bã bò xoài trong phòng thử đồ, Triệu Noãn Noãn mới gật đầu:

- Được rồi, chọn chiếc này đi!

Xán Xán thở phào.

- Đừng quên đấy, thay giày luôn đi.

Lại phải đổi giày nữa? Trong đầu Xán Xán chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, có phải hồi nhỏ Triệu Noãn Noãn không được chơi búp bê nên đang lấy cô làm con búp bê để chơi trò thay trang phục? Sợ thật đấỵ…

Tất nhiên, nhìn vào trong gương, ý nghĩ kỳ lạ này biến mất ngay. Lần đầu tiên cô nhận ra mình cũng dễ nhìn đấy chứ. Một chiếc váy liền màu trắng kiểu tây, cổ và tay váy được đính hoa tinh tế eo lưng được thêu hoa thủ công màu xanh nhạt, váy rủ dài trên gối lộ ra bắp chân thon trắng, lại thêm đôi giày cao gót màu xanh ngọc, tất cả hiện lên vẻ thanh xuân tươi rói.

Triệu Noãn Noãn hài lòng ngắm kiệt tác của mình, mắt anh tinh thật, cô ngốc này rất hợp với phong cách dễ thương này.

Xán Xán còn có chút mơ hồ, cô không kiềm chế nổi, lại ngắm mình trong gương. Từ đáy lòng, một tiếng than thở vút lên Trên đời này đúng là chỉ có phụ nữ lười, không có phụ nữ xấu.

- Anh Noãn Noãn, em quyết định từ nay về sau sẽ chọn phong cách này!

Triệu Noãn Noãn mừng thầm:

- Em cũng cảm nhận anh phối đồ được đấy chứ hả?

Xán Xán gật đầu lia lịa, sau đó hạ giọng xán đến bên tai anh:

- Em nói cho anh biê’t nhé, lúc nãy từ phòng thử đồ đi ra, bên kia có một chàng đẹp trai cứ ngắm em suốt đấy… – Thực ra cô định nói, cô ăn mặc thế này là cũng có thể sánh được với mấy người đẹp rồi, nhưng Triệu Noãn Noãn thì tự nhiên hiểu sang ý khác.

- Cởi ra.

- Dạ? – Xán Xán ngẩn người nhìn anh – Anh chẳng bảo là…

- Cởi ra!

- Không đâu, em muốn mặc mà! – Xán Xán lớn tiếng phản đối.

- Tùy em. – Triệu Noãn Noãn sa sầm mặt – Nhưng anh không trả tiền.

Thật ác quá! Dụ dỗ cô mua quần áo, báo hại cô thử đi thử lại một thôi một hồi mệt đến đứt hơi, sau cùng lại không chịu thanh toán!!! Xán Xán cụt hứng, tan tành hết hy vọng. Không mua thì không mua! Hứ! Cô xông vào phòng thử đồ, nhanh như chớp mặc lại đồ của mình, hằm hằm xông ra quầy mỹ phẩm. Đi một quãng dài, chẳng thấy sau lưng động tĩnh gì, cô nhịn không nổi quay đầu nhìn. Triệu Noãn Noãn đang đủng đỉnh phía xa xa, tay xách hai đôi giày.

- Hứ! – Xán Xán hứ một tiếng, tiếp tục rảo bước, được mấy bước lại dừng, liếc xem anh ở đâu, sau đó tiếp tục cắm đầu hùng hổ đi. Cứ đi đi dừng dừng như thế, cuối cùng cũng đến nhà. Để khỏi phải đi cùng thang máy với Triệu Noãn Noãn, Xán Xán cố ý đi thang bộ. Khi cô hổn hển leo được đến cửa nhà, thì ngây người nhìn thấy người đứng trước mặt. Cao Vũ miệng cười cười đứng ngoài cửa, sau lưng là va li hành lý quen thuộc.

- Anh về rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.