Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 23: Q.6 - Chương 23: Như sợi bún, ba phút là mềm nhũn?






Được điều trị kịp thời, vài ngày sau vết sưng ở chân đã thuyên giảm, chỉ cần không bước đi quá gấp là dường như không đau đớn gì, có thể hoạt động như thường. Thấy Xán Xán buổi tối cứ len lén ra mở tủ lạnh, Triệu Noãn Noãn đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi chân Xán Xán bị đau, đã mấy lần cô định tìm gặp Cao Vũ để nói cho rõ chuyện, nhưng Triệu Noãn Noãn quá đau lòng vì vết thương của cô, dường như không rời cô nửa bước, hoàn toàn không để cho cô có cơ hội nào, điều này khiến Xán Xán râ’t buồn bực.

Đồng thời, mâu thuẫn giữa Triệu Noãn Noãn với Cao Vũ vẫn như cũ, không có chút gì giải tỏa. Hai người vẫn hằm hè như trước, thái độ của Cao Vũ đối với Xán Xán vẫn dịu dàng, mấy lần khiến cô mặt đỏ bừng tim đập loạn. Triệu Noãn Noãn không nói ra lời nhưng ánh mắt thì lộ vẻ không vui chút nào.

Việc luôn luôn có anh chàng đẹp trai ân cần chăm lo bên mình

Là rất thú vị, n

hưng cứ nghĩ người ấy là bạn tình của anh Noãn Noãn, lý trí trong cô lập tức ùa dậy. Cô đã trót thề rồi, vì hạnh phúc của Triệu Noãn Noãn, sao cô có thể nuốt lời? Cứ nghĩ như vậy, Xán Xán quyết định tìm Cao Vũ bàn bạc.

* * *

Tối hôm ấy, nhân lúc Triệu Noãn Noãn ngủ sớm, Xán Xán lấy hết can đảm, rón rén mở cửa phòng, nhón chân lén lút tiến về phía phòng Cao Vũ. Khi cô bước đến cứa phòng anh, đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa, trong phòng đột nhiên vẳng ra tiếng nói, Xán Xán thất kinh, vội vã rụt tay lại.

Muộn thế này rồi trong phòng Cao Vũ còn có người ư?

Lòng hiếu kỳ khiến cô đứng tại cửa phòng, len lén nghe ngóng.

Trong phòng rõ ràng có tiếng nói của hai người, tuy râ’t nhỏ nhưng Xán Xán vẫn nhận ra một là của Cao Vũ, còn một là ủ Triệu Noãn Noãn mà cô vẫn tưởng đã về phòng ngủ.

Chuyện gì đây? Hai người bọn họ hết chiến tranh lạnh rồi ư? Có sao lại lén lút lời qua tiếng lại rì rầm trong phòng? Không có lẽ… là đòi chia tay!

Xán Xán kinh hãi tái mặt, gắng hết sức kìm nén cảm xúc, tiếp tục dán tai vào cửa nghe ngóng.

Lúc đầu, giọng hai người đều rất nhỏ, không thể nghe được, nhưng sau một hồi dường như cả hai cùng nóng hẳn lên, tiếng nói to hẳn, cuộc chuyện trò đứt quãng cũng vang tới tai Xán Xán.

- Anh cứ thích trò gì là làm, nhưng đừng có động tới người ta!

Là giọng Triệu Noãn Noãn, có vẻ râ’t phẫn nộ.

Người ta? Xán Xán bàng hoàng, “người ta” ấy là thần thánh phương nào vậy? Là trai hay gái? Đang phiền muộn thì đến giọng Cao Vũ.

- Thế nào? Bỏ không nổi hả?

- Đừng có nói hồ đồ!

Một tiếng hừ lạnh lùng:

- Đây có nói hồ đồ không? Trong lòng đây rõ nhất.

Sau đó hai người rơi vào im lặng, Xán Xán càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Bỏ cái gì? Triệu Noãn Noãn có thể không bỏ được cái gì? Lẽ nào là cái đồ ăn hại kia? Đang suy tư thì tiếng Triệu Noãn Noãn trong phòng vang lên.

- Đừng có đánh trống lảng, đang nói với anh về chuyện người ta, anh đối với người ta đã không có tình ý gì thì đừng có mà đeo đẳng, người ấy suy nghĩ rất đơn giản, sẽ tưởng là thật đấy.

Xán Xán chột dạ, đột nhiên một cảm giác kỳ lạ nổi lên.

- Nói cho cùng, vẫn là đấy không bỏ được người ta, chẳng lẽ…

- Anh đừng có mà nói linh tinh, tôi không có!

- Thế mà đây trông cái ánh mắt đấy nhìn người ta thật quá đà đấy!

Giọng nói Triệu Noãn Noãn có phần ấp úng:

- Anh cũng biết… tôi… chúng tôi không thể…

- Biết đâu được đấy, không thế sao mấy ngày nay đấy cứ đên gần người ta là đấy căng thẳng? Chẳng phải đấy động lòng à?

- Tôi nói không có là không có!

- Không có thì không có, đấy căng thẳng cái gì? Chả nhẽ người ta với đấy không có quan hệ gì. Đây buồn muốn chết, đùa người ta một chút thì có làm sao?

- Cao Vũ, tôi cảnh cáo anh! Nếu anh không thích Xán Xán thì không được mang cô ấy ra làm trò đùa!

- Bùm!

Ngoài cửa đột ngột vang lên một âm thanh, hai người đang đối mặt nhau cùng lúc ngây người, trong lòng Triệu Noãn Noãn lập tức nổi lên một linh cảm chẳng lành, thảng thốt xông ra, nhưng đã quá muộn. Bên ngoài không một bóng người, nhìn vào phòng Xán Xán, cửa mở toang, bên trong trống không.

Xán Xán đã bỏ nhà đi!

* * *

Xán Xán cũng không biết cô đã rời khỏi nhà thế nào, chỉ cảm thấy lúc ấy đầu óc trống rỗng, đến khi định thần trở lại, cô thấy mình đang đi trên phố lớn tối âm u, cuộc đối thoại của hai người cứ vang vang bên tai cô.

- Cao Vũ, tôi cảnh cáo anh! Nếu anh không thích Xán Xán thì không được đem cô ấy ra làm trò đùa!

Hóa ra mình luôn bị Cao Vũ lây làm trò chơi? Nghĩ đến đây, trong lòng cô dấy lên một nỗi thất vọng kỳ lạ.

Vài ngày nay cô phiền muộn vì việc Cao Vũ thích cô, phải trăn trở suy tính, tổn thương não không ít. Theo lý thì bây giờ biết Cao Vũ không thích mình, đáng lẽ cô phải mừng chứ? Đáng lẽ phải đô’t pháo ăn mừng chứ? Thế nhưng cớ sao trong lòng lại cảm thấy cay đắng? Cái cảm giác bị người ta vứt bỏ…

Cô nghĩ không ra, thấy rất khó chịu, tức anh ách, cứ đi đi lại lại trên đường phố, tới nhà Nhan Như Ngọc lúc nào không hay.

- Kính coong… kính coong…

- Có đây!

Cửa mở ra, hai người đều giật mình lùi lại.

Trước mặt cô là một bộ mặt trát kem trắng trông râ’t kỳ dị, ở giữa lốm đốm hạt màu vàng, quanh miệng dán những lát dưa chuột, hai bên gò má là những lát cà chua. Kinh động nhất là ba lát dưa vàng dán trên trán, chẳng khác gì một quầy bán hoa quả thập cẩm.

Xán Xán nhìn không chớp mắt, cho đến khi Nhan Như Ngọc mâ’p máy môi giữa đám hoa quả:

- Xán – Xán – sao – cậu – lại – tới…

Thì cô mới định thần, tin là cô không vào nhầm nhà.

Mũi cay xè, cô xông lên trước:

- Như Ngọc!

- Gì vậy?!

Khi Nhan Như Ngọc nói câu này, gương mặt động cựa nhiều, các lát hoa quả rơi xuông đâ’t.

- Cậu, cậu vào nhà đi?

- ừ. – Xán Xán gật gật.

- Vì sao? Mẹ cậu lại ép cậu lấy chồng à? Không phải, cậu có bạn trai rồi còn gì? Cái anh Cao Vũ đó…

Vừa nghe đến hai chữ “Cao Vũ”, Xán Xán thấy trong lòng uất ức hẳn, òa lên khóc:

- Cậu đừng nhắc đến cái tên đó! Tớ với hắn ta không đội trời chung!

Nhan Như Ngọc trông vậy, trong lòng rõ là cuống quýt lên, đoán chắc Xán Xán đã cãi nhau với bạn trai. Thảo nào bỏ nhà ra đi, tháo nào khóc lóc đau lòng thê’ thảo nào thảo nào…

- Xán Xán, nói đi! Đứa khốn nào khiến cậu ra thế này? Tớ sẽ thay cậu trả thù cho! – Nói rồi, ánh mắt chờ đợi tinh quái nhìn chăm chăm vào Xán Xán.

Xán Xán khóc lu loa, không kịp lau nước mắt, rồi ngập ngừng dừng lại, mắt đỏ hoe nhìn Nhan Như Ngọc:

- Như Ngọc, tớ đói…

- Hả? – Nhan Như Ngọc thâ’t vọng, lửa hiếu kỳ giảm đi mất một ít.

- Mọi thứ… mọi thứ ăn được… đều ở đây rồi… – Nói rồi chỉ lên mặt mình, đây là bí quyết làm đẹp mà cô mò mẫm được từ trên mạng.

- … – Xán Xán quệt nước mắt nhòe nhoẹt nơi đuôi mắt, vẻ đáng thương ỉu xìu. – Không có gì khác sao?

- Trong bếp hình như còn mì…

- Mì cũng được, tớ đói rồi.

Nguyên tắc sinh tồn thứ nhâ’t của Tô Xán Xán, việc lớn nhất trong đời: bụng nhất định phải căng.

Đợi Xán Xán úp xong bát mì, ngồi xuống chuẩn bị lâ’p cho đầy

cái bụng trống rỗng, Nhan Như Ngọc kìm nén đã lâu rốt cuộc không im lặng được:

- Xán Xán, rốt cuộc câu chuyện thế nào?

Xán Xán ăn một hơi hết tô mì, xỉ mũi, không ho he.

Nhan Như Ngọc càng sốt ruột, hai người cãi nhau đến nước này chẳng lẽ là chia tay? Thế là nhẹ nhàng dò hỏi:

- Xán Xán, cậu với Cao Vũ không phải là…

- Hừ… – Mì vẫn đang nóng hổi trong miệng, Xán Xán phát ra một âm thanh cảnh cáo từ cổ họng, kèm theo cả ánh mắt cánh cáo. Đừng có nhắc đến cái tên đó với tớ!

Lập tức Nhan Như Ngọc nuốt ực lời đang nói dở, do dự một hồi, thấy không cam tâm:

- Xán Xán, cậu cứ để ở trong lòng không nói với tớ, đó không phải là một cách giải quyết đấy chứ? – Thấy Xán Xán không phản ứng gì đáng kể, cô lại tiếp tuc. – Cứ vậy đi, nếu cậu không muốn nói thì tớ hỏi cậu, cậu chỉ cẩn gật đầu hoặc lắc đầu là được, ok?

Xán Xán nuốt miêng mì, nhìn Nhan Như Ngọc, gật gật.

- Cậu với… người ta cãi nhau?

Cãi nhau? Cô với Cao Vũ đến một câu tiếp lời còn chưa có, có nên gọi là cãi nhau? Xán Xán lắc đầu.

- Không phải cãi nhau à? Chẳng lẽ là… chia tay rồi?

Chia tay? Xán Xán tiếp tục lắc đầu.

Không chia tay, vậy là hai người vẫn tốt đẹp?

Sao thế được! Xán Xán lắc đầu.

- Không êm ấm?

- ừ… – Coi như là không êm â’m rồi.

- Vì sao? – Nhan Như Ngọc kinh hãi tái mặt. Quả nhiên ta đoán không sai, tức là chia tay rồi.

Vừa nhắc đến vì sao, Xán Xán lại cồn lên nỗi thương tâm, mắt đỏ vằn, mặt bí xị.

- Có phải anh ta có bồ?

Xán Xán lắc đầu.

- Chẳng lẽ anh ta bỏ cậu?

Xán Xán tiếp tục lắc đầu.

- Không phải cậu bị bỏ, chẳng lẽ… bố mẹ anh ấy không đồng ý?

Vẻ mặt Xán Xán tối sầm, chẳng ra cái gì cả.

- A, tớ biết rồi! – Nhan Như Ngọc đột nhiên kêu to, vẻ thần bí nhìn Xán Xán, hạ giọng. – Xán Xán, không phải anh ta… yếu đấy chứ?

- Yếu?

- Đúng vậy! Như sợi mỳ ấy, gặp nước là mềm nhũn, chưa đến chợ đã hết tiền.

- Phì… – Bao nhiêu mỳ đang ngậm trong mồm, Xán Xán phun ra hết, mồm miệng co rúm lại, nôn ọe.

Nhan Như Ngọc nhìn phản ứng của Xán Xán, cho rằng mình đã nói trúng tim đen của bạn. Chả trách Xán Xán nói không ra lời, ai ngờ đâu người đẹp trai cao ráo ngần â’y mà yếu xìu, oan nghiệt quá, oan nghiệt quá.

Nhìn Xán Xán, vẻ mặt Nhan Như Ngọc đầy vẻ cảm thông, cô đưa tay xoa xoa vai Xán Xán an ủi:

- Cậu đừng đau lòng nữa, thất bại là mẹ thành công, lần sau sẽ tìm người khỏe khỏe là được…

Xán Xán co rúm đầy vẻ sợ hãi. Thấy Xán Xán đau lòng đến thế, Nhan Như Ngọc nhất thời nổi giận, kéo phắt tay Xán Xán, nghĩa khí hừng hực:

Xán Xán, đừng đau lòng nữa! Đàn ông đáng gì chứ! Đẹp trai mà làm gì! Đẹp trai chỉi tổ bâ’t lực thôi! Nói rồi lên giọng hào hùng, Đi! Chị đây sẽ đưa em đi tìm dứa nào khỏe mạnh cho biết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.