Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chương 39: Q.8 - Chương 39: Trời mưa có người lạ mang ô đón, rất có thể đó chỉ là người bán ô






Xán Xán lớn ngần này rồi, lần đầu tiên nhận ra mình có thể chạy nhanh đến thế. Đến khi định thần lại, thì cửa hiệu kim hoàn đã nằm cách xa tới ba con phố.

Cô dừng bước, lúc này mới cảm thấy hai bắp chân nặng như chì, hơi thở hổn hển. Mới sang xuân mà trán đầm đìa mồ hôi, giơ tay đang định lau thì đột nhiên dừng sững.

Trên ngón vô danh của bàn tay phải là chiếc nhẫn mà Triệu Noãn Noãn vừa mới đeo cho cô.

Hết cả hồn! Chạy quá nhanh, đến nỗi quên cả tay đang đeo nhẫn. Lại nghĩ đến lúc vừa rồi chạy như ma đuổi, cảm thấy như mình vừa cướp tiệm vàng vậy. Cô cứ ngây người rất lâu nhìn chiếc nhẫn đang đeo, định rút nó ra, nhưng ngón tay mới chạm vào chất liệu vàng thì thấy chặt quá, không làm sao được. Hôm nay thời tiết vốn u ám. Sau khi cô một mình bỏ chạy, mây càng u ám hơn, không lâu sau, mưa rơi. Một giọt mưa lạnh buốt lướt qua gò má, Xán Xán đang trầm tư giật mình tỉnh lại.

Trời mưa?

Cô gượng gạo ngẩng nhìn trời, chung quanh ai nây hối hả giương ô, mỗi cô một mình với chiếc nhẫn trên tay, chẳng có gì khác. Cô muốn quay lại tìm Triệu Noãn Noãn nhưng xấu hổ, lúc nãy bỗng dưng chạy đi, giờ đột ngột quay lại, biết giải thích sao đây? Muốn gọi taxi về nhà nhưng không mang một đồng trong túi. Mắt nhìn trời mưa ngày một nặng hạt, người qua lại tấp nập, chẳng ai chú ý đến cô lẻ loi đứng giữa phố đông.

Cảm giác thui thủi nơi đầu đường khiến cô bỗng dưng rất thèm một ai đó đứng sau lưng cô, che ô cho cô. Đột nhiên một chiếc ô xòe ra trên đầu cô, bên tai thoảng tiếng nói:

- Thưa cô, cô không mang ô sao?

Chẳng lẽ thực sự tình tiết đúng như trong các tiểu thuyết lãng mạn xảy ra với cô? Xán Xán kinh ngạc vội vàng vuốt lấy vuốt để mớ tóc rối bù, e dè quay mình lại. Trước mắt tuy không phải là người đẹp trai như Triệu Noãn Noãn, nhưng ít ra cũng không mũi gãy mắt ti hí, mà nhìn quá là được ấy chứ. Quan trọng nhất là trong tay người ấy cầm một chiếc ô. Xán Xán bất chợt xúc động khôn tả, xem ra đời thực chẳng khác mấy so với tưởng tượng của cô.

- Xin chào… tôi quên mang ô. – Hai má ửng hồng, cố tình làm ra vẻ e lệ.

- Đây! – Người đàn ông đưa ngay chiếc ô cho cô, cười hớn hở – 20 tệ.

- Gì cơ… 20 tệ? – Xán Xán nhất thời trở tay không kịp.

Người kia tắt ngóm điệu cười, nghiêm mặt phát biểu:

- Thưa cô, trời đang mưa mà! Một cái ô tôi bán 20 tệ là quá rẻ rồi còn gì!

Xán Xán như hóa đá.

- Sao thế? Vẫn chê đắt à? Thế thì 18 tệ nhé! Không thể rẻ hơn nữa đâu!

Xán Xán mặt lạnh như tiền quay mình bước nhanh về phía trước. Sau lưng, người đàn ông vẫn cố nài ni:

- 18 tệ mà còn chê đắt à? Tôi lấy vào đã 15 tệ rồi đấy! Thôi được rồi, bán hòa vốn cho cô vậy!

Xán Xán càng rảo nhanh bước chân.

- Này cô đừng chạy nhanh thế! 10 tệ, 10 tệ mua đi này…

Thực tế chứng minh, trời mưa mà có người lạ trao ô cho mình, rất có thể đó là người bán ô!

* * *

Không có người xòe ô che mưa, đành tìm nơi trú vậy, may mà bên đương có nhiều tiệm cà-phê, trước cửa có chỗ có thể ghé chân. Xán Xán tìm được một nơi trú mưa thì cả người cũng đã ướt hết, tóc dính bê bết trên mặt trông rất thảm hại.

- Giời ơi, tôi đã nói với các người rồi! Đừng đứng chăn trước cửa hàng chúng tôi nữa! Lui ra đi, lui ra đi!

Con người kể cũng ác, đang uống dở ngụm nước mà chẹn ngang họng. Mấy người đứng tránh mưa ở cửa tiệm cà-phê bị ông chủ quát nạt, ai nấy đều bất bình nhưng biết là gây phiền cho người ta nên đành nhẫn nhịn định đội mưa mà đi.

- Chỗ này là đất công cộng, ông dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi?

Xán Xán đứng ra, tuy ướt như chuột lột nhưng vân trừng mắt nói. Trên đời này cô ghét nhất là loại người chỉ biết lợi mình.

- Cô nói cái gì? Đây là cửa ra vào của tiệm chúng tôi. Các người tránh mưa chiếm hết chỗ, thì mở cửa làm ăn thế nào hả? Muốn tránh mưa mà đến một cốc cà-phê cũng không muốn chi tiền thì có đáng mặt không chứ? – Bà chủ từ trong xông ra, giọng rất đáo để. Mấy người trú mưa chung q

uanh đang định phụ họa với Xán Xán cũng co vòi lại, chỉ dám trơ mắt mà xem.

- Bà là loại người gì mà nói năng vô lý như thế hả? Cửa hiệu nhà bà cửa bé bằng cái mảnh giấy, chúng tôi đứng bên cạnh, can hệ gì đến bà?

- Can hệ đấy, can hệ đấy, thì sao nào? Muốn gì? – Bà chủ vóc dáng cao lớn nhẩy xổ lên từng bước.

Xán Xán chỉ có thể lùi từng bước, thế mà bà ấy vẫn hùng hổ xông tới, quát tháo liên tục.

Xán Xán sắp bị dồn ra ngoài trời mưa rồi. Bỗng nhiên cánh tay cô bị ai đó nắm chặt, sau đó cô thấy mình đã an toàn đứng trong chỗ mưa không hắt vào.

- Cẩn thận nào, dầm mưa là bị lạnh đấy! – Giọng nói ấm áp dịu dàng mà vẫn điềm đạm.

Xán Xán quay đầu, chạm phải ánh mắt lấp lánh của Lạc Thiếu Tuấn. Anh đã thay gọng kính vàng, khoác trên mình chiếc áo khoác màu xanh, quần bò màu đen, đơn giản mà trông rất phong trần Ai ngờ trong tình huống này mà lại gặp anh, Xán Xán thoáng thấy bối rối.

Nhà chủ tiệm cà-phê thấy đối phương có thêm một người thí cũng giật mình nhưng cố tình phẩy tay áo nói cạnh khóe:

- Có người giúp sức cũng nhằm nhò gì! Muốn cãi nhau thì bà đây tiếp tới cùng!

Lạc Thiếu Tuấn không giận mà lại tươi cười:

- Bà nhầm rồi, chúng tôi chi muốn uống cà-phê thôi

Cãi nhau sợ nhất gặp mặt cười, Lạc Thiếu Tuấn nở điệu cười này khiến bà chủ không biết làm sao cho phải. Kiểu gì đây? Không phải là đến để tiếp sức cãi nhau sao? Chưa kịp phản ứng thì Xán Xán đã bị Lạc Thiếu Tuấn dắt vào trong quán cà-phê. Hai người ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, Lạc Thiếu Tuân nói trước:

- Muốn uống gì nào?

Thấy người ta ân cần hỏi mình, xán Xán chợt nhớ tới mảnh giấy bị mình vô ý làm mất, cô bỗng có cảm giác xấu hổ ghê.

- Không… không cần đâu ạ…

- Đừng có khách khí được không?

- Thật… thật sự không cần đâu ạ… – Cô đang lúng túng gần chết, sớm biết gặp anh thế này, lúc nãy cô đã không nhảy ra đấu khẩu, thà dầm mưa còn tốt hơn.

Ánh mắt Lạc Thiếu Tuấn buồn hẳn đi, còn có phần đau khổ nữa:

- Xán Xán, có phải em tránh anh không?

- Không có đâu! Sao thế được! – Xán Xán vội vàng xua tay, sao anh ấy lại nghĩ thê?

- Vậy vì sao em không gọi điện thoại cho anh?

- Là vì em… – Thôi rồi, coi như chết rồi đây. – Em xin lỗi! Em không cẩn thận đã làm mất mảnh giấy ghi số điện thoại của anh. Em hỏi chỗ Như Ngọc nhưng cô ấy cũng không có, vì thế… vì thế không gọi được cho anh. – Cô nói xong len lén nhìn Lạc Thiếu Tuấn.

Không ngờ, Lạc Thiếu Tuấn nhìn cô, lại cười tươi:

- Đó không phải lỗi của em, có gì mà phải xin lôi.

Cô chợt thấy nhẹ cả mình:

- Anh thật sự không giận chứ?

Lạc Thiếu Tuấn lắc đầu:

- Nói rõ ràng ra là được rồi, anh cứ nghĩ rằng… – Anh ngừng lại đổi chủ đề – Chúng mình uống cà-phê mau đi, em ướt hết rồi, phái uống nóng mới được.

- Dạ! – Xán Xán cảm động, thì ra mình thật nhỏ nhen, Lạc

Thiếu Tuấn chẳng giận chút nào.

- Em chỉ cần một cappuccino thôi ạ.

- Xán Xán e thẹn cười.

- Cà phê đặc biệt của Italia.

- Anh uống loại đắng vậy sao?

- Xán Xán ngạc nhiên nhìn Thiếu Tuấn, cô cứ nghĩ rằng đàn ông thì háo ngọt cơ.

Lạc Thiếu Tuấn bật cười:

- Anh không quen uống ngọt.

Thì ra là vậy! Xán Xán chợt nhớ đến Triệu Noãn Noãn, anh cũng thích nhất là cà-phê cappuccino với những bọt sữa nổi bồng bềnh.

- Đang nghĩ gì vậy?

- Không ạ – Xán Xán lúng túng vì đột nhiên lơ đễnh, cô chủ động chuyển đề tài – Phải rồi, sao anh lại ở đây? Mà lại có một mình?

Anh cười nhã nhặn sau cặp kính gọng vàng:

- Làm việc trên máy tính lâu quá nên ra ngoài đi dạo một chút.

- Công việc của anh cũng phải thường xuyên làm với máy tính sao?

- Đúng vậy, anh là dân IT, em cũng thường xuyên làm trên máy tính à?

- Dạ. – Xán Xán gật đầu. – Nhưng em không có việc gì đâu, là ngồi nhà viết tiểu thuyết, nói khó nghe một chút là thất nghiệp ngồi nhà thôi.

Lạc Thiếu Tuân nhấp một hớp cà-phê:

- Thực ra như thế rất tốt, tự do tự tại là hay nhất mà.

- Tự do thì đúng là tự do nhưng chẳng lẽ suốt đời ở nhà.

- Xán Xán tay chống cằm, nhìn trời mưa, chợt thấy mơ hồ. Ở nhà Triệu Noãn Noãn đã quen rồi, cô có phần quên đi thực tế tàn khổc là bản thân đang thất nghiệp. Một khi cô với Triệu Noãn Noãn ly hôn, lúc ấy biết làm sao? Cứ nghĩ mà thấy sợ…

- Em đừng lo quá, nếu em không giữ ý, công ty bọn anh đang trống một chỗ Trợ lý, em có thể đến làm thử.

- Thật ạ? – Xán Xán sáng bừng cả mắt.

- Đương nhiên, nếu được chào đón em, anh nghĩ chúng mình nhất định sẽ hợp tác làm việc vui vẻ.

Xán Xán mặt ửng hổng:

- Thực ra em rất ngốc nghếch, đến chỗ anh làm việc, chắc chắn sẽ gây ra nhiều sai hỏng, làm phiền anh lắm.

- Không phiền gi đâu – Lạc Thiếu Tuấn lắc đâu – Chẳng lẽ em không muốn cùng làm việc với anh?

- Em không có ý đó! – Xán Xán cuống quýt xua tay, sao anh có thể luôn nghĩ xa thế nhỉ? – Nếu công ty chỗ anh có chỗ trống, em rất muốn tới làm thử, nhưng nếu làm không được, anh phải nói cho em biết, em không muốn làm việc gì đó mà chỉ cậy nhờ vào quan hệ riêng tư.

Lạc Thiếu Tuấn hơi sững người:

- Được, tuần tới em bắt đầu tới làm đi, chính là công ty mạng Tuấn Vũ ở tòa nhà đối diện con phố này, em đi ra là nhìn thấy ngay.

- Thế là được ạ? – Việc làm này tìm được nhanh đến vậy ư? – Anh không phải nói trước với sếp của anh sao?

- Anh là sếp rồi.

Oa! Xán Xán mở to mắt nhìn sếp tương lai, dè dặt nói:

- Tìm việc phải phỏng vân chứ ạ?

- Vừa rồi là phỏng vấn đây.

Xán Xán:

- …

Thế là Xán Xán đã tìm được việc làm mà hơn hai năm rồi không tìm được, thời gian uống một ly cà phê rốt cuộc cũng ra vấn đề.

Hai người cứ rì rầm trò chuyện, thoắt cái đã 12 giờ.

- Ôi trời, Em phải đi rồi! – Xán Xán hốt hoảng đứng lên. Cô vừa bỏ chạy khỏi Triệu Noãn Noãn một cách chẳng đàng hoang chút nào, chưa kể mẹ anh còn yêu cầu hai người phải trở về đúng buổi trưa, nếu không quay về, Triệu Noãn Nọãn chắc chắn bị mẹ từ mặt.

- Không thê ngồi thêm được sao?

- Thật thất lễ quá, em có chút việc.

Lạc Thiếu Tuân cười :

- Không sao, em đi đi, nhớ tuần tới đi làm nhé.

- Dạ! Tạm biệt anh!

Cô vẫy vẫy tay, đi ra ngoài, được mấy bước, Lạc Thiếu Tuấn đột ngột chạy theo.

- Đợi đã! – Anh đưa chiếc ô vào tay Xán Xán – Ô đây, em cầm đi.

- Sao thế được ạ? Anh chỉ có một chiếc thôi mà. -Xán Xán từ chối.

- Em cầm đi! – Lạc Thiếu Tuấn giữ tay cô – Anh làm việc nga đây, đi lại rất tiện mà.

- Thế này… – Xán Xán do dự nhìn anh, thái độ của anh rất kiên quyết, nếu cứ từ chối thì thật không tiện – Em cảm ơn anh! Em đi đây!

Cô cầm ô, bước vào màn mưa.

Lạc Thiêu Tuấn mỉm cười đứng ở cửa tiệm cà-phê nhìn cô đi xa dần. Khi tất cả đã bị màn mưa che khuất, nét cười trên mặt anh đột nhiên biến mất, chỉ còn lại yên ắng, yên ắng nhìn tất cả bị chìm lấp trong hơi nước…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.