Chung Phòng Cách Vách

Chương 26: Chương 26




Tan học.

Duy Khải vì sợ Hạ An về trước bỏ lại anh, nên trống vừa đánh đã vội chạy xuống chỗ của Hạ An, đợi cô thu dọn tập sách rồi về chung với cô.

Hạ An: “Tan học rồi đó, cậu nói đi!” Trong lúc ngồi học, Hạ An cũng có suy nghĩ về việc này, cô nhận ra là cô đã chưa hỏi rõ gì Duy Khải mà đã giận anh, lần này xem ra cô cũng có chút không đúng.

Duy Khải nhanh chân bước lên trước Hạ An, mặt đối mặt với cô, vừa đi lùi vừa giải thích: “Tôi cũng không thích bà ta, lúc trước cũng vì bà ta mà cha mẹ của tôi thường xuyên phải cãi nhau..”

“Nhưng rõ ràng hồi hôm qua tôi thấy cậu thân thiết với bà ta lắm mà.”

Duy Khải khẩn trương: “Tôi thân thiết với bà ta hồi nào? Con mắt nào của cậu mình thấy vậy? Là bà ta cố tình sáp lại tôi mà.”

Hạ An không thèm quan tâm vọt lên đi trước Duy Khải.

Duy Khải vẫn lẽo đẽo đi sau Hạ An: “Hạ An, cậu không thích bà ta, tôi cùng không thích bà ta, hay là.. tôi với cậu hợp tác với nhau đuổi bà ta đi đi.”

Hạ An liền xoay lại nhìn Duy Khải, với vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Không phải cậu không thích mẹ của tôi sao?”

Duy Khải: “Đúng là tôi không thích mẹ của cậu, nhưng tôi không thích bà ta hơn.”

Hạ An nhìn Duy Khải, suy ngẫm một hồi xem xem anh ta đang nói thật hay nói gạt cô, đắng đo dữ lắm cô mới hỏi: “Cậu có cách gì?”

Duy Khải: “Chưa nghĩ ra..”

Hạ An thở dài một hơi: “Chưa nghĩ ra mà cũng đòi hợp tác.” Cô chán nản không muốn nói, vọt lên đi trước.

Duy Khải chỉ cần bước vài bước là đã có thể đuổi kịp cô: “Mấy chuyện nghĩ kế này cậu phải từ từ chứ. Tôi cũng đâu phải thần tiên đâu mà mới nói cái là nghĩ ra liền.”

Hạ An không quan tâm tiếp tục đi về nhà.

Đi bộ một lúc thì Duy Khải và Hạ An cũng về đến nhà.

Vừa bước vào nhà thì Hạ An và Duy Khải đã thấy người phụ nữ đó ở trong nhà, bà ta đang lục lọi đồ đạc trong nhà bếp của họ.

Hồ Ngọc Anh tươi cười nói: “Duy Khải về rồi à? Dì đang nấu bữa trưa cho cha con, dì nấu xong rồi con và dì cùng ra cửa tiệm nha.”

Hôm nay, Thiên Ân nói không được khoẻ trong người nên từ sáng đến giờ vẫn không ra khỏi phòng, nên Hồ Ngọc Anh được cơ hội tác oai tác quái.

Duy Khải chẳng thèm trả lời Hồ Ngọc Anh, anh kéo Hạ An đi thẳng ra vườn nhỏ sau nhà.

“Hạ An, tôi có cách rồi.” Duy Khải nói nhỏ.

Hạ An liền hỏi: “Cách gì?”

Duy Khải chỉ tay vào trong vườn: “Sâu! Bà ta đang nấu ăn lấy lòng cha tôi, bây giờ tôi và cậu bỏ sâu vào thức ăn của bà ta nấu, thế nào cha tôi cũng sẽ nổi quạu với bà ngay, cho dù không nổi quạu đi chăng nữa thì ít ra cũng không ăn được đồ ăn của bà ta.”

Hạ An liền tán thưởng: “Đúng rồi, không ngờ cậu thông minh đến vậy luôn đó Duy Khải.”

Hạ An tán thành ý kiến của Duy Khải, hai người cùng nhau đập tay một cái.

Biệt đội tiêu diệt “trà xanh” đã chính thức được thành lập.

Duy Khải là đội trưởng chỉ huy cho Hạ An đi tìm cái chai để đựng mấy con sâu, Hạ An liền chạy vào nhà nhanh chóng lấy một cái chai rỗng ra cho Duy Khải đựng sâu.

Duy Khải thì có nhiệm vụ bắt sâu còn Hạ An thì đứng ở ngoài chỉ cho Duy Khải chỗ có con sâu béo ú nhất, sau một hồi, bắt được cũng kha khá.

Bây giờ mới là nhiệm vụ khó khăn nhất đó là phải làm sao mới có thể bỏ được đống sâu này vào thức ăn của Hồ Ngọc Anh nấu.

Duy Khải và Hạ An cùng nấp vào một góc khuất trong nhà bếp, chờ đợi thời cơ hành động.

Khoảng 15 phút sau, Hồ Ngọc Anh cũng nấu ăn xong, trong khi bà ta đang múc thức ăn vào trong cà mên. Hạ An xoay qua nhìn Duy Khải hỏi anh nghĩ cách xong chưa, nếu không là sắp không kịp nữa.

Lúc này, Duy Khải cau mày suy nghĩ một hồi rồi ghé sát vào tai của Hạ An nói nhỏ.

Hạ An gật đầu rồi cùng đập tay với Duy Khải, bắt đầu hành động.

Hồ Ngọc Anh đang múc cơm vào cà mên thì Hạ An chạy vào nói với bà ta: “Dì ơi, có ai đứng ở ngoài cổng gọi dì kìa.”

Hồ Ngọc Anh: “Ai mà gọi tao? Con quỷ này, mày đi ra chỗ khác đừng có làm phiền tao.”

Hạ An vẫn không chịu bỏ cuộc mà nắm lấy tay Hồ Ngọc Anh kéo bà ta ra, có thế Duy Khải mới bỏ sâu vào thức ăn được: “Có người gọi dì thật mà, dì đi với con đi.”

Nhưng bà ta quá nặng Hạ An đã thử mọi cách cũng không thể kéo bà ta xê dịch được một chút nào cả.

Thấy tình hình không ổn, Duy Khải chuyển sang kế hoạch B.

Duy Khải bước ra ngoài cổng nhà, lấy tay kẹp mũi lại cố tình cho giọng khác đi rồi gọi: “Ngọc Anh ơi.. Ngọc Anh ơi, có ở trong nhà không? Anh là Bình người yêu cũ của em nè, em ra gặp anh một chút đi! Ngọc Anh ơi.. Ngọc Anh..” Giọng nói lanh lảnh của “người yêu cũ tên Bình” đó cứ truyền vào trong nhà.

Nói xong, Duy Khải nhanh chóng chạy vào lại trong nhà bằng cửa sau.

Hồ Ngọc Anh ở trong nhà nghe thấy có người kêu tên mình, bực tức nói: “Thằng cha nào tên Bình vậy trời! Thiệt chứ, nấu ăn thôi mà cũng không yên nữa.”

Rồi bà ta đi ra ngoài, Duy Khải từ cửa sau vọt lẹ vào phòng bếp, lấy mấy con sâu vừa bắt ngoài vườn bỏ vào thức ăn mà Hồ Ngọc Anh nấu, xong xuôi đậy nắp cà mên lại.

Hồ Ngọc Anh bước ra ngoài không thấy ai thì hằn học bước vào trong, Hạ An nhìn thấy Hồ Ngọc Anh liền đưa cà mên đã được bỏ sâu cho bà: “Dì à, con giúp dì đập nắp cà mên lại rồi nè.”

Hồ Ngọc Anh: “Ờ, mày cũng được việc đó.” Nói xong, bà ta lấy cà mên ở trong tay của Hạ An rồi bước ra ngoài.

Sau khi Hồ Ngọc Anh đi, Duy Khải và Hạ An ở trong nhà cười như được mùa vì sắp có trò hay để xem rồi.

Hai người cùng nhau đi theo Hồ Ngọc Anh đến cửa hàng, bình thường từ nhà đến cửa hàng mất tới một tiếng rưỡi đi bộ, nếu đi xe máy thì mất bốn mươi lăm phút, nhưng Duy Khải biết đường tắt có thể đi đến cửa hàng nhanh hơn, chỉ mất hai mươi phút thôi.

Duy Khải dẫn Hạ An đi đường tắt.

Mà đường tắt này có một đoạn phải băng qua ruộng nhà người ta, Duy Khải và Hạ An phải xắn ống quần lên mà đi, tuy có hơi sình lầy một tí xíu như mà rất vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.