Chung Phòng Cách Vách

Chương 2: Chương 2




Phụ nữ một khi chọn sai chồng sẽ khổ cả một đời.

Bà có thể chịu đựng được một người chồng vũ phu, nhưng bà không thể chấp nhận được một người ba thường xuyên đánh đập con gái của bà, vì thế bà đã đưa ra một quyết định để chấm dứt sự lựa chọn sai lầm của của đời mình đó là ly hôn với ông ấy để giải thoát cho con gái bà và cũng như chính bà.

Nhưng người phụ nữ chân yếu tay mềm như bà, lại không có trình độ bằng cấp gì, thì thật sự không thể một mình nuôi nổi con gái cho đến lúc trưởng thành, cho nên bà quyết định tái giá lần hai.

Lần tái giá này bà cũng không dám đòi hỏi gì nhiều chỉ cần người đàn ông đó chấp nhận con gái của bà và bà. Yêu thương con gái bà đừng để con bé phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa như thế là đủ rồi.

Cũng may bà đã gặp được một người đồng ý để bà và con gái có thể sống cùng.

Người đàn ông có một cửa hàng bán đồ dùng gia đình trên thị trấn.

Gia cảnh tuy không được gọi là giàu có gì, nhưng đủ ăn đủ mặc, cũng có chút của ăn của để.

Ông ấy còn có một đứa con trai vì vợ mất sớm nên ông cũng muốn tìm một người để san sẻ bầu bạn.

Ông ấy đồng cảm với hoàn cảnh của hai mẹ con bà, lại cộng thêm bà tính tình tốt, lại chịu thương chịu khó nên cũng động lòng mà chọn bà làm vợ.

Lúc này từ ở trong nhà một người đàn ông bước ra. Người đàn ông đó không ai khác chính là cha dượng của Hạ An.

Lần đầu nhìn thấy cha dượng, Hạ An cảm thấy có hơi khác xa so với tưởng tượng của cô. Trong tưởng tượng của cô cha dượng sẽ là một người vô cùng hung dữ và đặc biệt không thích con riêng của vợ.

Nhưng gương mặt của ông ấy trông rất phúc hậu, ông nhìn Hạ An, nở một nụ cười vô cùng ấm áp, ngay cả ba ruột của cô cũng chưa bao giờ cười một cách ấm áp như vậy với cô.

Cha dượng cầm hộ hành lý của hai mẹ con vào nhà.

“Hai mẹ con vào nhà đi!”

Hạ An sợ hãi nấp sau lưng mẹ, nắm chặt lấy tay bà mà theo bà chầm chầm bước vào nhà.

Nhà có hai tầng, tầng dưới là phòng khách phòng bếp, còn có phòng tắm, tầng trên là hai phòng ngủ. Bởi vì ngôi nhà không có bàn tay của người phụ nữ chăm sóc nên nhìn sơ qua khá bừa bộn, đồ đạc đều bị vứt lung tung cả lên.

Dượng đặt hai chiếc vali lên ghế sau đó quay lại nhìn hai mẹ con cô.

“Dượng tên là Hải, còn con tên là gì?” Dượng Hải nhìn Hạ An, tự giới thiệu về bản thân mình.

Hạ An từ nãy đến giờ vẫn đứng núp sau lưng mẹ không dám nhúc nhích.

Thấy Hạ An còn ngại người lạ không dám trả lời mẹ của cô mới nói hộ: “Con bé tên Hạ An.. Xin lỗi anh, từ nhỏ nó đã nhút nhát, không có lanh lẹ như người ta được.”

Nói đến đây mắt của bà đã hơi đỏ lên, bà cũng không thể nói thẳng cho ông ấy biết bởi vì từ nhỏ thường xuyên bị ba ruột của nó đánh cho nên nó mới thì ra như thế này.

Dượng Hải mỉm cười, xua tay bảo không sao ông không chấp nhất mấy chuyện cỏn con đó, rồi dượng Hải sực nhớ ra một điều gì liền nói với Hạ An.

“Ờ mà, trong nhà còn có thêm anh trai con nữa, nó tên Duy Khải. Nhưng không biết thằng nhóc đó đi đâu rồi, đã bảo nó hôm nay ở nhà để đón dì và em mà cũng đi ra ngoài cho bằng được.” Dượng Hải nhớ đến thằng con trời đánh của mình mà bực tức nói.

Thiên Ân mỉm cười nói: “Không sao đâu..”

“Thôi để anh dẫn hai mẹ con lên phòng.” Dượng Hải nói với Thiên Ân cầm lấy hai chiếc vali.

Ông cũng quay sang nhìn Hạ An.

“Hạ An đi theo dượng để dượng dẫn con lên phòng nha.”

Hạ An ngoan ngoãn gật đầu.

Dượng Hải trước giờ rất thích có một đứa con gái. Nhưng khổ nỗi ước mơ lại không thành, vợ của ông lại sinh cho ông một thằng con trai.

Nhìn thấy Hạ An thì ông cũng thấy vui vui trong lòng vì bây giờ xem như ông đã có được một đứa con gái như ý muốn của mình rồi.

Hai mẹ con đi theo phía sau dượng Hải để đi lên phòng.

Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, một phòng của ông và một phòng của con trai ông. Bây giờ có thêm mẹ con của cô, mẹ của cô thì đương nhiên sẽ ở phòng của dượng, nhưng còn Hạ An thì lại không biết sắp xếp cho cô ngủ ở đâu.

Hạ An là con gái, không lẽ lại để cho ngủ chung phòng với một đứa con trai, đây là một vấn đề hết sức nan giải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.