Chung Phòng Cách Vách

Chương 37: Chương 37




Trên mặt nước còn có vài đám lục bình trôi lững lờ, lục bình nở hoa rất đẹp, tô điểm thêm sắc tím mộng mơ cho khung cảnh ở đây.

Hạ An hít một hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí: “Chỗ này yên bình thật đấy.”

Duy Khải đưa ánh mắt dịu dàng xoay qua nhìn cô: “Có phải cảm thấy rất dễ chịu không?”

Hạ An gật đầu.

Hạ An là một cô bé hướng nội, không thích những nơi xa hoa ồn ào, thật sự, những nơi yên bình nên thơ như thế này rất hợp với cô, làm cho cô thấy vô cùng dễ chịu.

Duy Khải cũng rất hiểu tính cách của cô, nên mới đưa cô đến đây.

Duy Khải nhìn cô rất lâu, rồi khẽ hỏi: “Cậu đã đỡ buồn hơn chưa?”

Thì ra Duy Khải dẫn cô đến đây là vì muốn làm cho cô vui sao?

Trong lòng Hạ An lúc này bỗng dưng cảm thấy có chút ngọt ngào, có chút ấm áp.

Duy Khải tuy là một người có tính cách thô lỗ cọc cằn, cách nói chuyện của anh cũng chẳng thể ngọt ngào dễ nghe như người ta, có lúc thiếu điều muốn nạt nộ vào mặt cô nhưng sâu bên trong anh là một người sống rất tình cảm, rất ấm áp.

Hạ An biết điều đó nên những lần bị anh nạt nộ cô cũng không thấy giận hay ghi thù gì với anh cả.

Hạ An cũng nhìn anh.

Ánh nắng lúc này chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn của cô gái càng tô đậm thêm đường nét trong trẻo của thanh xuân.

“Đã hơn lúc nãy nhiều rồi.. Duy Khải, cậu thật sự đối xử rất tốt với tôi, cảm ơn cậu..” Những lời cô nói điều là thật lòng, không phải vì nịn nọt anh, vì lấy lòng anh nên mới nói.

Cô thật sự rất vui, không còn buồn nữa.

Dù sao trước giờ học lực của cô có được loại giỏi bao giờ đâu, năm nào cũng buồn một chút rồi thôi, hình như cô cũng đã quen với điều này.

Hạ An nhìn anh mỉm cười nhè nhẹ.

Nhìn thấy Hạ An cười khoé môi Duy Khải bất chợt cũng nở một nụ cười.

Hạ An và Duy Khải ngồi trên cầu được khoảng một lúc.

Bỗng nhiên, Duy Khải nhìn xung quanh phát hiện ra thứ gì đó rất hay ho.

Anh khều khều khuỷu tay Hạ An: “Hạ An, thấy cái gì không?”

Hạ An nhìn theo hướng tay Duy Khải đang chỉ, đó là một vườn xoài đang trĩu quả, quả trên cây rất to, da láng bóng xanh mơn mởn.

Duy Khải đột nhiên đứng dậy, Hạ An cũng đứng dậy đi theo anh.

“Cậu đang đi đâu vậy?”

Hạ An chưa kịp nói hết câu thì Duy Khải đã lấy ngón trỏ để trên môi cô, để cô không phát ra tiếng động.

“Suỵt.. im lặng.” Anh nói khẽ.

Sau đó, Duy Khải nhìn dáo dác xung quanh, chắc chắn không có ai rồi thoăn thoắt trèo lên cây xoài.

Trẻ con sống ở đây là vậy đấy! Đứa nào cũng biết trèo cây mà trèo còn rất giỏi nữa là đằng khác.

Hạ An đứng ở dưới nhìn Duy Khải trèo lên cây xoài mà lo lắng hỏi anh: “Cậu định hái xoài à? Mà cậu đã xin phép ông chủ vườn chưa vậy?”

Duy Khải thản nhiên nói: “Chưa.” Xong rồi với tay bẻ một trái xoài rất to đang gần anh nhất: “Hạ An, chụp nè.”

Hạ An còn chưa vào tư thế chuẩn bị thì Duy Khải đã ném trái xoài xuống cho cô.

Hạ An quýnh quáng cả lên, vội chạy đến chụp trái xoài đang rơi xuống.

May là cô chụp được.

Hạ An nhìn trái xoài trong tay mình, trái xoài rất to cầm rất nặng tay, do vừa mới hái xuống nên mủ xoài chảy đầy ra bóng loáng nguyên cả một trái xoài còn dính cả vào tay và áo của cô.

Nghĩ đi nghĩ lại dường như có gì đó không đúng.

“Duy Khải, cậu hái xoài mà chưa xin phép như vậy là ăn trộm đấy.”

Duy Khải ở trên cây xoài vẫn không hề có biểu hiện gì gọi là sợ hãi: “Tôi biết.” Anh vừa nói vừa bình thản lựa thêm một trái xoài nữa.

Nhưng Duy Khải còn chưa kịp bẻ thêm một trái xoài nào thì ông chủ vườn xoài đi ngang qua và phát hiện hai người.

“Hai đứa kia làm cái gì vậy? Ăn trộm hả?” Ông chủ vườn vừa hô to vừa vội vàng chạy lại chỗ của Duy Khải và Hạ An.

An Hạ sợ điếng cả người, chân cứng ngắt như đá, đứng ngây ngốc tại chỗ.

 Duy Khải vừa nghe tiếng ông chủ vườn xoài đã nhanh nhẹn từ trên cây nhảy xuống, nắm tay Hạ An chạy đi.

Cũng may là còn Duy Khải nhanh nhẹn chứ gặp Hạ An chậm chạp rùa bò như thế này thì đã bị ông chủ vườn bắt được từ lâu rồi.

Ông chủ vườn xoài vừa đuổi theo vừa hô to: “Hai cái đứa kia đứng lại!”

Duy Khải và Hạ An ngu gì đứng lại, cả hai vẫn bán sống bán chết chạy.

Mặc dù chạy rất mệt, mồ hôi ướt đẫm cả áo nhưng tay của Hạ An vẫn nhất quyết ôm chặt chiến lợi phẩm là trái xoài mà Duy Khải đã hái.

Ông chủ vườn xoài đuổi theo hai đứa một hồi cũng thấy mệt mà không thèm chạy theo nữa.

Thấy ông chủ vườn xoài không đuổi theo nữa, Duy Khải và Hạ An bây giờ mới đứng lại thở hì hục.

Hạ An: “Hên quá.. ông chủ vườn xoài hết đuổi theo chúng ta rồi.”

Hạ An mệt thiếu điều muốn tắt thở, đây là lần đầu tiên cô chạy nhanh như thế này. Hên là Duy Khải lúc nãy không bỏ lại cô mà chạy một mình.

Duy Khải lúc này nhìn Hạ An bỗng nhiên bật cười ha hả: “Hạ An, lúc nãy gương mặt của cậu khi nhìn thấy ông chủ vườn xoài đó thật sự rất mắc cười, bởi vì tôi phải lo chạy nên không thể cười được.. gương mặt đó của cậu nhìn ngốc thật đấy.. ha ha.” Duy Khải cười như được mùa.

Hạ An bị Duy Khải ghẹo, tức đến nổi đỏ cả mặt, cô liền lấy trái xoài đánh anh: “Cậu không được cười nữa.. tất cả là tại cậu hết đấy nếu cậu không ăn trộm xoài của ông chủ đó thì tôi đâu có bị rượt như vậy.”

“Được rồi.. được rồi, tôi sẽ không cười, cậu đừng đánh tôi nữa.” Nói xong Duy Khải cầm lấy trái xoài ở trong tay Hạ An, chứ nếu không để cô cầm nó một hồi lại nổi nóng lên đánh anh nữa: “Được rồi.. Hạ An, đi về nhà! Tôi sẽ cho cậu thưởng thức chiến lợi phẩm của ngày hôm nay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.