Chung Phòng Cách Vách

Chương 44: Chương 44




Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, vèo vèo một cái đã là tháng tám rồi.

Sắp vào lớp 9, Hạ An vô cùng lo lắng vì đây là năm cuối cấp kiến thức chắc chắn sẽ nặng hơn, chẳng những vậy còn không được rảnh rang là mấy do phải chuẩn bị thi vào lớp 10 nữa.

Đây là khoảng thời gian vô cùng quan trọng, Hạ An không thể lơ là việc học của mình được.

Bữa nay, Hạ An lấy sách vở của chương trình lớp 9 ra ngồi trong phòng tự mình học trước ở nhà.

Mấy môn như văn, sử, địa Hạ An rất tự tin vào kiến thức của mình, hầu như với mấy môn này Hạ An đều học ở mức khá tốt, nhưng còn toán, lý, hóa thì cô đành chịu thua, thật sự chúng là một thứ gì đó vô cùng ám ảnh với cô.

Duy Khải bước vào phòng, nghiêng đầu qua vách lén dòm Hạ An thì thấy cô đang cầm quyển sách giáo khoa toán mà mặt ủ mày chau, vò đầu bứt tóc.

 Duy Khải không nịnh được mà hỏi: “Cậu bị cái gì vậy?”

Hạ An chống tay lên cằm, ảo não: “Bài này khó quá tôi không biết làm!”

Duy Khải nhìn Hạ An buồn rầu như vậy thì cũng thương xót.

 Anh không phải là kiểu người không có lương tâm. Không lẽ nhìn thấy Hạ An như vậy mà không ra tay giúp cô.

Duy Khải hăng hái vươn tay ra cầm lấy cuốn sách giáo khoa toán của Hạ An: “Để tôi giúp cậu!”

Hạ An vội giật lại cuốn sách từ trong tay Duy Khải: “Cậu thì giúp gì được cho tôi chứ? Tôi hạng 39, cậu hạng 40 đó. Hạng của cậu còn thua hạng của tôi mà giúp tôi được cái gì?”

Cuốn sách đã bị giật lại từ rất lâu rồi nhưng tay Duy Khải vẫn cứ giữ nguyên tư thế cầm sách mãi, thậm chí không hề động đậy.

Anh quá sốc!

Đã vậy, Hạ An còn chèn vô thêm một câu mang tính chất chí mạng: “Cậu không biết cái gì đâu! Đi ra chỗ khác đi.. đừng có làm phiền tôi học bài.”

Duy Khải cảm nhận được một bên mặt của mình có hơi ê ẩm như vừa bị ai đó tát thẳng vào mặt vậy.

Duy Khải đứng dậy, giận dỗi ngoảnh đầu quay đi, trước khi đi không quên để lại cho Hạ An mấy câu: “Cậu nhớ đó Hạ An.. cậu nhớ cho kĩ những lời cậu nói ngày hôm nay đó, sau này.. sau này cậu mà có van xin tôi chỉ bài cho cậu thì đừng có mơ mà tôi chỉ nghe chưa?”

Duy Khải bị Hạ An chọc tức đến nổi mặt nóng bừng bừng lên.

Mới đi qua được tấm vách ngăn khoảng một đoạn Duy Khải đã không đi nữa. Anh quay trở lại chỗ của Hạ An đang ngồi.

Hạ An ngồi trên giường ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt chớp chớp.

Hạ An:?

Cô không biết Duy Khải định làm cái gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta thì biết chắc chắn rằng tiếp theo sau đây sẽ không phải là một chuyện tốt lành gì đâu.

Hạ An sợ Duy Khải vì đang tức giận mà không kìm chế được tính khí nóng nảy của bản thân mình, sẽ ra tay đánh cô.

Nên cô đã chuẩn bị sẵn, đưa hai tay ra ôm đầu chịu trận.

Trong lúc này, cô chỉ có thể làm như thế thôi, chứ nếu có đánh thì cô cũng biết với sức lực yếu ớt của mình, cô không đánh lại được Duy Khải đâu.

Duy Khải nhìn chằm chằm Hạ An đang ôm đầu.

Bỗng nhiên, anh quơ tay cầm lấy con heo bông bữa hỗm trúng thưởng ở hội chợ, rồi dùng nó để đánh Hạ An.

Hôm nay, anh đã thật sự bị Hạ An chọc điên lên. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cô anh lại không nỡ ra tay.

Mà anh cũng không thể tha cho Hạ An, nếu không xả cục tức ở trong người ra làm sao anh có thể yên ổn sống qua ngày hôm nay, chắn chắc sẽ tức đến chết thôi.

Duy Khải lấy con heo đánh đánh Hạ An vài cái, rồi ném nó về phía cô. Mặc dù có đang tức Hạ An thật, nhưng anh cũng sợ làm Hạ An đau nên đánh cũng không quá mạnh.

Hạ An ôm con heo vào lòng, len lén ngước lên dòm anh. Anh liền trừng mắt nhìn Hạ An.

Hạ An sợ quá chừng, liền lấy con heo làm lá chắn, ẩn nấp thân mình ở phía sau con heo.

Nhìn được một lúc thì Duy Khải cũng chịu tha cho cô mà đi ra khỏi phòng.

Hạ An mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô đặt cằm nhìn lên con heo, tay vẫn ôm chặt nó. Đợi Duy Khải đi được một lúc cô mới dám nói: “Cậu ấy bị làm sao ấy nhỉ? Thật là trẻ con! Sắp lên lớp 9 rồi mà tính khí hệt như trẻ con, sao lại dễ giận dỗi như thế chứ.. đúng thật là khó chiều mà.”

Hạ An nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng lại, mà bĩu môi một cái. Không thèm quan tâm nữa rồi cúi xuống tiếp tục làm bài tập của mình.

Mấy ngày tiếp sau đó, Hạ An đều dành ra hai tiếng đồng hồ để học bài.

Duy Khải cũng không thèm để ý đến việc học của Hạ An nữa, suốt ngày cứ ngồi xem ti vi, hết xe xong lại quay ra bấm điện thoại.

Có mấy lần, Hạ An rủ Duy Khải học bài cùng nhưng anh lại từ chối với một giọng vô cùng cục súc “Thôi, cảm ơn! Tôi không biết gì đâu, tôi hạng 40, cậu hạng 39, hạng cậu lớn hơn hạng của tôi nên tôi không học chung với cậu đâu!”

Hạ An thầm nghĩ chắc có lẽ Duy Khải vẫn còn giận cô cái chuyện cô nói anh không làm được bài tập toán.

 Đã qua bốn ngày rồi mà vẫn còn giận cô.

Duy Khải thật sự là kiểu người giận rất dai, thù rất sâu.

Rõ ràng là cô có nói cái gì sai đâu mà giận dỗi, thái độ với cô như thế chứ?

Nhưng cô không thể phủ nhận rằng ngày hôm đó cô có hơi quá đáng thật.

 Cho dù Duy Khải có không làm được bài tập toán thì cô cũng không nên nói thẳng ra, như thế sẽ đụng chạm đến lòng tự ái của anh.

Cũng giống như mỗi người chúng ta đâu ai thích bị người khác nói về khuyết điểm của bản thân mình đâu. Ai ai cũng có cái tôi riêng làm nên phẩm giá và nhân cách của một con người, dù thế nào đi chăng nữa cũng không nên phê bình cái tôi của người đó một cách quá thẳng thắn, nhưng vậy sẽ làm cho họ bị tổn thương.

Hạ An đã vô tình làm tổn thương anh.

Cô biết mình đã sai, và cô đang cố tìm cách để xin lỗi Duy Khải.

 Nhưng phải làm cách nào bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.