Chung Phòng Cách Vách

Chương 4: Chương 4




Lúc này, mẹ của Hạ An và dượng Hải ở trong nhà bếp vì nghe được tiếng khóc của cô nên đã vội vã chạy vào phòng.

Hạ An nhìn thấy mẹ liền nhào đến ôm chặt lấy bà mà khóc nấc lên.

“An, đừng sợ có mẹ ở đây.” Mẹ ôm cô vào lòng mà dỗ dành.

Dượng Hải bây giờ mới nhìn thấy mấy vết bầm trên cánh tay của Hạ An, lúc nãy vì cô mặc áo khoác nên ông không nhìn thấy được mấy vết bầm đó, ngay lập tức, cả người ông như sắp phát hỏa đến nơi, vì nghĩ rằng thằng con trời đánh của mình vừa hành hung cô.

Dượng Hải lớn tiếng: “Khải, cái thằng trời đánh này mày đám đánh con bé.”

“Tôi còn chưa đụng vào nó nữa, đánh ở đâu ra?” Duy Khải oan ức nói.

Dượng Hải vừa nói vừa chỉ tay về phía Hạ An: “Cái thằng trời đánh này mày còn dám cãi, chứng cứ rõ ràng như thế mà mày còn dám cãi?”

Hai cha con họ cứ cãi qua cãi lại inh ỏi như thế cho đến khi bà Thiên Ân xen vào cuộc cãi vã của hai người họ.

“Không phải như vậy đâu, không phải thằng bé đánh đâu anh đừng mắng thằng bé.”

“Đó, cha nghe chưa, đâu phải tôi đánh.”

“Em đừng có bao che cho nó.” Dượng Hải vẫn không tin.

Duy Khải phẫn nộ mà lớn tiếng: “Rốt cuộc tôi là con của cha hay nó là con của cha mà tôi nói lời nào cha cũng không tin tôi hết vậy?”

Dượng Hải: “Mày là thằng trời đánh, phá nhà phá cửa chứ con cái gì?”

Duy Khải cạn lời.

Thiên Ân lúc này mới hét lớn ngăn cản hai người họ: “Hai người đừng cãi nhau nữa! Mấy vết bầm này là do con bé bị ba nó đánh đấy.”

Bầu không khí lúc này bỗng trở nên yên lặng, không ai nói một lời nào nữa cả.

* * *

Hạ An bị Duy Khải dọa sợ đến mức không dám đến gần anh ta, nên hôm nay, tạm thời để Hạ An ngủ chung với mẹ cô, còn Duy Khải thì ngủ chung với cha của mình.

Bây giờ trời cũng đã sập tối, mặt trăng cũng đã lên cao, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy rõ mặt trăng tròn vành vạnh.

Duy Khải nằm trằn trọc mãi không ngủ, dượng Hải cũng chẳng ngủ được.

Bình tĩnh lại, ông suy nghĩ, có lẽ đây là thời điểm để ông nói chuyện đàng hoàng lại với con trai của mình.

“Khải à, cha biết là con không thích việc cha đưa người phụ nữ khác vào nhà để thay thế vị trí của mẹ con, cha biết con rất thương mẹ, cha cũng thương mẹ của con nữa.. nhưng mà, mẹ cũng đã mất rồi, chúng ta không thể sống mãi trong quá khứ như vậy. Khải à, chúng ta còn có tương lai, một tương lai dài phía trước nữa.. Dì Ân là một người rất tốt, tuy cha tiếp xúc với dì ấy chưa lâu nhưng cha biết dì ấy là một người phụ nữ đảm đang dì ấy có thể..”

Dượng Hải đang nói thì bị Duy Khải ngắt lời.

“Dù bà ta có tốt đến mức nào đi chăng nữa thì bà ta không bao giờ có thể thay thế được vị trí của mẹ tôi trong lòng tôi.”

Dượng Hải bình tĩnh khuyên giải: “Cha biết, cha cũng không ép con chấp nhận dì ấy ngay lập tức, cha chỉ cần con đừng gây khó dễ cho dì ấy và con gái của dì ấy. Hôm nay con cũng thấy rồi đó, mấy vết bầm trên người của Hạ An, mặc dù không phải là người thân ruột thịt nhưng nhìn vào mấy vết bầm đó khiến cha cảm thấy rất xót, chắc chắn cuộc sống của hai mẹ con họ lúc trước rất khổ sở, không đơn giản gì để vượt qua những ngày tháng đó.. cha mong con hiểu, đừng gây khó dễ cho hai người họ, hai người họ bây giờ rất cần chúng ta.”

Thật ra lúc nãy khi nghe nói về nguyên nhân của mấy vết bầm trên người Hạ An, trong lòng anh bỗng dưng lại dâng lên một cảm xúc nghèn nghẹn khó tả, cơn tức giận vì bị Hạ An chiếm lấy một nửa phòng cũng không còn nữa.

Không hiểu vì sao anh lại cảm thấy việc chia cho con nhỏ đó một nửa phòng ngủ của mình cũng không phải là việc quá mức đến độ không chấp nhận được, chỉ cần con nhỏ đó chịu yên phận, không làm chuyện gì khiến anh khó chịu, có lẽ anh cũng sẽ cho nó ở trong phòng của mình.

Nghĩ mãi mà không biết từ khi nào anh lại trở nên tốt bụng với người ngoài như thế luôn đấy?

Duy Khải không đáp lời của cha mình mà xoay lưng lại đi ngủ.

Ở phòng bên đây trằn trọc không ngủ được thì ở phòng bên cạnh hai mẹ con Hạ An cũng chẳng khá hơn là bao.

Lúc này, Hạ An nằm trong lòng mẹ, được mẹ dỗ dành: “Con xin lỗi!” Cô nói.

Thiên Ân liền hỏi: “Tại sao con phải xin lỗi?”

“Tại vì con mà khiến mọi người cãi nhau.”

Thiên Ân ngắt lời cô: “Không phải lỗi tại con, con đừng tự trách mình nữa.”

Bà dịu dàng xoa đầu con gái nhỏ, khẽ nhắn nhủ: “Con của dượng không thích hai mẹ con chúng ta, sau này chắc chắn sẽ gây khó dễ cho mẹ con mình. Chúng ta nhịn được chuyện gì thì cứ nhịn, né được chuyện gì thì cứ né. Mẹ biết con đã chịu thiệt thòi rất nhiều, nhưng chúng ta đang ở trong nhà của người ta, chúng ta phải biết điều một chút cố gắng đừng gây khó chịu cho người ta.”

Hạ An ngoan ngoãn nghe lời mẹ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.