Chung Phòng Cách Vách

Chương 59: Chương 59




Vừa hết tiết học, trong lớp liền làm một trận ầm ĩ cả lên mà vấn đề chính ở đây là bàn tán về vụ của Duy Khải và Gia Bảo đánh nhau rồi bị mời lên văn phòng uống trà.

Hạ An lúc này rất lo lắng cho Duy Khải vậy mà Mỹ Linh còn quay xuống hù cô nữa.

“Ê! Hạ An, cậu nghĩ coi hai cậu ấy bị mời lên văn phòng như vậy có khi nào bị hạ hạnh kiểm luôn rồi không? Đánh nhau chỉ có hạnh kiểm từ trung bình trở xuống thôi cứ không có trên được đâu.”

Mỹ Linh còn nói thêm: “Không biết hai cậu ấy có thù oán gì với nhau nữa? Đánh nhau một lần năm lớp 6 suýt bị hạ hạnh kiểm cả hai rồi mà còn không sợ, bây giờ lại đánh nhau nữa.”

Hạ An có hơi ngạc nhiên nên hỏi lại: “Năm lớp 6 hai cậu ấy đã đánh nhau rồi à?”

Mỹ Linh: “Đúng rồi, tại cậu chỉ mới vào lớp này năm lớp 8 nên không biết hồi đó Duy Khải và Gia Bảo như nước với lửa cạnh tranh với nhau để giành được xuất đi thi Olympic toán cấp quốc gia.”

“Khoan!” Hạ An hét lớn, rồi đứng hình mất một lúc như thể chưa kịp tải xuống hết những lời Mỹ Linh vừa nói: “Cậu nói là Duy Khải và Gia Bảo cạnh tranh với nhau để đi thi toán? Sao có thể? Duy Khải sao?”

Mỹ Linh gật đầu: “Đúng vậy là Duy Khải.”

“Là Nguyễn Trần Duy Khải lớp mình phải không?” Hạ An vẫn không tin mà hỏi lại. Có khi nào đây chỉ là trùng tên không? Có khi trong trường này có tận hai người tên Duy Khải thì sao.

“Đúng rồi. Sao bộ dạng của cậu trông hoang mang dữ vậy?” Mỹ Linh không ngờ Hạ An lại phản ứng dữ thần đến vậy.

“Nhưng mà tôi thấy Duy Khải chỉ toàn ngủ gật trong lớp vậy mà cũng đăng ký đi thi à?” Hạ An vẫn chưa thể tin nổi như thể nghi ngờ Mỹ Linh đang nói xạo với cô.

Tất cả chỉ là giả dối mà thôi, Mỹ Linh đang lừa cô mà thôi có phải không?

Mỹ Linh: “Cậu thật sự không biết thật à? Trước đây Duy Khải là học sinh đứng nhất trường của mình đó. Không ai đánh bại lại cậu ta luôn! Cậu biết cuối năm lớp 6 điểm phẩy của cậu ta bao nhiêu không? 9, 9 đó, trong khi Gia Bảo đứng hạng nhì của khối chỉ được có 9, 3 mà thôi. Không tin thì cậu cứ lên trên văn phòng mà coi, hình của Duy Khải lúc lên nhận thưởng treo đầy trên đó kìa.”

Hạ An nghe mà ngơ ngẩn cả người, há hốc mồm nhìn Mỹ Linh không chớp mắt.

Hèn chi! Lúc Duy Khải đòi giúp cô giải bài tập, cô nói anh không giúp được gì thì anh ta lại phản ứng dữ dội với cô đến như vậy.

  Mỹ Linh kể tiếp: “Nhưng từ đầu học kì hai năm lớp 7, mẹ của Duy Khải không may bị tai nạn giao thông mà mất từ đó cậu ta bỏ bê việc học cho đến giờ luôn.”

Mỹ Linh hăng quá nói luôn một mạch: “Cậu không biết đâu, năm lớp 6 Duy Khải là một trong hai người của tỉnh mình được chọn để đi Olympic toán cấp quốc gia, nhưng mà do cậu ấy đến trễ nên Gia Bảo đã đi thay cậu ấy. Kết quả năm đó Gia Bảo chỉ được giải khuyến khích mà thôi. Tưởng chừng Duy Khải hết cơ hội đi thi rồi thì trường lại giành riêng cho Duy Khải một suất đi thi học sinh giỏi cấp quốc gia, cuộc thi này cũng chẳng thua kém gì so với cuộc thi Olympic toán cả. Cậu biết kết quả như thế nào không? Duy Khải giành được giải nhất luôn đó. Năm đó trường của mình được lên báo luôn mà, vì là một trường tỉnh nhỏ nhưng lại có học sinh được giải nhất cấp quốc gia. Thầy hiệu trưởng được một dịp nở mày nở mặt, từ đó Duy Khải cũng trở thành con cưng của thầy hiệu trưởng luôn.. Nói nhỏ với cậu thôi, vụ đánh nhau của Duy Khải và Gia Bảo năm đó cũng là do thầy hiệu trưởng cố tình ém nhẹm xuống để Duy Khải không bị hạ hạnh kiểm đó. Nhưng đó là chuyện của năm lớp 6 rồi, bây giờ Duy Khải lười biếng bỏ bê việc học như thế này chắc thầy hiệu trưởng sẽ không tha như năm đó nữa đâu. Lần này là bị hạ hạnh kiểm thiệt chứ không đùa.”

Hạ An càng nghe Mỹ Linh nói càng cảm thấy sốc.

 Đúng vậy, hiện tại cô đang rất là sốc!

Giải dụ như bây giờ mình đang hơn một người nào đó, nhưng cuối cùng lại nhận được một sự thật là người đó giỏi hơn mình nghĩ rất nhiều.

Hụt hẫng chứ!

Trong khi cô đang giữ hạng 39, Duy Khải hạng 40 mà bây giờ biết được sự thật này vậy suy cho cùng cô mới là người đứng cuối lớp à?

Cô thật sự không hiểu tại sao trên đời này lại có một kiểu trên đùa oái gỡ đến như vậy.

Từ trước đến giờ, cô luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng “Hạ An, ít nhất thì mày cũng còn trên được một người, ít ra thì mày không có đứng cuối lớp. Cố lên! Cố lên! Tiếp tục phát huy!”

Ngay ngày hôm nay thì niềm tin mãnh liệt này của cô đã không còn nữa.

Hạ An càng nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy suy sụp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.