Hạ An trên tay cầm hộp milo chầm chậm đi lại chỗ của Duy Khải, sau đó để hộp milo vừa mua lên bàn của anh: “Của cậu đó.”
Tiếng của Hạ An vừa vang lên thì bầu không khí trong lớp lúc này bỗng trở nên im phăng phắc, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng của mấy con muỗi đang bay vo ve.
Mọi người ai cũng như bị dính tà thuật mà đứng hình hết cả, ánh mắt đều đồng loạt dồn về phía Hạ An.
Hạ An cảm thấy tiếng của mình không quá lớn, nhưng cô không hiểu tại sao lại thu hút sự chú ý của mọi người đến như vậy. Mọi người khiến cô cũng hoang mang đến mức đứng hình nhìn lại bọn họ.
Trong khi Hạ An đang ngơ ngác nhìn lại mọi người thì Duy Khải lại ngồi ở chỗ của mình mà nhếch môi cười rất đắc ý.
Hạ An anh không hiểu rốt cuộc anh đang cười cái gì nữa?
Rồi còn nguyên lớp này sao ai cũng nhìn cô giống như sinh vật ngoài hành tinh vậy?
Thật ra nguyên cái lớp bây giờ đứa nào cũng đang tim đập chân run, tay chân bủn rủn thay cho Hạ An, bởi vì trong đầu mọi người đều nghĩ là Hạ An đang tỏ tình Duy Khải.
Mà từ trước đến giờ không chỉ trong mà ngoài lớp đều biết rõ tính khí Duy Khải không hề tốt một chút nào. Lỡ như vì Hạ An tỏ tình mà chọc cho Duy Khải tức giận thì coi như xong đời rồi, thế nào cũng bị đánh cho bầm dập.
Ở trong lớp ai cũng đều thầm mách với nhau rằng “Hạ An này đúng là gan dạ thật!”
Nhưng, tình huống tiếp theo lại không xảy ra giống như những gì mà mọi người trong lớp đã nghĩ.
Duy Khải lại cầm lấy hộp milo của Hạ An vừa để trên bàn, rồi nói với giọng không hề tức giận, không hề thô lỗ giống như mọi ngày mà lại rất nhẹ nhàng một tiếng: “Cảm ơn cậu!”
Duy Khải nhìn Hạ An, nụ cười của anh từ nãy đến giờ vẫn giữ nguyên thậm chí không có dấu hiệu ngừng lại mà ngày càng rộ hơn.
Chàng thiếu niên bây giờ trên người lại toát lên sự dịu dàng, ấm áp giống như mặt trời vậy.
Cả lớp nghe được câu này của Duy Khải liền sốc đến không tả nổi, mắt thì trợn to, miệng thì há hốc thiếu điều muốn nuốt được luôn cái trường.
Hạ An đột nhiên nghe thấy Duy Khải nói tiếng cảm ơn mình liền cảm thấy đây không phải là Duy Khải mà cô biết.
Duy Khải bình thường chỉ nạt nộ cô mà bây giờ lại nói “cảm ơn” với cô hả?
Hạ An vẫn còn đang rất là hoang mang nói: “Ừ, không có gì.”
Quần chúng xung quanh được một phen tá hỏa, trước mà rải cơm chó của cặp đôi không ai ngờ tới.
Bởi vì một đứa ở đầu tổ 3 một đứa ở cuối tổ 3, đứa thì ở đầu sông đứa cuối sông, hai đứa hướng nội như nhau mà bây giờ lại công khai tỏ tình, rải cơm chó cho nguyên lớp kìa trời!
Hạ An nhìn thấy mọi người đang nhìn mình mãi, trong đầu liền nhảy số đến trường hợp xấu nhất đó là mọi người nghĩ cô thích Duy Khải cho nên mới đưa milo cho anh, bởi thế, cô không thể cho tình huống này đi xa hơn được nữa, cô liền giải thích.
“Cái này là tôi chỉ mua giúp Duy Khải thôi.”
Hạ An tưởng chừng khi giải thích xong sự việc này thì mọi người sẽ không suy nghĩ tầm bậy tầm bạ về cô và Duy Khải nữa.
Nhưng không!
Nói ra xong mọi người còn xì xầm bàn tán rầm rộ hơn nữa, tuy không nói thẳng mặt nhưng Hạ An lại nghe loáng thoáng được họ thì thầm với nhau rằng.
“Trời má! Hạ An với Duy Khải thân tới mức mua đồ cho nhau luôn kìa.”
Có thể giải thích về sự bất ngờ chấn động này của lớp bằng những phương án như sau, từ trước đến giờ Duy Khải ở trong lớp là một người sống khá khép kín, có thể gọi là khá hướng nội giống như Hạ An, rất tí nói chuyện với mọi người kể cả lúc trước lẫn bây giờ.
Lại cộng thêm tính cách cọc cằn của Duy Khải nữa, cho nên ở trong lớp mọi người có phần không dám lại gần để làm quen bắt chuyện với Duy Khải.
Mà bản tính Duy Khải khá kiêu ngạo, anh cũng không có nhu cầu làm thân với bọn họ cho nên cũng chả nhờ ai giúp gì bao giờ.
Khi mọi người thấy Hạ An được Duy Khải nhờ mua đồ giúp mới sốc đến như vậy, vì từ trước đến giờ chắc có lẽ là chỉ một mình Hạ An là có thể đến gần với Duy Khải được thôi.
Hạ An nhìn thấy mọi người vẫn bàn tán về cô điều này khiến cô càng thêm bối rối mà quay qua nhìn Duy Khải: “Cậu giải thích đi chứ!”
Đúng vậy, từ nãy đến giờ anh ta vẫn ngồi lì ở chỗ của mình, không có động thái gì gọi là minh oan cho hai người họ.
Bộ Duy Khải không thấy khó chịu về chuyện bị mọi người gán ghép với cô à?
Hạ An nhìn Duy Khải chằm chằm, trong ánh mắt cô hiện lên dòng chữ “Mau giải thích đi! Mau minh oan cho tôi đi!”
Hạ An thì đang vô cùng khẩn trương chờ Duy Khải giải thích với mọi người trong lớp mà Duy Khải vẫn cứ là thảng nhiên, mất một lúc sau anh mới nói: “Tôi làm biếng lắm! Họ hiểu lầm thì để cho họ hiểu lầm đi.”
Anh chính là cố tình để cho bọn họ hiểu lầm đó.
Anh thích cảm giác được hiểu lầm cùng với Hạ An.
Hạ An đứng đó mà bàng hoàng. Niềm tin cuối cùng của cô là trông chờ vào lời giải thích của Duy Khải nhưng anh ta lại không muốn giải thích.
Anh ta nói anh ta lười biếng giải thích? Chỉ có giải thích thôi mà cũng có thể lười biếng nữa sao?