Lúc Duy Khải và Hạ An đi đến trường thì đã hơn hai giờ, tưởng chừng hai đứa sẽ bị bắt chạy bốn vòng sân trường nhưng khi đi vào trong thì không thấy thầy thể dục đâu cả.
Hạ An hỏi thì mới biết do hôm nay thầy thể dục có công việc đột xuất nên không đến dạy được, nhưng không vì vậy mà được nghỉ đâu nha.
Thầy đã giao lại quyền cho lớp trưởng và lớp phó học tập quản lý lớp.
Hôm nay lại đúng vào tiết kiểm tra mười lăm phút thể dục, cho nên thầy đã cho phép lớp kiểm tra xong thì có thể đi về.
Lớp trưởng và lớp phó sẽ có nhiệm vụ giữ trật tự và ghi lại kết quả kiểm tra của lớp.
Nghe xong đề bài kiểm tra mới là thứ khiến Hạ An bàng hoàng, đó chính là môn nhảy sào.
Hạ An sợ nhất là nhảy sào luôn, lần nào nhảy cũng làm rớt sào hết trơn.
Hôm nay còn đến tháng nữa, phần trăm qua môn này là bằng không luôn rồi. Đã vậy Hạ An còn là người nhảy thứ ba theo thứ tự trong danh sách lớp nữa chứ.
Lớp trưởng Đăng Khoa bắt đầu mở danh sách lớp ra đọc tên.
Hạ An đứng xem mà bắt đầu lo lắng, nắm chặt lấy bàn tay nhìn, mặc dù đang là buổi trưa trời nắng nhưng hai tay cô lại lạnh ngắt hệt như vừa ngâm trong nước đá vậy.
Đăng Khoa nhìn danh sách từ trên xuống dưới rồi đọc cái tên đầu tiên trên danh sách: “Hoàng Anh.”
Hoàng Anh là một cậu bạn khá nặng ký, nặng ký ở đây là theo nghĩa đen ấy. Dáng người cậu có hơi tròn trịa mũm mĩm tí xíu, nhìn vào là mọi người có thể đoán được bao nhiêu phần trăm cậu ta sẽ nhảy qua được cái sào cao hơn một mét rồi đó ha.
Có mấy đứa bạn đứng ở bên ngoài chẳng những không hề cổ vũ mà còn châm thêm dầu vào lửa.
“Mày nhảy được không vậy Anh?”
“Ê, coi chừng gãy cây sào đó nha mày.”
Hoàng Anh chẳng buồn quan tâm đến bọn nó làm gì, để cậu chóng mắt lên coi tới lượt bọn nó nhảy như thế nào?
Quả báo cũng đến nhanh lắm, không có trễ một phút nào đâu.
Đăng Khoa đưa cái còi lên miệng thổi, báo hiệu cho Hoàng Anh có thể nhảy được rồi.
Hoàng Anh ở vạch xuất phát hơi khuỵu chân xuống, mắt cậu ta chăm chú nhìn vào cây sào trước mặt, ánh mắt vô cùng sắc bén cho thấy cậu ta rất tự tin mình sẽ nhảy qua được.
Cậu sẽ vượt lên chính mình.
Bỗng nhiên Hoàng Anh la làng lên khiến cả lớp ai cũng giật mình, xong rồi cậu ta vừa la vừa chạy về phía cây sào: “Aaaa..”
Những bước chạy ban đầu rất vững vàng rất tự tin nhưng không hiểu làm sao càng gần đến cây sào thì càng chạy chậm lại, đến thời khắc quyết định thì cậu ta lại không nhảy lên mà dừng lại đứng yên tại chỗ.
Thậm chí cậu ta còn giơ tay lên cố tình gạt cây sào cho nó rơi xuống mới chịu.
Vô tri dễ sợ!
Cuối cùng thì, cậu ta cũng không thể vượt lên được chính mình.
Cả lớp đứng ở bên ngoài coi thì được một trận cười vỡ bụng.
Đăng Khoa: “Hoàng Anh không đạt một hồi ở lại chạy mười vòng sân. Người tiếp theo, Thế Anh.”
Thế Anh có dáng người khác với Hoàng Anh, trông cậu ta hơi gầy và có phần thấp bé nhất lớp.
Thế Anh vào vạch xuất phát với một tinh thần quyết chiến quyết tâm cao độ, chẳng hề thua kém gì Hoàng Anh ban nãy.
Sau tiếng còi của Đăng Khoa, Thế Anh ra sức chạy như một con thiêu thân, chạy thật nhanh với tốc độ kinh người lao về phía cây sào. Cũng vào cái thời khắc quyết định ấy thay vì nhảy lên, còn nếu đã nhắm không nhảy được thì dừng lại như Hoàng Anh lúc nãy.
Nhưng không đâu.
Cậu ta cứ tiếp tục chạy về phía cây sào.
Kết quả là trán của cậu ta đập thẳng vào cây sào nghe một cái “bốp” rất lớn. Cây sào cũng không thấp đâu cao khoảng một mét mấy lận, không biết làm sao mà vừa vặn ngay cái trán cậu ta luôn mới ghê.
Sau đó cả người cậu ta và cây sào điều ngã xuống tấm nệm được đặt ở phía sau.
Vài người thấy cậu tội nghiệp mà đi lại đỡ cậu đứng dậy, rồi hỏi mới biết vì cậu chạy nhanh quá nên thắng lại không kịp.
Cả lớp nghe xong được một trận cười giòn tan trước thanh niên có máu liều chán đời nên thích đi tìm cảm giác mạnh này.
Quả thật phải công nhận một điều môn thể dục chính là môn mặc dù đã biết trước đề nhưng vẫn rớt.
Đăng Khoa: “Thế Anh một hồi chạy mười vòng sân. Người tiếp theo, Hạ An.”
Dù đã biết trước là sẽ đến lượt của mình nhưng không hiểu sao khi nghe Đăng Khoa gọi tên không khỏi khiến Hạ An giật mình.
Hạ An bước vào đứng ở vạch xuất phát.
Thật sự lúc đầu chưa đến lượt cô kiểm tra là cô đã sợ lắm rồi, bây giờ đứng tại chỗ này nỗi sợ trong lòng cô tại tăng thêm gấp bội.
Đăng Khoa thổi còi.
Sau tiếng còi là có thể bắt đầu nhảy, nhưng không hiểu vì sao Hạ An lại đứng ở vạch xuất phát chần chừ mãi.
Có vài người đứng ở bên ngoài đợi lâu nên đã hối cô, đều đó càng khiến Hạ An thêm luống cuống.
Hạ An khụy chân xuống bắt đầu lấy đà để chạy, nhưng vừa nhấc chân lên thì bỗng dưng Duy Khải không biết từ đâu đi lại kéo Hạ An lui xuống vạch xuất phát còn anh đứng vào vạch.
Không nói không rằng mà chạy về phía cây sào rồi bật lên, vốn có ngoại hình vô cùng nổi trội nên cả người Duy Khải vượt qua cây sào một cách rất dễ dàng.
Đã vậy tư thế tiếp đất lại vô cùng đẹp mắt.
Mấy người đứng ở bên ngoài nhìn thấy ai cũng trầm trồ tán thưởng.
Duy Khải đi lại chỗ Đăng Khoa, lúc này cậu ta vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ủa tới lượt Hạ An nhảy mà?
Cậu nhớ là cậu gọi đúng tên của Hạ An mà, đâu có lộn đâu sao kì vậy?
Duy Khải nhìn Đăng Khoa một hồi mà không thấy cậu ta có động tĩnh gì liền mất kiên nhẫn hỏi: “Sao không đánh vào sổ?”
“Hả?” Đăng Khoa không biết đánh vào sổ là đánh cái gì? Là đánh vào tên của Hạ An hay Duy Khải?
Tuy nhiên Đăng Khoa chỉ vừa mới “hả” một tiếng chưa kịp nói gì nữa thì đã bị Duy Khải giật lấy cuốn sổ điểm trong tay.
Trong mắt Duy Khải chả xem lớp trưởng ra một kí lô gam gì. Đã vậy rồi anh còn giật thêm cây viết của Đăng Khoa, ghi vào chỗ tên của Hạ An chữ đạt.
Game over luôn rồi.
Đăng Khoa chỉ biết ngơ ngác nhìn cũng không dám giật cuốn sổ lại.
Xong xuôi Duy Khải đem trả lại cho Đăng Khoa rồi thong dong bước đi.
Từ đó đến giờ Duy Khải có biết sợ ai bao giờ. Anh chính là như vậy không sợ trời không sợ đất, ngông cuồng, hung hăn, cho nên anh chẳng sợ Đăng Khoa nói lại với thầy, với lại Đăng Khoa cũng không có cái gan để méc đâu.
Cả lớp đứng ở ngoài nhìn thấy màn đặc sắc vừa rồi đều ngớ người cả ra.
Đa phần số đông đều rất bất ngờ vì từ đó đến giờ Duy Khải ít khi nói chuyện hay quan tâm tới ai.
Nói chung trong mắt của họ Duy Khải là một người học giỏi nhưng lại khó gần. Anh hơn họ đến tận mấy bậc, bọn họ thì ở dưới thấp hoàn toàn không với tới anh, thậm chí bọn họ còn cảm thấy Duy Khải chẳng thèm để ai vào mắt mình.
Dù bây giờ thành tích của anh không còn tốt như trước nữa nhưng họ vẫn có cảm giác bọn họ vẫn không thể nào bằng anh được.
Nhưng họ lại không ngờ rằng Duy Khải lại có ngày này.
Cái ngày mà khiến anh tự mình trút bỏ đi vẻ ngông cuồng, tự cao của mình, mà đi nhảy sào không công cho người ta.