Chung Phòng Cách Vách

Chương 74: Chương 74




Ngày hôm sau, Duy Khải vẫn ngồi ở chỗ của Hạ An y hệt như ngày hôm qua.

Hạ An có cố gắng tìm cách đuổi làm sao thì cũng không chịu đi, cứ bám lấy cô dai như đỉa vậy.

Việc Duy Khải tự ý đổi chỗ ngồi của mình cả lớp ai cũng biết.

 Nhưng cũng không ai chơi ngu đi mách lẻo với giáo viên chủ nhiệm về vụ này đâu, bởi mọi người đều quá quen với tính cách của Duy Khải rồi, đó giờ có hiền lành khi nào đâu. Chọc giận Duy Khải thì chỉ có nước bị đánh cho mềm xương thôi.

Mà cho dù việc này không ai nói thì từ từ giáo viên chủ nhiệm cũng biết được thôi.

Xui xẻo cho Duy Khải làm sao, vào hôm nay đúng hai tiết đầu chính là tiết toán của thầy Phong chủ nhiệm lớp.

Thầy Phong vừa bước vào lớp liền nhận ra vấn đề ngay.

Sau khi thầy Phong cho lớp ngồi xuống xong rồi mới bắt đầu hỏi: “Duy Khải, em ngồi ở đâu vậy?”

Duy Khải chẳng hề tỏ ra dáng vẻ gì gọi là sợ hãi với việc mình làm, vả lại còn rất bình tĩnh.

 Anh đứng lên dõng dạc nói với thầy Phong: “Thưa, thầy em muốn đổi chỗ. Em muốn ngồi chỗ bênh cạnh bạn Hạ An.”

Tuy Duy Khải là một người kiêu căng, tự cao, chẳng sợ ai bao giờ nhưng trong lời nói của anh vẫn giữ được chừng mực và sự tôn trọng đối với người lớn hơn mình, đặc biệt là với giáo viên.

Giống như lời của Hạ An từng nói, Duy Khải vẫn chưa hết thuốc chữa, là một chàng trai hư nhưng không hỏng.

Thầy Phong lúc này im lặng nhìn Duy Khải một lúc.

Ngày hôm qua thầy Phong cũng đã nghe mấy giáo viên bộ môn nói về vụ Duy Khải tự ý đổi chỗ ngồi rồi.

Nhưng thay vì nghe phàn nàn thì thầy lại nhận được một tin rất tích cực là Duy Khải sau khi đổi chỗ ngồi thì không còn ngủ trong giờ học nữa, hầu như cả năm tiết điều không ngủ một tiết nào.

Thầy Phong nghe báo vậy thì cũng cảm thấy vui vui trong bụng.

Việc sơ đồ lớp này từ đầu năm thầy đã không nhúng tay vào rồi.

Thầy tự để cho các bạn tự ý chọn chỗ ngồi của mình, bởi vì thầy biết năm nay là năm cuối cấp của các bạn, sắp tới còn phải thi lên cấp ba sẽ phải gặp rất nhiều chuyện căng thẳng, nên thầy cũng không muốn áp đặt chỗ ngồi của cách bạn để áp lực thêm làm gì.

Thầy Phong bây giờ mới lên tiếng nói với Duy Khải: “Nếu em muốn ngồi chỗ đó thì thầy sẽ cho em ngồi, nhưng với điều kiện là không được nói chuyện riêng, không được ngủ gật trong giờ học nữa.”

Duy Khải đồng ý, vui vẻ gật đầu với thầy: “Được ạ, em hứa với thầy.”

Sau đó thầy Phong bắt đầu tiết học.

Duy Khải giữ rất đúng lời hứa cả tiết học đều không hề ngủ.

Chỉ có điều là, lâu lâu lại quay sang nhìn Hạ An, nhìn bằng một ánh mắt rất chăm chú, rất si tình.

Còn Hạ An dường như không quan tâm đến Duy Khải, cô tập trung nghe thầy giảng bài hơn.

Từ đó đến giờ, Hạ An rất chậm tiêu nếu mà không tập trung học thì sẽ không hiểu được bài đâu.

Mà Duy Khải nhìn thấy Hạ An không hề quan tâm anh, không hề để ý đến anh dù chỉ là một giây, từ nãy đến giờ chỉ toàn là anh để ý Hạ An thôi.

Điều này khiến anh cảm thấy có hơi tủi thân.

Không chấp nhận bị người ta ngó lơ như thế, Duy Khải buồn buồn ngồi xé trang tập, sau đó xé tiếp làm tư, rồi xếp thành một chiếc máy bay giấy mi ni.

Nhìn chiếc máy bay giấy mi ni màu trắng không thì có hơn nhàm chán, cho nên Duy Khải đã lấy trộm mấy cây bút dạ quang đủ màu sắc của Hạ An thường dùng để đánh dấu bài học rồi viết lên trên máy bay giấy mi ni dòng chữ “Hạ An ngốc“.

Chưa dừng lại ở đó, phía sau dòng chữ còn có thêm một vài hình trái tim nhỏ nhỏ màu đỏ, trông rất nổi bật trên nền trắng.

Sau khi đã hoàn thành, Duy Khải phóng máy bay giấy mi ni tới chỗ Hạ An.

Hạ An đang nghe giảng bài thì bị chiếc máy bay mi ni của Duy Khải đột nhiên bay đến trước mặt làm cho giật cả mình.

Bây giờ cô mới xoay lại nhìn Duy Khải.

Duy Khải đạt được mục đích, thu hút được sự chú ý của người ta nên vui vẻ để tay lên cằm nhìn Hạ An mà cười cười miết, coi bộ cũng rất là vô tri.

Hạ An tưởng Duy Khải đang ngồi buồn buồn nên xếp máy bay chơi một mình nên cầm máy bay phóng lại chỗ Duy Khải, trả lại cho anh.

Máy bay giấy vừa tới chỗ của Duy Khải thì anh đã vội phóng lại cho Hạ An. “Trái tim” của anh một khi đã bay qua chỗ Hạ An rồi thì không trả về được đâu.

Hạ An cũng bị lây sự vô tri của Duy Khải mà cầm máy bay phóng trả về.

Máy bay còn chưa kịp tới chỗ Duy Khải thì anh đã chụp lấy phóng lại chỗ Hạ An.

Hai người cứ phóng máy bay giấy bay qua bay lại như thế cho đến hết tiết toán lúc nào mà cũng không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.