Chung Phòng Cách Vách

Chương 7: Chương 7




Duy Khải trở về nhà thì trời đã chạng vạng tối.

Mẹ và dượng Hải vẫn chưa về nhà. Lúc chiều mẹ có gọi về cho Hạ An bảo hôm nay cửa tiệm đông khách nên sẽ về muộn, dặn cô ngủ sớm thì khóa cửa lại cẩn thận.

Lúc này, trong nhà chỉ có Hạ An và Duy Khải.

Đang ở trong phòng, nghe được tiếng cửa mở Hạ An giật thót mình, bước xuống giường đứng vào sát vách ngăn, nghiêng đầu ra xem thử thì đó là Duy Khải.

Duy Khải thấy Hạ An nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.

Hạ An rụt đầu lại vào vách. Duy Khải cũng chẳng thèm để ý đến cô mà lên giường nằm.

Bầu không khí trong phòng chợt trở nên yên ắng đến lạ lùng.

Tiếng thở đều đều của Duy Khải vang lên bên tai Hạ An. Hạ An sợ hãi trèo lên giường, cuộn tròn người lại với tay lấy tấm chăn trùm kín cả người.

Đối với một cô gái yếu đuối như cô thì chỉ có thể làm cách này như để bảo vệ chính bản thân mình, không hiểu sao ở trong chăn cô mới có cảm giác an toàn, rất an toàn, nếu được thì cô chỉ muốn trốn trong đây mãi không ra ngoài nữa.

Từ trước đến giờ ngoài mẹ ra cô chưa bao giờ dám đến gần người lạ, bây giờ lại không những đến gần mà còn phải ở chung phòng nữa, đều này khiến cô vô cùng lo lắng.

Mặc dù là buổi tối, nhưng thời tiết mùa hè vốn dĩ chẳng mát mẻ dễ chịu gì, Hạ An mới trùm chăn được một lúc mà mồ hôi đã nhễ nhại trên trán, nhưng cô vẫn kiên quyết làm ổ trong chăn không muốn ra.

Nằm trong chăn một lúc, Hạ An lại suy nghĩ vẩn vơ.

Sáng hôm nay thấy mẹ nấu ăn, cô thấy mẹ rất vui. Lâu lắm rồi cô mới thấy mẹ vui như vậy. Tất cả niềm vui đó của mẹ đều là vì có dượng Hải, chỉ ở bên dượng Hải mới khiến mẹ vui đến thế. Truyện Đô Thị

Hạ An rất thương mẹ, cô muốn thấy nụ cười đó của mẹ mỗi ngày, vì thế bằng mọi cách cô phải giúp mẹ giữ được hạnh phúc của mình.

Nghĩ đến đây, Hạ An lật chăn ra.

Cô ngồi bật dậy nhìn vào cái vách ngăn cách cô khoảng chừng mấy bước chân, xuyên qua cái vách đó chính là một người thiếu niên trẻ, người này chính là mối đe dọa cho hạnh phúc của mẹ cô.

Vì thế, cô không được phép rụt rè, sợ hãi như thế nữa cô phải mạnh mẽ, cố gắng giúp mẹ gìn giữ hạnh phúc cho mẹ, cô phải ngăn chặn mối nguy cho mẹ.

Cho nên, từ bây giờ mục tiêu duy nhất của cô đó là “Phải lấy lòng được anh trai mới.”

Hạ An bước xuống giường, không biết cô đang có ý định gì mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa rồi nhanh như một cơn gió lao ra khỏi phòng.

Duy Khải nhìn thấy Hạ An chạy vù qua chỗ anh mà khẽ hỏi: “Nó bị cái gì vậy trời?”

Lát sau, Hạ An lần nữa bước vào phòng, trên tay cô lúc này bưng một tô mì nóng hổi đang nghi ngút khói.

Không phải người ta thường có câu “con đường ngắn nhất để chạm đến trái tim của một người đó là qua dạ dày” hay sao?

Cô cũng áp dụng cách này để lấy lòng Duy Khải, nhưng cô không biết nấu món gì cả, chỉ biết nấu mì gói.

Thôi! Dù sao cũng là đồ ăn giống như nhau hết cả.. chắc sẽ được.

Hạ An để tô mì trên chiếc tủ đầu giường của Duy Khải, rồi nhanh chóng vọt chạy qua phía bên kia vách, giữ khoảng cách nhất định với anh.

Cô đứng ở trong lãnh địa của nhìn rồi nghiêng đầu qua nhìn Duy Khải.

Duy Khải nhìn thấy tô mì liền hỏi: “Cái gì đây?”

Hạ An đứng bên vách thò đầu ra nhỏ giọng nói: “Mì.. nấu cho cậu đó.” Đây là lần đầu tiên cô lấy hết can đảm để nói chuyện với người lạ, nếu không vì mẹ cô, cô sẽ không thèm để ý anh ta đâu.

Đúng vậy, tất cả chỉ là vì mẹ cô mà thôi, cô phải cố gắng lên cố gắng lấy lòng anh ta.

“Không cần!” Vừa nói dứt câu, bụng của Duy Khải đã kêu lên “ọt ọt” khiến anh đỏ mặt, ngầu lòi cho lắm vào rốt cuộc bị cái bụng đói của mình phản chủ.

Lúc nãy, anh chỉ uống bia mà không ăn gì, bây giờ lại ngửi được mùi thơm của tô mì trước mặt nên cơn đói lại vô tình ập đến.

Duy Khải trợn mắt hung dữ nhìn cô gái phía sau vách, không ngờ anh lại bị mất mặt như thế trước con nhỏ đó.

Ánh mắt lúc này của Duy Khải như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô mà thôi.

Hạ An như con rùa, rụt đầu lại vào vách, leo lên giường nằm, thầm nói “Không ăn thì thôi có cần hung dữ với cô như vậy không? Đúng là đồ khó ở!”

Duy Khải nằm xuống giường, lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Mùi mì thơm quá khiến bụng anh cồn cào.

Duy Khải thở dài, thôi lúc nãy đã mất mặt rồi, bây giờ mất mặt lần nữa chắc cũng không sao.

Ngay sau đó, anh cầm tô mì mà Hạ An vừa nấu lên, ăn một cách ngon lành.

Ăn xong Duy Khải để tô trên đầu tủ, rồi nói với Hạ An: “Đừng tưởng một tô mì là có thể lấy lòng được tôi.” Nói xong Duy Khải nằm xuống giường của mình.

Hạ An giật mình.

Tại sao anh ta lại biết cô đang muốn lấy lòng anh ta giúp mẹ của cô?

Không lẽ anh ta có năng lực đọc được suy nghĩ của người khác sao?

Bầu không khí trong phòng lại trở nên yên lặng, không ai nói gì với ai nữa, ngay cả một tiếng động nhỏ nhất của không ai dám phát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.