Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

Chương 121: Chương 121: Anh cứ dùng đi, coi như là quà trước giáng sinh




- Tôi là bảo vệ của chung cư của anh. Vừa có một vụ cướp, bây giờ anh có thể về nhà kiểm tra tài sản được không ạ?

Tuấn Thiên hỏi địa chỉ chung cư rồi cúp máy. Căn hộ này, sao anh chưa từng biết đến.

Tuấn Thiên lao đến chung cư sau khi đã hủy hết các cuộc hẹn buổi chiều. Anh đứng chần chừ trước căn hộ quá lâu. Không biết điều gì thôi thúc anh đến đây. Bây giờ anh mới thấy mình ngu ngốc cỡ nào, anh lao đến đây khi mà bản thân không có chìa khóa. Tuấn Thiên đang định xuống dưới mượn chìa khóa bảo vệ thì cánh cửa đằng sau bật mở.

Người con gái quay lưng về phía anh, cô khoác trên mình một chiếc áo dạ đỏ rực, thân mặc chiếc váy trắng xinh đẹp. Tuấn Thiên nhìn thấp thoáng thấy chiếc bụng của cô phía trước. Một phụ nữ có thai. Cô vụng về xách chiếc giỏ ra bên ngoài, cô lấy chân khép cửa lại rồi khóa lại. Cô âm thầm để chìa khóa vào trong chậu cây rồi mới vui vẻ bước ra ngoài. Tuana Thiên vội vàng đuổi theo, khi tay chạm vào vai cô thì hình bóng gần gũi đó bỗng tan biến. Tuấn Thiên hít thở sâu một hơi. Anh lại gặp ảo giác rồi. Nhớ lại động tác vừa rồi của cô gái, anh cũng cúi xuống lục lọi chậu cây trước cửa. Chiếc chìa khóa màu bạc ẩn hiện dưới gốc cây. Tuấn Thiên cúi xuống lấy chìa lên rồi cắm vào ổ.

Cạch

Chiếc cửa mở ra. Căn phòng tối đen hun hút. Tuấn Thiên với tay bật đèn lên. Căn phòng khá rộng rãi, trang thiết bị cũng rất đầy đủ. Anh đi khắp tất cả chung cư. Phòng ngủ, nhà bếp, nhà vệ sinh mà không tìm được chút kí ức nào. Căn hộ này ở gần công ty. Liệu có phải chỉ đơn thuần là phòng nghỉ dài hạn của anh. Tuấn Thiên đi từ phòng ngủ bước ra, tính bỏ cuộc, quay lại công ty thì mũi giày hướng về căn phòng ngủ cho khách. Tuấn Thiên tò mò đến lại gần. Tay chạm vào cánh cửa định mở ra thì đã bị khóa chặt. Chìa khóa phòng này ở đâu? Tuấn Thiên có dự cảm chiếc chìa khóa này sẽ dẫn anh đến một miền kí ức anh chưa từng biết đến.

Tuấn Thiên chạy ngay vào phòng, lục lọi mọi ngăn kéo nhưng không tìm ra chiếc chìa khóa nào. Anh tức giận đá chân vào tủ quần áo. Chiếc tủ lắc lư theo cơn giận của anh, một chiếc hộp cacton rơi xuống. Tuấn Thiên mở chiếc hộp ra. Một chiếc găng tay nam và một chiếc khăn len đỏ. Sao anh lại có thứ này. Một hình ảnh bỗng chốc vụt qua đầu anh khiến anh không kịp nắm bắt. “ Anh cứ dùng đi, coi như là quà trước giáng sinh” Cô gái với mái tóc xoăn dài chạy đến bên cạnh anh trong mùa đông rét mướt, quàng vào cổ anh chiếc khăn đỏ tươi nổi bật này. Khuôn mặt cô gái rất mờ, anh cố gắng mà không nhìn ra cô là ai. Chiếc khăn được nhấc lên, chiếc chìa khóa cũng theo đó rơi xuống.

Cánh cửa bí mật cuối cùng cũng mở ra. Tuấn Thiên lướt mắt nhìn xung quanh phòng. Nhà anh lại có phòng phụ nữ sao. Tuấn Thiên chạy đến bên tủ quần áo, bật tung chiếc tủ nhỏ nhắn. Mùi hương ủ ấp trong đó lan tỏa cả căn phòng.Mùi hoa hồng.

Chiếc gối ôm trên xe vừa ấm áp vừa thơm ngát hương hoa. “ Có chiếc gối nào đâu?” – Tài xế Dương Tuấn khó hiểu nhìn anh.

“ Anh sẽ cùng em chăm sóc tốt cho Tiểu bảo” – Vòng tay ấm áp trong quán café. Vậy là sau 4 năm, anh lại tìm ra lí do để mình tồn tại.

“ Em tưởng anh không về” – Phi Nhi nằm trườn trên ghế sopha vừa xem tivi vừa nhìn anh.

“ Tuấn Thiên ăn cơm thôi. Tuấn Thiên lấy cho em chiếc khăn tắm. Tuấn Thiên về anh nhớ mua vịt quay nhé. Chồng yêu….” Mọi ngóc ngách trong căn hộ đều ngập tràn hình bóng của cô.

Tuấn Thiên chạy hồng hộc ra bên ngoài. Kí ức trở về kéo theo cơn đau đầu hành hạ anh. Hàn Tuấn Thiên loạng choạng lấy điện thoại trong túi. Tay anh run run ấn phím một, cơ thể to lớn không kìm được mà đổ nhào trên mặt đất.

“Alo” – Giọng nữ trong trẻo truyền đến.

“ Phi… Nhi…” – Tiếng gọi da diết cùng tiếng thở đứt đoạn. Tuấn Thiên khó khăn hít một luồng khí lạnh ép bản thân mình nói tiếp với cô.

“ Tuấn Thiên, anh sao vậy? Tuấn Thiên? Anh trả lời tôi đi.” – Mạc Phi Nhi hốt hoảng nói vào trong điện thoại.

Đáp lời cô chỉ còn tiếng thở khó nhọc. Phi Nhi hốt hoảng bắt xe đến Hàn thị.

- Phi Nhi, chị đến tìm Hàn tổng sao? Anh ấy vừa ra ngoài rồi.

- Anh ấy bảo đi đâu không? – Phi Nhi vội vàng bắt lấy tay thư ký Trương. Bộ dạng hoảng sợ của Phi Nhi làm thư ký Trương lo lắng, cô nói địa chỉ Tuấn Thiên đến cho Phi Nhi. Nghe xong, cô lao nhanh ra khỏi Hàn thị.

Tuấn Thiên… ngàn vạn lần anh không được có chuyện gì.

- Tuấn Thiên, Tuấn Thiên… Anh mở cửa đi. – Phi Nhi đập tay liên hồi vào cánh cửa. Đôi mắt của cô cũng đỏ hoe theo dòng lệ đang lăn dài trên má.

Hàn Tuấn Thiên mơ hồ nhận ra giọng người con gái đó. Anh cố gắng lê mình về phía cánh cửa. Đôi chân anh liên tục chống lên nền nhà nhưng hết lần này đến lần khác bàn chân vô lực trượt xuống nền. Bàn tay cũng trơn trượt khiến anh không chống lên được. Vì thế, anh cứ liên tục trườn về phía trước như mấy động tác bò trườn của lính đặc nhiệm. Mồ hôi lạnh từ trán cũng túa ra. Cố lên chút, Tuấn Thiên. Cố lên một chút. Tuấn Thiên chưa bao giờ thấy bất lực với bản thân như vậy. Bây giờ anh chỉ có thể di chuyển từng xentimet. Trườn được một chút thì đầu óc của anh càng thêm choáng váng, bầu trời trước mặt anh tối sầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.