Nằm nghiêng
Lúc Hàn Tuấn Thiên đẩy cửa bước vào, Mạc Phi Nhi đang ngồi trên giường đọc tạp chí. Bị nhốt ở đây mặc dù có rất nhiều quần áo đẹp nhưng có mặc cũng không có ai ngắm. Càng nghĩ cô càng quyết tâm sau khi ra khỏi đây phải đem mấy bộ đẹp nhất theo mình.
Tuấn Thiên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Anh nhìn cô rất lâu, trên khóe môi hiển hiện nụ cười xấu xa.
- Anh bị thần kinh à? Làm gì mà ngồi cười một mình thế.
Anh nhận ra bộ dạng lộ liễu của mình thì nhanh chóng thu lại thay vào đó là bộ dạng tội nghiệp.
- Mạc Phi Nhi, em gội đầu giúp anh đi. Tay anh băng thế này khó gội lắm.
Mạc Phi Nhi thở dài, cô tiếp tục cắm mặt vào tạp chí:
- Anh chẳng phải vẫn còn tay nữa sao? Không thì anh cố nhịn một hôm đi, ngày mai ra quán.
Hàn Tuấn Thiên chán nản bước vào nhà tắm. Không được, không thể từ bỏ nhanh thế được. Nghĩ vậy anh bắt đầu giở trò trong nhà tắm.
Ối…
Mạc Phi Nhi nghe tiếng đổ vỡ trong nhà tắm thì hốt hoảng chạy vào.
- Sao thế? Anh có sao không?
Cô tự nhiên đẩy cửa bước vào quên mất rằng đây là nhà tắm, cũng quên mất anh là anh đang tắm. Vì vậy, cô bị khung cảnh bên trong làm cho hoảng sợ. Tuấn Thiên ngã ngồi trong bồn tắm. Chân anh thì vẫn còn vắt trên bệ, hai tay cũng đang cố đấy người lên nhưng điều kinh khủng hơn là anh chưa dùng xà phòng tắm nên chỗ đó của anh đập ngay vào mắt Phi Nhi. Không phải chứ cô còn thấy nó đang ngóc đầu lên nhìn cô. Cô ngượng nghịu nhìn sang chỗ khác.
- Anh chỉ đang cố gội đầu bằng một tay thôi nhưng xem ra khó quá.
Cô rõ ràng nghe được chút hờn dỗi trong giọng anh. Mạc Phi Nhi chịu thua rồi, cô tiến lại gần anh mắt vẫn nhìn sang chỗ khác. Trước tiên cô lấy xà phòng tắm đổ vào bồn cho anh. Trong phòng chỉ có duy nhất chai sữa tắm mùi hoa hồng anh mua cho nên cô đổ vào bồn. Mùi hương hoa hồng thơm ngát nhanh chóng bao trùm bầu không khí. Mạc Phi Nhi thò tay vào bồn cố tạo nhiều bọt nhất để che đi cơ thể nam tính của anh. Cô sợ chỉ một lúc nhìn nữa thôi chính cô sẽ nổi lên sắc tâm với anh mất.
Hàn Tuấn Thiên thư thái nằm trong bồn tắm hưởng thụ ma thuật từ đôi bàn tay cô. Mấy ngày nay làm việc mệt mỏi rồi suốt ngày đi đi về về giữa thành phố và biêt thự nên đầu anh dạo này lại đau nhức. Nhưng khi đôi bàn tay cô chạm nhẹ vào đầu anh, từng ngón tay thanh mảnh đan vào mái tóc, mọi đau đớn cùng mệt mỏi đều tan biến.
- Anh đừng quên hôm nay là ngày thứ ba rồi.
Hàn Tuấn Thiên vẫn còn chưa tỉnh táo, anh ậm ừ trả lời cô lấy lệ.
- Ý tôi là tôi đã mất tích được ba ngày. Anh không lo người nhà tôi báo cảnh sát à. Lúc ấy thì tôi không tha cho anh đâu vậy nên tốt nhất ngày mai anh trả lại tự do cho tôi đi.
Hàn Tuấn Thiên vẫn nhắm mắt nằm im như thường. Dường như lời nói của Mạc Phi Nhi không chút ảnh hưởng nào đến anh vậy. Anh mỉm cười trả lời cô:
- Em không cần lo. Anh đã sắp xếp thay em rồi. Giờ tất cả mọi người đều nghĩ em đang đi chơi và tạm thời không liên lạc được.
Mạc Phi Nhi tức giận giật tóc anh. Cô lại quên mất bản tính cẩn thận của người đàn ông này rồi. Nguyên tắc của anh là không chắc chắn sẽ không làm vì thế nên anh đã chuẩn bị rất kĩ càng trước khi đên đây. Mạc Phi Nhi bực bội xả nước lạnh vào đầu anh.
- Sạch rồi đấy. Anh tự tắm nốt đi.
Hàn Tuấn Thiên nhìn cô nở nụ cười yêu nghiệt:
- Anh đâu có nhờ em tắm hộ đâu. Nếu em thích thì anh sẽ chiều.
Mạc Phi Nhi ngượng quá hóa giận, cô giậm chân bước ra khỏi nhà tắm trước khi ra ngoài còn đóng sập cửa lại rất mạnh.
Lúc Hàn Tuấn Thiên tắm xong thì Phi Nhi cũng đã ngủ. Hơi thở đều đều và cũng rất yên mặt. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy tóc của cô phủ kín mặt thì khẽ đưa tay vén tóc cô sang bên tai. Bà xã của anh thật đẹp, ngay cả lúc ngủ. Mạc Phi Nhi rất thích nằm nghiêng người, đặc biệt là quay lưng về phía anh. Ban đầu anh tưởng cô chán ghét nên không muốn nhìn mình nhưng có lẽ cô muốn có điểm tựa, đặc biệt thích tựa lưng vào ngực anh. Có một lần anh cố tình tách cô ra xa mình nhưng ngay lập tức, Mạc Phi Nhi di chuyển cả người về phía anh. Đến khi lưng chạm lồng ngực anh, cô còn dụi dụi để tìm cho mình tư thế chắc chắn nhất. Cũng từ lần đó anh biết hễ cô ngủ sẽ lại quay mình để tìm cảm giác ấm áp. Tuấn Thiên đặt người nằm xuống giường, kéo cô lại gần mình, chỉnh lại tư thế ngủ của hai người rồi cũng đi vào giấc ngủ. Phi Nhi à, thói quen này của em là nét đáng yêu vốn có hay là do anh chiều hư em vậy?
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Cả ngày leo núi quả thực rất mệt. Anh ngồi xuống một gốc cây ven đường để nghỉ ngơi. Vừa ăn vừa suy nghĩ về hành trình ngày mai. Anh lấy điện thoại trong túi ra, cố dùng những vạch sóng yếu ớt để nhắn cho cô: “ Chắc phải 4 ngày nữa anh mới về được. Nhớ em.”
Cùng lúc ấy ở trên giường, cô gái bị tiếng điện thoại làm tỉnh giấc…
Hiểu lầm
Mạc Phi Nhi lại nhìn lên đồng hồ, đã hơn 10 giờ rồi mà Hàn Tuấn Thiên vẫn chưa về. Trời bên ngoài đang mưa rất to, lòng cô càng thêm bồn chồn. Sự yên tĩnh của căn nhà khiến Mạc Phi Nhi cảm thấy sợ hãi, đúng là cô không thích sự xuất hiện quá đều đặn của Tuấn Thiên trong cuộc sống của mình, khó chịu trước sự đụng chạm thân mật của anh nhưng ít nhất có anh bên cạnh, Phi Nhi cũng còn cảm thấy ấm áp, an toàn hơn bây giờ.
Chẳng lẽ đang có bão, Mạc Phi Nhi vội cầm điều khiển bật ti vi.
- Hiện tại tôi đang đứng ở Giang Tô- điểm đến đầu tiên của cơn bão số II. Cơn bão đang đi với tốc độ 17km/h, theo hướng đông nam. Bây giờ ở đây gió cũng đang rất mạnh…
Mạc Phi Nhi thở dài, thì ra là bão về, mấy hôm trước cô không xem dự báo thời tiết nên không hề biết. Mạc Phi Nhi chạy khắp các phòng bật tất cả đèn lên. Người ta thường nói bóng đêm làm con người ta hoảng sợ, cũng làm họ cảm thấy cô đơn. Mạc Phi Nhi hôm nay mới thấm thía hết câu nói đó. Cả căn phòng sáng choang, ánh đèn phòng lan tỏa từng ngóc ngách của căn biệt thự nhưng Phi Nhi vẫn thấy nỗi cô đơn trong lòng chưa vơi đi được chút nào. Tia sấm chớp lóe lên từ khung cửa sổ ngay sau đó là tiếng sấm rền vang. Cả căn nhà vì bị chớp đánh mà điện trong nhà cũng yếu đi hẳn. Bóng đèn cứ sáng lại tối chớp nháy liên tục.
Mạc Phi Nhi lại đi tắt bớt bóng đèn trong nhà chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ ở phòng khách.Cô bủn rủn ngồi trên sopha. Hàn Tuấn Thiên, anh mau về đi.
- Uỳnh…
- Ai vậy?- Mạc Phi Nhi mừng rỡ chạy ra cửa, chắc là anh về rồi.
- Có ai ở nhà không? Hello, everyone’s here. – Một giọng nam nói tiếng trung vẫn chưa sõi vang lên.
Phi Nhi im lặng áp sát tai vào cửa, là người nước ngoài sao? Nhưng giọng nói này nghe quen tai quá. Hình như cô đã từng gặp người đàn ông này ở đâu rồi.
- Tôi đi thám hiểm ở đây. Bây giờ trời mưa to quá, có thể cho tôi ngủ nhờ được không, ngày mai tôi lập tức đi ngay. Á, quên, xin tự giới thiệu tôi là Peter, Peter Romanto.- Peter vui vẻ giới thiệu, may quá đúng lúc trời mưa to anh lại nhìn thấy chút ánh sáng le lói trong khu rừng.
- A… Peter. Là anh sao? Anh còn nhớ tôi không? Tôi, Mạc Phi Nhi đây.- Nghe anh giới thiệu, cô mừng rớ như gặp lại cố nhân vậy.
- Ah… single mom. Nhưng sao cô lại ở một mình trong nhà? Chồng cô không có nhà sao?- Peter tò mò hỏi, lúc đi qua anh không thấy có ô tô nên đoán vậy.
- Anh ăn gì chưa?- Mạc Phi Nhi cố tình lái câu chuyện sang hướng khác.
- Chưa, đồ ăn và nước uống của tôi cũng cạn kiệt rồi.- Peter mệt mỏi trả lời.
- Đợi tôi một lát, anh ăn tạm bánh bao nhé.
Peter ái ngại nhận lấy sự giúp đỡ của cô.