Mạc Phi Nhi hoảng sợ ôm lấy bụng, làm sao bây giờ, lỡ họ động vào tiểu bảo thì biết làm sao? Đang loay hoay né tránh thì một cánh tay cứng rắn kéo cô ra sau lưng, lấy thân mình che chắn cho Mạc Phi Nhi. Vũ Mặc Luân hôm nay muốn đến xem cô có sao không, hôm nọ gặp trên đường thấy cô đi mua thuốc nên anh cũng cảm thấy bất an. Vừa dừng xe anh đã bị thu hút bởi đám đông trước cổng, giật mình phát hiện Mạc Phi Nhi đang đứng trong đó, Vũ Mặc Luân vội vã chạy tới giải vây cho cô.
“Các cô là ai? Tôi đã gọi cho cảnh sát thông báo về vụ quấy rối này. Nếu không chạy nhanh thì chuẩn bị bồi thường tội gây rối trật tự công cộng đi.” Anh lớn giọng đe dọa.
Đám đông dần tản ra, chưa đầy 2 phút đã mất hút. Mạc Phi Nhi vẫn chưa kịp hoàn hồn, tay vẫn nắm chặt tay áo anh. Vũ Mặc Luân lo lắng quay lại ôm lấy cô. Anh vỗ về an ủi: “Mạc Phi Nhi, không sao rồi. Em đừng sợ.”
Bộ dạng quấn quít của hai người trước cổng chung cư rơi vào tầm mắt của Hàn Tuấn Thiên. Anh vốn chỉ muốn đến nói với cô cho rõ ràng về vụ của Bạch Uyển Nhi, anh muốn cô đến xin lỗi cô ấy. Nào ngờ vừa về đến nhà lại thấy cô bị bao vây bởi đám đông. Hàn Tuấn Thiên không biết mình bị sao nữa, lúc ấy anh rất muốn lao nhanh ra ngoài, đỡ lấy cô, che chắn cho cô và con. Nhưng… Anh lại chậm mất, việc đáng ra là của anh lại bị người đàn ông khác cướp mất. Đáng giận, lại là anh ta, Vũ Mặc Luân. Chắc chắn cô có tình ý gì với người đàn ông này, hôm nay cũng có thể là một buổi hẹn giữa hai người họ. Nghĩ vậy, Hàn TuấnThiên càng bực dọc. Người phụ nữ này, cũng quá to gan rồi. Cô dám chơi anh sao? Vũ Mặc Luân cố ghì cô sát hơn chờ đến khi cả cơ thể cô hết run rẩy mới tách ra. Anh đưa tay dịu dàng vén tóc cô lên rồi đỡ cô đi về phía xe. Mạc Phi Nhi loạng choạng bước đi, bắp đùi bên trái lại co rút đau đớn. Khuôn mặt Mạc Phi Nhi nhăn lại, mồ hôi cũng rỉ ra ướt đẫm tóc mai. Vũ Mặc Luân thấy sự bất thường của cô, anh kéo cô lại gần mình hơn: “Mạc Phi Nhi, cậu sao vậy? Cậu đau ở đâu à?”
Mạc Phi Nhi cố gắng gượng cười, cô nhẹ nhàng nói:
“Mình bị bỏng một chút ấy mà. Giờ không hiểu sao lại đau như vậy.”
Vũ Mặc Luân không nói không rằng bế cô vào xe rồi lao thẳng đến bệnh viện.
“Vết bỏng khá nặng nhưng may được xử lí kịp thời nên không bị nhiễm trùng. Miệng vết bỏng cũng đã khô, không có hiện tượng mưng mủ nhưng bây giờ nên chú ý không nên mặc quần áo bó sát đề phòng cọ vào gây trầy xước nhiễm trùng. Theo tôi thấy thì vết bỏng này sẽ để lại vết sẹo lớn, do vậy cần chăm sóc cẩn thận hơn, tôi sẽ kê thuốc bôi cho cô.” bác sĩ sau khi khám cho cô cũng ân cần nhắc nhở.
Mạc Phi Nhi khẽ thở phào thật may không bị nhiễm trùng, mấy ngày nay cô đi lại thấy đau nhưng ngại đi viện kiểm tra. Mạc Phi Nhi nhận đơn thuốc của bác sĩ rồi cũng đi ra ngoài.
Vũ Mặc Luân nhất quyết xông vào phòng khám với Mạc Phi Nhi nhưng bị cô ngăn lại. Dù sao vị trí khám cũng khá nhạy cảm, Mạc Phi Nhi cũng rất sợ bị anh nhìn thấy. Mạc Phi Nhi phải giải thích một hồi rồi hứa lên hứa xuống không che giấu bệnh tình, anh mới cho cô đi vào.
“Thế nào?” Vừa thấy cô đi ra, Vũ Mặc Luân đã xông tới đỡ cô: “Có cần nhập viện không? Mình lập tức làm thủ tục cho cậu.”
Mạc Phi Nhi mỉm cười nhìn Vũ Mặc Luân. Anh luôn chu đáo như vậy, luôn biết cách chăm sóc người khác.
“Mình không có sao? Bác sĩ bảo phải cẩn thận hơn thôi. Với cả cậu xem bác sĩ cũng kê đơn thuốc cho mình rồi.” Nói rồi Mạc Phi Nhi đưa đơn thuốc cho anh.
Vũ Mặc Luân lúc này mới lấy lại bình tĩnh. Khi cô nói chân cô bị đau anh đã rất lo lắng. Trong lòng còn tự mắng mình đến muộn nên không kịp bảo vệ cô khỏi đám người đó. Nhưng xem ra vết thương này cũng không phải mới có. Vũ Mặc Luân cũng không tin là do cô bất cẩn nhất là khi cô đang mang thai thế này. Dù cho có vậy, anh cũng không dám hỏi trực tiếp, có lẽ cô cũng không muốn nói cho anh nghe. Trước cửa chung cư sau khi dặn dò cô kĩ càng thì anh cũng lái xe rời đi. Mạc Phi Nhi uể oải lê người lên trên nhà.
Về đến nhà mà tâm trạng cô cũng không khá hơn. Chuyện ngày hôm nay rất phức tạp, cô trước giờ chưa từng gặp loại tình huống này. Mạc Phi Nhi mệt mỏiđưa tay vỗ lên trán. Chuyện cần làm bây giờ là thông báo cho công ty bên đó. Nghĩ rồi cô lấy điện thoại gọi thông báo cho tổng cục bên Mỹ.
Cuộc điện thoại cuối cùng cũng kết thúc. Bọn họ hứa sẽ giải quyết vụ này, cũng khuyên cô mấy ngày nữa nên ở trong nhà, tránh trường hợp khách hàng quá khích gây rắc rối cho mình. Sau khi nghe lời hứa chắc chắn từ phía đại diện công ty, cô cũng lấy lại tinh thần. Uể oải bước chân đến bên tủ lạnh, mở ra thấy bên trong trống rỗng.
“Chết thật, cô lại quên mua đồ ăn rồi! Thanh Tâm lại đưa tay vỗ lên trán. Không thể để tiểu bảo đói được.”
Rồi cô lấy điện thoại gọi cho một dịch vụ ăn uống gần đấy.