Mạc Phi Nhi tưởng như mình sẽ không vượt qua được, sẽ ngày càng héo mòn vì nỗi đau. Nhưng, cô nhầm rồi, con người luôn có cơ chế dịu bớt nỗi đau cho mình. Tiểu bảo đã không còn nhưng cô biết con không muốn cô buồn. Chính tiểu bảo đã mang cô lại cuộc sống này, tiểu bảo không muốn cô tiếp tục chìm sâu vào giấc mộng mị này nữa. Cũng đã đến lúc cô cần phải đưa ra quyết định cho cuộc đời mình. Cô không thể sống thế này nữa, cô cần tìm ra hung thủ đã cướp tiểu bảo đi. Muốn như vậy, cô phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Mạc Phi Nhi bước trở lại phòng bệnh thì bắt gặp chị gái đang bước theo chân bác sĩ vào phòng khám. Đó là bác sĩ làm phẫu thuật cho cô mà, có chuyện gì mà trông chị ấy lo lắng như vậy?
Mạc Phi Nhi rón rén bước theo, cô áp sát tai vào cánh cửa.
“Bác sĩ, sao có thể có chuyện này? Em gái tôi sao có thể có di chứng.”
“Đây cũng là điều chúng tôi lo lắng sau khi làm phẫu thuật cho cô ấy. Tử cung cô ấy bị ảnh hưởng, sau này rất khó để làm mẹ.”
“Không được, các ông, tại sao lại như vậy, nó mới chỉ 25 tuổi thôi, làm sao nó chịu được cú sốc này…”
Mạc Phi Nhi không còn nghe thấy gì nữa. “ Tử cung cô ấy bị ảnh hưởng”, “ khó để làm mẹ”. Từng chữ xoáy sâu trong lòng Mạc Phi Nhi. Không thể nào, không thể nào lại có chuyện đó được. Cô không thể làm mẹ nữa, không thể có tiểu bảo nữa sao. Nước mắt lại thi nhau lăn dài trên hai gò má, Mạc Phi Nhi cắn nát cánh môi run rẩy của mình. Vị máu tanh lại ngập tràn trong khoang miệng, Mạc Phi Nhi loạng choạng bước về phòng mình. Cô nằm co mình lại trên giường, để mặc nước mắt thấm ướt cả tóc và gối. Tại sao lại bất công với cô như vậy?
“Bác sĩ có giải pháp gì không?” Thanh Hân sau khi lấy lại bình tĩnh, cô quay sang khẩn cầu bác sĩ.
“Chuyện này, tôi cũng không có biện pháp. Tôi nghĩ chuyện này gia đình nên xem xét cho cô ấy biết, cô ấy cũng cần phải biết vấn đề sức khỏe của mình.”
Thanh Hân đưa tay xoa đầu người con gái đang nằm trên giường bệnh. Đứa em bé bỏng của cô làm sao mà vượt qua được nỗi đau này đây, nước mắt cô cũng lăn dài trên mặt, cả người cô run lên. Mạc Phi Nhi, chị phải làm thế nào mới tốt cho em đây.
Mạc Phi Nhi chưa ngủ, chỉ là cô không muốn thấy chị mình đau lòng. Nhưng, dù cô nhắm mắt, cô vẫn cảm nhận được cả cơ thể đang run rẩy của chị mình, vẫn nghe được tiếng thút thít nho nhỏ. Mạc Phi Nhi cố nén nỗi đau lại trong lòng, không được, cô không thể để những người yêu thương cô tiếp tục đau lòng vì cô nữa. Cô cần thay đổi. Mạc Phi Nhi cuối cùng cũng xuất viện. Giờ đã là cuối hè, nắng không còn gay gắt, cây cối cũng không còn khoác trên mình màu sắc mơn mởn như trước nữa chỉ có những cơn mưa là vẫn hay xuất hiện.
Những cơn mưa rào mùa hè, đến cũng nhanh và đi cũng nhanh. Mạc Phi Nhi ngắm nhìn những giọt nước mưa táp vào cửa kính ô tô rồi lăn dài xuống. Sau 4 tháng ở bệnh viện cuối cùng cô cũng đã quay trở lại với cuộc sống của mình. Mạc Phi Nhi thấy tâm trạng mình dạo này rất tốt, cô sống lại những ngày trước khi Hàn Tuấn Thiên xuất hiện trong cuộc sống của mình. Cô cười nhiều hơn, cũng đi chơi nhiều hơn trước. Mạc Phi Nhi dường như đã quên đến sự tồn tại của anh cũng những hồi ức đau đớn nhất. Nhưng, tất cả lại một lần nữa hiện về khi cô và anh vô tình đi lướt qua nhau ở trung tâm thương mại của Hàn thị.
Uống thuốc
Tô thị đang có dự án đầu tư giải trí nên công việc cũng ngày càng bận hơn. Tuấn Thiên chán nản lắc đầu, nếu không phải vì cuộc họp quan trọng này thì anh tuyệt đối sẽ không để Mạc Phi Nhi phải ở nhà một mình.Anh cũng cẩn thận kiểm tra cửa giả trước khi về lại công ty. Nhất quyết không thể để cô trốn khi anh đi vắng được.
Rất trùng hợp dự án đầu tư này có thêm sự góp mặt của Uyển Nhi, cô ấy sẽ trở thành đại diện cho Hàn thị. Kể từ lúc Phi Nhi gặp tai nạn, Tuấn Thiên cũng đã không còn gặp cô ấy nữa. Bây giờ đối với cô ấy chỉ còn là ân hận và có lỗi, anh không biết phải đối mặt với cô thế nào.
Vừa nhìn thấy anh, Uyển Nhi rạng rỡ chạy đến ôm lấy tay Tuấn Thiên. Mấy tháng qua cô tìm mọi cách để gặp mặt anh nhưng anh lại một mực trốn tránh cô. Hôm ấy ở bệnh viện nghe thấy đứa bé mất cô đã mừng rỡ bao nhiêu vậy mà mọi chuyện lại không như cô nghĩ. Tuấn Thiên thực sự đã thay đổi rồi.
- Tuấn Thiên, sao anh không nghe điện thoại của em. - Uyển Nhi nũng nịu ôm chặt lấy tay anh.
Tuấn Thiên nhíu mày khó chịu gỡ tay cô ra, tạo khoảng cách giữa hai người: “ Uyển Nhi, mọi người đang nhìn kìa. Chuyện anh và em đã rõ ràng rồi, mong em hãy sớm quên anh đi, bây giờ người anh quan tâm chỉ có Phi Nhi thôi.” Không biết từ lúc nào, Tuấn Thiên ngại chạm mặt với cô, ngại nói chuyện với cô, ngại sự tiếp xúc quá thân mật của cô. Với Uyển Nhi, anh chỉ coi cô là cô em gái, không hơn. Việc đầu tư lần này bên làm phim lại chọn Uyển Nhi làm nhân vật chính nên việc đụng độ với cô cũng thường xuyên hơn, anh cũng không muốn cho Mạc Phi Nhi biết sợ cô sẽ không vui.
- Hắt……………xìiiiiiiiiiiiii
Mạc Phi Nhi mỉm cười, là ai đang nhớ đến cô vậy mà cô cũng chẳng quan tâm nữa. Chắc chắn là người thân của cô cùng bạn bè của cô rồi. Tại sao không có ai đi tìm cô vậy? Phi Nhi chán nản đưa khoai tây bỏ vào miệng. Chỗ này cũng rất tốt để nghỉ ngơi. Ít nhất là về khoản ăn uống cô không sợ phải chết đói.