Chúng Ta Bỗng Nhiên Lại Yêu Nhau

Chương 4: Chương 4: Một hộp kẹo sữa (2)




Trong phòng Giang Tề bên kia, hắn cũng giải thích một lần với trợ lý bản thân tối qua tại sao không ở trong phòng.

Lúc nãy tiểu trợ lý đến gõ cửa không ai mở, thì dùng thẻ phòng dự bị mở cửa tiến vào, ai biết nhìn một cái mới phát hiện trong phòng không có ai.

Chăn trên giường phòng ngủ vẫn còn chỉnh tề không có dáng vẻ bị con người đụng qua, đây không phải nói rõ Giang Tề tối đêm không về sao! Cậu gấp đến độ đang muốn gọi điện thoại, Giang Tề biến mất cả đêm liền quay về rồi.

Hôm qua Đặng Hạo Hạo lái xe đưa Giang Tề đi đón Mạc Dao, cũng này cũng không gạt được cậu, Giang Tề liền đem lời giải thích lúc nãy nói với Tiểu Huyên vừa nói lại một lần.

Đặng Hạo Hạo ngữ khí không xác định nói: “Chị Dao Dao hôm qua uống say à?”

Cậu nhớ khi ở trên xe không nhìn ra a, chỉ là mặt có chút đỏ, sau đó anh Giang đưa chị Dao Dao về phòng, cậu không tiện đưa vào, anh Giang kêu cậu đi trước, không lẽ cậu nhìn lầm cái gì rồi?

Giang Tề bình thản đáp: “Ừm, rượu vang tác dụng chậm khá lớn.”

Đặng Hạo Hạo hoảng hốt gật gật đầu, xem ra thật sự là cậu nhìn lầm rồi.

“Vậy thì tốt, ở chung với chị Dao Dao coi như có bị chụp được cũng không sao.” Đặng Hạo Hạo giúp Giang Từ từ trong tủ quần áo chọn một bộ quần áo.

Giang Tề đưa tay nhận lấy, hỏi: “Vì cái gì không sao?”

Đặng Hạo Hạo đương nhiên nói: “Fan và người qua đường đều biết anh cùng chị Dao Dao có quan hệ tốt, trên mạng còn có một chủ đề chuyên môn gọi là [Có loại tình bạn gọi là Mạc Dao Giang Tề], là chỉ anh chị được cộng đồng mạng công nhận là bạn tốt tri kỉ, nếu bị cũng sẽ không gọi là scandal.

Không biết là câu nào khiến Giang Tề động tâm một cái, tâm trạng có chút cổ quái.

“Được rồi, cậu ra ngoài đi, tôi phải thay quần áo.”

Đặng Hạo Hạo “nga” một tiếng, sau đó ra khỏi phòng ngủ kỳ quái gãi gãi đầu, cậu cùng anh Giang đều là nam, thay quần áo còn cần tránh sao, cậu nhớ anh Giang trước đây hình như không có thói quen này.

Bất quá đây không phải là việc quan trọng, cậu cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh liền ném ra sau đầu.

Giang Tề trong phòng đem áo cởi xuống, nửa người trên lộ ra trong không khí, vóc người rất đẹp, cơ bắp săn chắc có hình giọt nước ưu mỹ, trên vai phải bỗng nhiên xuất hiện dấu răng tinh xảo.

Dấu răng to nhỏ chỉ có lớn cỡ hai đồng tiền xu, trên dưới hai dấu răng xếp hàng đều đặn, cắm sâu vào bắp thịt trên vai hắn, cơ mồ còn có một tơ máu đỏ tươi.

Hắn đưa tay sờ một cái vào dấu răng đó, bả vai truyền đến một trận đau nhức, thần sắc trong mắt khiến người nhìn không rõ.

Khi đó, hắn cho rằng...

Hắn không có xử lý dấu răng trên vai, trực tiếp mặc quần áo mới lên.

Quần áo khi cọ xát đến vai phải vẫn sẽ có chút đau nhói, bất quá hắn không thèm để ý, rất nhanh liền thay xong quần áo.

Sau khi rửa mặt ra khỏi phòng.

Đặng Hạo Hạo đứng bên cạnh bàn gọi hắn ăn sáng, bỗng nhiên nói: “Em nhớ chị Dao Dao giống như thích ăn bánh tôm đi, chúng ta có cần cầm đi cùng chị Dao Dao ăn chung nha?”

Đây hẳn là Giang Tề nói qua, hắn đối với sở thích của Mạc Dao còn hiểu rõ hơn cả bản thân cô, ngay cả trợ lý bên cạnh hắn cũng nhớ.

Nhưng hôm nay hắn lắc đầu nói: “Hôm nay thì bỏ đi.”

Tiểu Huyên rất nhanh lần nữa dọn xong trên giường.

Lúc cô đi ra thì Mạc Dao đã ăn xong bữa sáng, cầm gương nhỏ soi gương.

Người trong gương mặc dù là mặt mộc vẫn như cũ đẹp đến kinh diễm, chỉ là trên mặt lộ ra thần sắc mệt mỏi, lộ ra tinh thần không phấn chấn.

Thời gian còn lại không kịp đắp mặt nạ, Mạc Dao cau mày từ túi xách tay chọn ra một thỏi son, son môi phiên bản giới hạn mới nhất của thương hiệu D, màu sắc là kết hợp của màu đỏ hoa hồng và màu cam ấm, sức sống tràn trề.

Sau khi thoa lên, sắc son vừa đúng lúc bù đắp một phần khí sắc thiếu sót của cô, khiến người trước mắt sáng lên.

Vì đến phim trường quay phim có hóa trang chuyên biệt, vì thế cô chỉ thoa son là được rồi, nếu không chờ một chút hóa trang sẽ phiền toái.

Tiểu Huyên thừa dịp lúc này quan tâm nói: “Chị Dao Dao, chị hôm qua uống đến nôn, hôm nay quay phim còn được không?”

“Có gì mà không được.” Mạc Dao tư thế xinh đẹp đem son đậy lại ném vào trong túi. Mặc dù uống đến ói là giả, nhưng thân thể không thoải mái cũng là thật, cô cũng không khách khí yêu cầu, “Chuẩn bị cho chị một hộp kẹo sữa.”

Nghe đến câu phía sau, sắc mặt Tiểu Huyên lập tức đau khổ, dè dặt nói: “Tống tỷ nói chị cần kiềm chế ăn ngon...”

Mạc Dao liếc mắt qua.

Tiểu Huyên ủy khuất: “Em biết rồi...”

Ăn đồ ngọt nhiều năng lượng có thể khiến Mạc Dao lên tinh thần, đây là thói quen của cô, cũng là sở thích của cô.

Bất quá thói quen này đối với chức nghiệp nữ minh tinh này mà nói thật rất không thân thiện, huống chi Mạc Dao còn là mỹ nhân [bình hoa] được mọi người biết đến, quản lý hình tượng và hình thể đều rất quan trọng.

Người đại diện Tống tỷ đối với việc khống chế hình thể của cô rất nghiêm khắc, không cho phép cô ăn quá nhiều thức ăn vặt.

Tiểu Huyên cũng được Tống tỷ giao phó rồi, nhưng—

Chị Dao Dao hôm nay không thoải mái, ăn không được đồ ngọt có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc, cô cũng không có biện pháp a.

Cô nghĩ, chỉ hôm nay thôi!

Mạc Dao cũng đang nghĩ, một hộp kẹo sữa có một ký, đến khi len lén cầm lấy để trong phòng mình, tiết kiệm chút có ăn nửa tháng rồi.

Cô hài lòng mỉm cười, nụ cười tươi sáng động lòng người, sóng mắt lấp lánh nước.

Kể cả là quản lý riêng, Tiểu Huyên cũng không khỏi bị bộ dáng này của cô mê hoặc rạo rực tâm thần, tháo xuống lòng phòng bị.

Chị Dao Dao đẹp như vậy, ăn chút kẹo chắc cũng không quan trọng, mỹ nữ làm sao biết mập đây!

Biết mập chỉ có cô Trịnh Tiểu Huyên.

“Chị Dao Dao, Tống tỷ tịch thu đồ ăn vặt của chị đều để ở chỗ của em, em, em đi lấy cho chị một hộp kẹo sữa.” Tiểu Huyên đối mặt với mỹ nhân không tự chủ được xấu hổ nhỏ giọng nói.

“Thì ra đều ở chỗ em?” Mạc Dao ánh mắt sáng lên.

“Ừm, nhưng chỉ có thể cho chỉ một hộp kẹo sữa.” Tiểu Huyên khó xử giơ một ngón tay lên, “Chỉ có một hộp! Không thể nhiều hơn nữa!”

Mạc Dao rủ mắt than thở, một bộ dáng rất mất mác.

Thấy Tiểu Huyên suýt nữa cảm thấy bản thân là một đại ác nhân.

Vẫn tốt là ở giây phút cuối cùng cô khống chế được bản thân rục rịch lòng thương hương tiếc ngọc, cắn răng nói: “Lần sau Tống tỷ đến thăm chị, nếu chị gầy có thể ăn nhiều chút.”

“...” gầy, đó là không thể nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.