Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 60: Chương 60: Bị biếm truất




Gia Nguyên đế ra Trường Xuân cung thì dừng lại, lơ đãng hỏi Thôi Vĩnh Minh đi đằng sau, lúc nãy hắn vẫn chưa vào điện, cho nên không có nghe được chuyện Kỳ quý tần mới nói: "Nữ hài tử chưa cập kê, sẽ hiểu được yêu là như thế nào sao?"

Thôi Vĩnh Minh ngẩn người, không ngờ được hoàng đế đột nhiên hỏi vấn đề này, nửa ngày mới phản ứng kịp: "Cũng không phải không có a, khi thế tổ hoàng đế yêu Khương thị, Khương thị chưa tới tuổi dậy thì thì phải?" (lúc trước lại nói khi gặp Khương thị là gái lỡ thì đã 30 rồi mà ta???)

Gia Nguyên đế bí hiểm gật gật đầu: "Cũng không phải là như vậy, trẫm cuối cùng biết được Lương đại sứ là vì sao? Cùng Chu đại nhân giao hảo. Đi thôi, đi Dực Khôn cung, trẫm có chút nhớ nhung Thục phi."

"Bãi giá Dực Khôn cung."

Trong Dực Khôn cung, Thục phi đang trầm tư chợt nghe thấy thông truyền ở ngoài cửa cung.

"Nương nương, hoàng thượng tới." Hoa Hảo có chút cao hứng.

Vốn mặt không chút thay đổi, Thục phi vừa nghe đến lời này, biểu tình trên mặt nháy mắt sinh động lên, phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp: "Làm sao tới vội vã như vậy, Hoa Hảo, ngươi nhìn bổn cung một cái, có vẻ quá mức mộc mạc không?"

"Chủ tử thiên sinh lệ chất (Trời sinh ra chất đẹp đẽ, khó có thể bỏ đi được), trang điểm rất trang nhã, rất thích hợp, nếu cài thêm trâm hoa liền càng đẹp mắt." Hoa Hảo lắc đầu cười, trở lại chọn lấy cây trâm trân châu ôn nhuận cài thêm cho ả.

Khi Gia Nguyên đế vào điện, Thục phi liền đã chờ ở cửa, tao nhã phúc thân hành lễ: "Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng."

Hắn nâng người phụ nữ này dậy, thấy ả hôm nay trang điểm cực kỳ thanh lịch, cùng tôn quý ngày thường khác nhau rất lớn, nhưng lại có vài phần bộ dáng Thư tần: "Ái phi mau đứng dậy, trẫm mới vừa đi nhìn Tam hoàng tử, lại đột nhiên nhớ tới bánh hoa đào trong cung nàng. Mặc dù mùa hoa đào đã qua, trẫm vẫn muốn đến thử vận may, ái phi có để lại cho trẫm không?"

Thục phi nói cười yến yến: "Lúc này Hoàng Thượng có thể tính là gặp may, trước đó vài ngày khi hoa đào nở rộ nhất, nô tì liền nhớ Hoàng Thượng thích ăn món này, nên sai cung nhân làm, hiện nay chỉ còn một mâm này."

"Một mâm này đều của trẫm." Gia Nguyên đế kéo bánh hoa đào đến trước mặt mình, gắp một khối để vào miệng, điểm tâm vừa vào miệng liền tan, mang theo chút hương hoa đào thản nhiên, uống mạch trà Thục phi tỉ mỉ chuẩn bị, hương vị quả thật không tệ. Hai con mắt hắn híp lại, cười tự mình gắp một khối cho Thục phi, "Ái phi cũng ăn cùng trẫm đi, hôm nay trẫm liền ở lại trong cung nàng dùng bữa tối?"

"Vâng, Hoàng Thượng." Thôi Vĩnh Minh nghe nói liền đi xuống truyền lệnh.

Trong cung Thục phi tuy có phòng bếp nhỏ, nhưng Gia Nguyên đế vẫn chưa truyền chỉ trước, tất nhiên là không chuẩn bị đầy đủ, phối hợp với rau của ngự thiện phòng, mới đầy được cả bàn.

"Xương cá om vàng, phù dung kê phiến*?" Gia Nguyên đế nhìn hai món này cười, "Trẫm nhớ rõ Thư tần yêu thích hai món ăn này, tại sao giờ Thục phi cũng thích? Trẫm nhớ rõ trong ngày thường nàng thích nhất là hồng mai châu hương, cóc vàng bào ngư."

*chú giải chương 4

红梅珠香 - hồng mai châu hương - - trứng cút luộc chín, moi lòng đỏ, dùng giăm bông, tôm khô, nấm mèo, sò điêp... băm nhỏ trộn đều làm nhân nhét vào, hấp chín sau đó cho vào canh gà hầm nhỏ lửa cho ngấm vị. Tôm đem bóc vỏ rán chín, nấu nước sốt đem tôm cho vào đảo sơ lấy ra. Đem cả hai bày chung một đĩa ta được món này.

金蟾玉鲍 - kim thiềm ngọc bảo - cóc vàng bào ngư - - dùng bào ngư cùng những thứ khác làm thành hình con ếch, hấp chín sau thêm nước sốt.

"Hoàng Thượng lại vẫn nhớ rõ nô tì thích ăn món này, nô tì thật cao hứng." Thục phi cười gắp thức ăn cho Gia Nguyên đế, "Hai món ăn này, nô tì chỉ là đã lâu chưa cùng muội muội dùng bữa, hôm nay thấy, xương cá om vàng này vẫn có mùi vị năm đó, nhưng quan hệ nô tì cùng muội muội ngược lại không thân bằng lúc trước."

"Khi trong phủ ái phi cùng Thư tần như thế nào?" Gia Nguyên đế tựa hồ cũng không đói, nhưng lại hết sức quan tâm chuyện nàng cùng Thư tần, "Trẫm biết Thư tần là thứ xuất, trong thế gia đích thứ rõ ràng, cho nên ở chung cũng không thân thiết lắm, nhưng thái độ làm người Thục phi của trẫm dày rộng, ôn hòa với người ngoài, nhất định là đối đãi với Thư tần như bào muội (em gái cùng mẹ) vậy."

Kỳ thật, đối với tứ muội này không có cảm giác tồn tại, khi trong phủ Thục phi căn bản là chưa từng chú ý, nhưng hiện giờ Hoàng Thượng hỏi, ả tất nhiên là không thể biểu hiện quá mức lạnh lùng. Huống chi, có nhiều thứ muốn đẩy đến trên người nàng (Chu Anh): "Thư tần muội muội khi còn bé tính tình cũng không an phận, rất hợp với nô tì, nô tì liền thường chơi cùng muội muội. Giống như hiện nay, muội muội luôn thích miên man suy nghĩ, thành thục khác hẳn với bạn cùng lứa tuổi, nhưng cũng rất đơn thuần."

Thục phi giống như đắm chìm ở trong quá khứ trước đây: "Nô tì nhớ rõ 17 tuổi năm ấy, muội muội mới 12 tuổi, nàng đã thập phần say mê tài tử giai nhân trong thoại bản. Khi đó hội đèn lồng nguyên tiêu, nô tì cùng Thư tần muội muội ngắm đèn, nàng tự làm đèn lồng, viết lên tâm nguyện của mình, nô tì lúc ấy còn chê cười nàng, nha đầu kia da mặt mỏng, vì việc này giận nô tì vài ngày."

Nói tới đây Thục phi có chút buồn cười.

Gia Nguyên đế làm như hết sức tò mò: "Sao? Thư tần còn chưa đến tuổi cài trâm, còn là một đứa nhỏ choai choai, hứa nguyện cái gì?"

"Nô tì nhớ rõ là một câu thơ, Thư tần muội muội từ nhỏ yêu thích đọc sách, làm thơ rất hay, câu thơ viết ở trên đèn cũng rất lãng mạn, “nguyện một lòng, đến già không phân ly." Thục phi cúi đầu cười, "Giống như tính tình của nàng."

Hiển nhiên, Gia Nguyên đế ăn bữa cơm này không thư thái lắm, hứng thú rã rời, thả đũa bạc xuống: "Thư tần của trẫm, thì ra rất lãng mạn. Nói đến chuyện này, trẫm cũng lâu không đi nhìn nàng cùng tiểu công chúa. Trẫm thấy ái phi dùng quá ít, dùng thêm chút đi, trẫm đi trước nhìn tiểu công chúa một chút."

Thục phi đứng dậy hành lễ, hơi hơi cúi người, lông mày vui vẻ, mắt cười: "Nô tì cung tiễn Hoàng Thượng."

Thôi Vĩnh Minh vẫn hầu hạ Gia Nguyên đế trong lúc dùng bữa, nghe toàn bộ lời nói của hai người, nháy mắt với Tiểu Tần Tử ngoài điện, Tiểu Tần Tử hiểu ý, chạy tới Vĩnh Hòa cung.

"Chủ tử, Thôi công công sai người đến thông báo một tiếng, Hoàng Thượng sẽ đến đây, chủ tử chuẩn bị tiếp giá." Bách Hợp báo lại.

Chu Anh mới vừa ăn xong bữa tối, đang luyện thư pháp, cảm thấy có chút kinh ngạc: "Hoàng Thượng thường ngày cũng sẽ không thông báo trước như vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

Bách Hợp đến gần chút: "Tần công công nói sắc mặt hoàng thượng không được tốt, nói chủ tử chú ý chút."

"Sao lại thế này?" Chu Anh đặt hạ bút lông hỏi.

"Lúc chạng vạng tối người trong cung Kỳ quý tần đến báo nói là Tam hoàng tử có chút không thoải mái, Hoàng Thượng liền đi Trường Xuân cung nhìn Tam hoàng tử. Ai ngờ chỉ ở Trường Xuân cung có nửa canh giờ liền đi ra, vội vàng chạy tới Dực Khôn cung dùng bữa tối cùng Thục phi nương nương, Tần công công canh giữ ở ngoài điện, vẫn chưa nghe được chuyện gì, nhưng Thôi công công bảo hắn tới trước thông báo chủ tử một tiếng để ngừa vạn nhất." Trên mặt Bách Hợp cũng có chút khẩn Trương, "Tần công công cũng không biết Hoàng Thượng vì sao như vậy, chủ tử, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng mới được."

Chu Anh kỳ thật cũng không hiểu ra sao, Gia Nguyên đế một tuần đến Vĩnh Hòa cung một lần, chơi với tiểu công chúa, gặp Hiền phi liền rời đi, căn bản là chưa cho nàng có cơ hội làm hắn tức giận, làm sao sắc mặt không tốt lại tới trong cung mình nhỉ?

Không phải nàng phóng hỏa mà nàng còn phải đến dập tắt lửa, Chu Anh có chút bực mình. Vẫn lý trí phân tích một phen, nhưng không tìm ra nguyên nhân.

"Có biết Hoàng Thượng cùng Kỳ quý tần nói những gì về ta không?"

Bách Hợp lắc lắc đầu: "Nô tỳ cũng đã hỏi Tần công công, lúc ấy trong điện chỉ có Hoàng Thượng cùng Kỳ quý tần, cũng không cung nhân ở bên, cho nên Tần công công cũng không biết. Khi Hoàng Thượng ở Dực Khôn cung cùng Thục phi nương nương dùng bữa, Thôi công công ở bên hầu hạ, có lẽ nghe được chút manh mối."

Chu Anh gật đầu, Thôi công công kêu người tới nhắc tỉnh, chính là đứng ở phía nàng. Đợi lát nữa Gia Nguyên đế đến đây, tìm một cơ hội hỏi Thôi công công một chút là được.

Tự hỏi không có làm chuyện gì chọc giận Gia Nguyên đế, Chu Anh cũng không có quá khẩn trương, chỉ quyết định dùng tâm bình tĩnh để ứng phó. Một đời trước khi đang quay ở trên sân khấu trước một khắc, dây áo lễ phục của nàng bị người ác ý cắt bỏ, đó là lần đầu tiên nàng tiến quân vào giới điện ảnh và truyền hình, gặp chuyện như vậy nhưng trong lòng không có nửa phần khẩn trương, phản ứng đầu tiên đó là phải cứu chính mình. Cuối cùng giựt bỏ dây áo duy nhất ấy, làm lễ phục biến thành kiểu dáng không dây, thản nhiên trấn định tiêu sái diễn xong.

Luận tố chất tâm lý, nàng sẽ không thua người khác.

Chuẩn bị tâm lý xong, kết quả khi Gia Nguyên đế đến Vĩnh Hòa cung vẻ mặt rất ôn hoà, hoàn toàn không có khí thế gió thổi mưa giông trước cơn bão như Tần công công truyền lời.

Chu Anh trấn định phúc thân thỉnh an: "Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Ái phi miễn lễ." Giọng nói Gia Nguyên đế vẫn ôn nhu trước sau như một, cầm tay nàng nâng lên, "Tiểu công chúa hôm nay có náo nàng? Trẫm nhiều ngày không có tới nhìn ái phi cùng tiểu công chúa một chút, trong lòng rất nhớ."

"Bé con kia vừa mới bú sữa xong giờ đang ngủ, Hoàng Thượng có muốn đi nhìn nàng một cái? Hôm nay vẫn còn đỡ, trong đêm qua náo loạn hồi lâu mới yên ổn." Chu Anh vừa trả lời vừa nhìn hắn, muốn nhìn ra che dấu. Nhưng Khuyết Tĩnh Hàn hoặc là che dấu quá sâu, hoặc là phần tức giận này sớm tan rã, không có biểu lộ ra nửa điểm.

"Trẫm mới vừa đi nhìn Tam hoàng tử, Kỳ quý tần lòng tràn đầy hâm mộ nàng, còn ngóng trông Tam hoàng tử có thể giống tiểu công chúa, nhưng trẫm nhìn nàng mỗi ngày bị bé con kia gây sức ép như vậy, trong lòng lại hy vọng tiểu công chúa an tĩnh như Tam hoàng tử vậy." Gia Nguyên đế trêu ghẹo nàng.

Chu Anh giảo hoạt cười, không đáp hỏi lại: "Vậy Hoàng Thượng ngài là thích Tam hoàng tử im lặng hay là thích tiểu công chúa làm ầm ĩ như vậy?"

"Im lặng cũng tốt, hoạt bát cũng tốt, đều là con của trẫm, trẫm tự nhiên đều yêu thương." Gia Nguyên đế trả lời cẩn thận, nắm tay nàng vào nội thất của công chúa, "Ái phi hiện giờ có tiểu công chúa hoạt bát, lại sinh cho trẫm tiểu hoàng tử hoạt bát được không?"

Trong lòng Chu Anh run rẩy, lúc sinh tiểu công chúa quá mức xúc động, nhiều lần suýt nữa chết, cho nên sau khi sinh tiểu công chúa, nàng còn sợ hãi rất nhiều, cũng lý trí rất nhiều. Đầu tiên, nàng cần dưỡng tốt thân thể, sanh con là chuyện hao tổn nguyên khí, khi sinh tiểu công chúa nàng còn rất trẻ tuổi, nếu là trong thời gian ngắn lại sinh tiếp, nàng sợ là chết trẻ.

"Hoàng Thượng." Chu Anh làm bộ như thập phần thẹn thùng, "Loại sự tình này sao nói có là có, huống hồ Hoàng Thượng làm sao có thể khẳng định hoàng tử tần thiếp sinh nhất định sẽ hoạt bát?"

Gia Nguyên đế nắm eo của nàng, nói nhỏ vào lỗ tai: "Hoàng tử hoạt bát hay không hoạt bát, chờ sinh ra chẳng phải sẽ biết? Đêm đã khá trễ, ái phi hầu hạ trẫm tắm rửa rồi đi ngủ thôi."

Đến lúc này Chu Anh mới rốt cục xác nhận, tâm tình Khuyết Tĩnh Hàn hôm nay quả nhiên không tốt. Nếu là ngày thường, thừa dịp cung nhân hầu hạ Gia Nguyên đế tắm rửa, nàng cũng vẫn có thể đi ra hỏi thăm Thôi công công một chút, nhưng hôm nay Khuyết Tĩnh không như bình thường bắt nàng hầu hạ, đây là không để thời gian cho nàng chuẩn bị.

Chuyện hầu hạ đàn ông tắm rửa, trong lòng Chu Anh rất phản cảm, cho nên ngày bình thường luôn phân phó cung nhân hầu hạ, lúc này đến lượt mình, trong lòng tự nhiên thập phần không được tự nhiên. Cũng may cũng không chỉ có một mình nàng ở bên, chỉ mặc quần áo rộng rãi cho hắn, vuốt vuốt cho phẳng mà thôi.

Gia Nguyên đế híp mắt giống như thập phần hưởng thụ: "Tính tình ái phi từ nhỏ là ôn hòa trầm mặc như vậy sao? Tiến cung hầu hạ trẫm cũng không lâu lắm, trẫm nhìn nàng so với người khác đều ít nói, ngày bình thường cũng rất ít cùng với tỷ muội kết giao, có lẽ là trời sanh tính như thế sao?"

Vô nghĩa, hậu cung này chính là đầm rồng hang hổ, nhiều lời tự nhiên nhiều sai, huống hồ trong lòng mỗi người đều có quỷ, không có bạn bè thực sự xuất phát từ nội tâm, ai có năng lực dám đi kết giao?

"Vâng, tần thiếp từ nhỏ liền không hoạt bát." Chu Anh nói lời này là sự thật, chính chủ cả đời uốn trong sân nhỏ chính mình, không nói gì bạn bè, trong trí nhớ mười ngày, nửa tháng không nói chuyện đều cũng có, thật sự là rất không hoạt bát.

"Trẫm nghe Thục phi nói tin đồn thú vị trước đây của ái phi." Gia Nguyên đế gật gật đầu, cười, "Khi ái phi mười hai tuổi, gặp được người đặc biệt, đã xảy ra chuyện đặc biệt?"

Trí nhớ không hoàn thiện, Chu Anh tuy có trí nhớ chính chủ, nhưng không hoàn chỉnh, có lẽ dung lượng não không đủ, đời trước hơn hai mươi năm của mình cộng với chính chủ mười mấy năm, không chịu được tải lượng, liền có chút hỗn loạn.

Hiện tại đột nhiên bị hỏi chuyện năm mười hai tuổi của chính chủ, Chu Anh vắt hết óc nhưng cũng nghĩ không ra nửa điểm đặc thù, đành phải kiên trì nói: "Trước khi tần thiếp tiến cung, bị bệnh nặng, thật không nhớ rõ khi mười hai tuổi phát sinh chuyện lý thú gì."

Nàng cũng tò mò thật sự, từ miệng Thục phi là chuyện lý thú, chẳng lẽ không đúng là khi dễ tra tấn muội muội yếu đuối nguyên thân này sao? Gia Nguyên đế sau khi nghe xong nhìn nàng, mặc dù đang cười, nhưng Chu Anh biết đó là biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười.

"Không nhớ rõ a." Gia Nguyên đế chăm chú nhìn nàng, lập tức phất tay cung nhân bên cạnh, "Lui ra."

Trong lòng Chu Anh thực sự có chút bất an, nàng nếu không nguyện ý thừa nhận, Khuyết Tĩnh Hàn cũng là hoàng đế có thể ép nàng sống hoặc chết, nếu không sợ chết, cũng phải nghĩ tới đứa nhỏ còn đang trong tã lót.

"Ái phi hầu hạ trẫm thay quần áo đi." Hắn không hề có phản ứng khác, từ trong thùng tắm đứng dậy, chờ nàng tới gần người hầu hạ.

Chu Anh nhéo nhéo nắm tay trong tay áo, ôn nhu tiến lên lau người cho hắn, mặc quần áo ngủ vào cho hắn. Động tác càng ngày càng ôn nhu, trong lòng lại càng ngày càng lạnh, giờ này khắc này nàng mới rốt cục tuyệt vọng phát hiện, tâm tư Gia Nguyên đế, thật sự là giống như một giếng cổ, sâu không thấy đáy.

"Làm càn!" Gia Nguyên đế hung hăng bắt lấy cổ tay của nàng, lực lớn đến cơ hồ muốn bóp nát tay nàng, ngay sau đó đem cả người nàng đẩy ra, đề cao âm lượng nói, "Người tới!"

Thôi Vĩnh Minh cong thắt lưng tiến vào, nhìn thấy cuộc chiến thế này, bước lên phía trước thay quần áo cho hoàng đế.

"Hiểu dụ lục cung, Thư tần ngự tiền thất nghi, tước phong hào, xuống làm quý nhân, ngay hôm nay đem tiểu công chúa giao cho Hiền phi nuôi nấng." Gia Nguyên đế cau mày nói với Thôi Vĩnh Minh đang hầu hạ, chỉ cảm thấy phiền chán khó nhịn, chính mình tùy tiện đem áo choàng khoác vào.

Khi cúi đầu liền nhìn thấy người phụ nữ nằm ở trên mặt đất, cúi đầu, chỉ nhìn được đỉnh đầu, là trâm hoa mộc lan hắn từng ban thưởng, trong lòng lại nổi trận lôi đình: "Thôi, đi tới cung của Hiền phi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.