Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 84: Chương 84: Ra ngoài




Ngày mồng tám tháng chạp, khâm thiên giám báo lại mấy ngày gần đây ở phía Tây Nam sao Thái Bạch càng lúc càng gần, ánh sáng thập phần chói mắt, sẽ xuất hiện đại cát. Chu Anh làm một người hiện đại tự nhiên biết đây là chu kỳ hiện tượng thiên văn bình thường, nhưng nhìn Gia Nguyên đế nghe vậy thì cao hứng phi thường, trong lòng rốt cục có loại cảm giác về sự ưu việt "ta là xuyên qua, ta biết hết".

Gia Nguyên đế rất cao hứng, làm tất cả phụ nữ hậu cung liền cao hứng, tiệc tối ngày hôm đó liền thập phần náo nhiệt. Chu Anh bình thường trang điểm nhàn nhạt, hôm nay lại đột nhiên chọn váy áo sặc sỡ, rất khác biệt so với Tô uyển nghi thanh lịch, cùng nhau vào trong sảnh yến hội, liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt. Trong lòng Chu Anh vui mừng, nhìn ánh mắt kinh diễm của mọi người, không thể nghĩ chính mình thật là có chút thiên phú.

"Lần đầu tiên thấy hai vị muội muội cùng đến." Trương quý phi ngửi được hương hoa mai như có như không, ý cười trong suốt khen,"Uyển nghi muội muội hôm nay trang điểm rất khác biệt, làm bổn cung nhìn chói mắt, Hoàng Thượng nhìn thì sao ta?"

Áo váy màu trắng thanh lịch, thêu lên đóa bạch mai bằng tơ vàng, con bướm bằng ngân tuyến màu sắc rực rỡ, mỗi lần nàng cử động, làm đóa bạch mai đang có trăm chú bướm vây quanh như chấn cánh muốn bay, sao không rất khác biệt?

Đây là Chu Anh cân nhắc thẩm mỹ của Gia Nguyên đế thiết kế ra, tự nhiên là có thể giành được tầm mắt của hắn.

Quả nhiên, Gia Nguyên đế nhìn chằm chằm hồi lâu, cười vươn tay với Tô uyển nghi: "Trẫm mấy ngày nay chính vụ bận rộn, vẫn chưa từng rỗi rãnh đi nhìn Tô uyển nghi, hôm nay phụ thân nàng còn hỏi thăm đấy."

Phụ nữ ở đây đương nhiên biết đây là lời xã giao của hoàng đế, nhưng vẫn cảm thấy ghen tị hâm mộ. Có thể làm cho Hoàng Thượng nói dối dỗ dành chính mình, đó cũng là tốt.

Đem người đưa đến trong mắt Hoàng Thượng chính là nàng, có thể tiến vào lòng Hoàng Thượng hay không, cái này thì phải là bổn sự của Tô uyển nghi. Chu Anh bất động thanh sắc phẩm bạch trà ngự thiện phòng chuẩn bị, nhìn thấy Hoàng Thượng chỉ thấy mỗi Tô uyển nghi, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Mới vừa liễm lông mày thu mắt liền cảm nhận được một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đến từ thượng vị, đợi nàng ngẩng đầu lại không nhìn thấy nữa.

"Xiêm y này của Tô uyển nghi quả thật làm trẫm kinh diễm, còn các nô tài may quần áo quả nhiên là nhọc lòng." Tiêu tu nghi ngồi dưới Ôn phi lại ghen ghét mở miệng, "Hoàng Thượng, khi uyển nghi muội muội đến, xiêm y này của tần thiếp quả nhiên là không nhìn được."

Hoàng Thượng thản nhiên liếc nàng một cái, quả nhiên mặc thập phần tục khí, liền không muốn nhìn lại lần thứ hai: "Đã cảm thấy không vào được mắt, thì nên ở trong cung chính mình an phận đi."

Một câu đem Tiêu tu nghi sặc đến sắc mặt một trận xanh trắng. Chu Anh vẫn không biết tại sao Tiêu tu nghi lại như vậy? Mỗi ngày đều phải sắm vai hình tượng sửu nhân hay tác quái, còn là một người vết sẹo vừa lành đã quên đau.

Tô uyển nghi thực sự không phải là người vong ân phụ nghĩa, lúc này Chu Anh nhìn nàng mở miệng muốn nói chân tướng, nói đó là chủ ý của mình, nháy mắt với nàng, hơn nữa nhanh chân đến trước đã mở miệng: "Tần thiếp mới vừa rồi ở cửa cung gặp Tô uyển nghi, liền lắm miệng nói một tiếng, tâm tư Tô uyển nghi lả lướt mới nghĩ ra hình thức như vậy, trùng hợp tay thị nữ cũng khéo, liền làm ra quần áo đông mai bướm. Làm tần thiếp cảm thán tâm tư Tô uyển nghi rất tình xảo, tần thiếp không thể bằng a."

"Bạch mai chỉ nở rộ vào đông, bướm lại vào xuân hạ, ý cảnh tuy đẹp nhưng không cùng mùa, vì sao Thư tu nghi lại nói như vậy? Sao tán thưởng như thế?" Trương quý phi nghi ngờ hỏi.

"Quý phi nương nương có điều không biết." Chu Anh không chút hoang mang mở miệng, "Bạch mai có nhiều giống, nhìn yếu ớt nhưng khi nở rộ lại đẹp nhất, lại phải qua mùa là mai ngọc điệp nổi danh. Về phần vì sao có tên mai ngọc điệp, cũng tương truyền thật lâu trước kia, lúc mai ngọc điệp nở rộ trải dài mười dặm, dẫn tới bươm bướm đang muốn bay hướng nam lại quay lại, đều dừng ở bạch mai này, kinh diễm thế nhân, cho nên mới có tên mai ngọc điệp. Cho nên tần thiếp đoán rằng Tô uyển nghi có một bụng thi thư, mới có ý nghĩ tuyệt diệu như vậy, cũng làm tần thiếp theo không kịp!"

Gia Nguyên đế nhìn không tới ánh mắt Thư tu nghi, vì thế quay đầu kéo qua Tô uyển nghi bên cạnh: "Trẫm thường ngày liền biết nàng đọc đủ loại thi thư, nhưng lại không nghĩ còn có tâm tư như vậy, thật làm trẫm thay đổi cách nhìn."

Trong giọng nói Tô uyển nghi mang theo ngượng ngùng, có chút đắc ý nói: "Tần thiếp đa tạ Hoàng Thượng khen, nhưng chúng tỷ muội hậu cung ai cũng có sở trường riêng, khách quan mà nói, tần thiếp quả nhiên là tài sơ học thiển."

Chu Anh không chú ý Tô uyển nghi cùng Gia Nguyên đế nàng một câu, chàng một câu, lại nghe hết những lời nói ghen ghét của các vị phi tần phía dưới.

"Nhìn bộ dạng dụ dỗ này của nàng ta kìa." Trong đó có một giọng nói âm dương quái khí nói nhỏ, "Ngày bình thường quạnh quẽ rất cao ngạo, ngay cả chúng ta nói chuyện cũng lười phản ứng, nhưng hiện nay ngươi nhìn đi, ánh mắt đều quyến rũ ra nước, nào có nửa điểm bộ dáng tiểu thư khuê các?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Người phụ họa, hừ mũi một cái mang theo khinh thường, "Cái này là do xiêm y thôi, nếu là tỷ tỷ mặc vào xiêm y này, tất nhiên sẽ không thua nàng."

Chu Anh nghe được mùi ngon, hậu cung chính là loại này, mọi người vắt hết óc nghĩ muốn giành được chú ý của hoàng thượng, khi người khác đạt được chú ý, lại bắt đầu nói xấu, trào phúng, phảng phất giống như không nhìn được người khác dùng thủ đoạn.

Quả nhiên, sau mùng tám tháng chạp vài ngày, trên triều đình vẫn có tin tức tốt không ngừng truyền đến, gần đây tâm tình Gia Nguyên đế rất tốt, liền cho rằng Tô uyển nghi là phúc tinh nên thập phần sủng ái, tấn Tô sung nghi không nói, còn ban thưởng rất nhiều kỳ trân dị bảo cho nàng. Ngược lại, Nghê dung hoa lúc trước vì mang thai chạm tay có thể bỏng, nổi bật cũng không giống như trước.

Lục La có chút khó hiểu: "Chủ tử ngài vì sao không nói xiêm y đông mai trăm điệp này là chủ ý của ngài, không duyên cớ để cho Tô sung nghi hưởng lợi hết."

"Hoàng Thượng nhất kiêng kị hậu cung mưu hoa cho nhau, nếu làm Hoàng Thượng biết được xiêm y của Tô uyển nghi là chủ ý của ta, sợ là Tô sung nghi sẽ không được sủng ái như hiện nay, ta cũng bị hoài nghi." Chu Anh thản nhiên mở miệng, vừa mới dứt lời, liền thấy An Thanh Bình từ bên ngoài tiến vào.

"Khởi bẩm chủ tử, mới vừa rồi nô tài trong lúc vô tình nghe nói tâm tình Hoàng Thượng rất tốt, dự bị đi đông thú."

Đông thú? Chu Anh đối với hoạt động hạng nhất này nháy mắt nổi lên hứng thú, trong lòng có chút ham thích. Từ lúc xuyên qua vào cung, toàn làm người tĩnh lặng, có hoạt động gân cốt sống động như thế này, là không thể tốt hơn.

"Có nói muốn dẫn người nào đi không?" Chu Anh hỏi.

"Chưa từng." An Thanh Bình thấp lông mày, "Bất quá nô tài nghe nói Hoàng Thượng đã viết ý chỉ, chắc là định ra rồi. Chủ tử luôn luôn được Hoàng Thượng coi trọng, lần này chủ tử chắc chắn được tùy giá."

Chu Anh nhéo nhéo lông mày, không kiên nhẫn phất tay làm cho hắn đi ra ngoài, không biết vì sao, nàng cảm thấy hai chữ “tùy giá” thập phần chói tai.

"Chủ tử, tiểu công chúa còn nhỏ tuổi, nhất định chịu không được rét lạnh, chủ tử nếu là cùng Hoàng Thượng đi đông thú, vậy nô tỳ liền lưu lại chăm sóc tiểu công chúa." Lục La tự động xin đi giết giặc.

Nàng luôn thích hoạt động, Chu Anh cũng biết sự trung tâm này của nàng, lắc lắc đầu: "Để xem ý chỉ hoàng thượng đi."

Quả nhiên, giờ Thân ý chỉ của Gia Nguyên đế đã hiểu dụ lục cung, lần đông thú này đi mười ngày, chỉ dẫn theo Tô uyển nghi cùng Trương quý phi, Ôn phi hầu hạ ở bên.

Chu Anh có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đi cũng không yên tâm đem tiểu công chúa một mình ở lại trong cung, liền cũng bình thường trở lại. Đến bữa tối Gia Nguyên đế liền tới Cảnh Dương cung, thấy thần sắc nàng cũng không mất mát, mở miệng an ủi: "Bổn ý của trẫm là mang theo nàng đi, nhưng tiểu công chúa chưa đầy một tuổi, trẫm biết lưu bé trong cung nàng cũng không yên lòng, liền sai Ôn phi đi hầu hạ. Sang năm thu thú trẫm sẽ mang nàng đi, được không?"

Nàng gật gật đầu: "Hoàng Thượng hiểu tần thiếp nhất, nhất thời nửa khắc tần thiếp cũng xa không được tiểu công chúa."

Gia Nguyên đế gật gật đầu, bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu sau, liền đứng dậy ly khai. Không biết nàng cảm giác sai hay không, Chu Anh cảm thấy thời điểm Khuyết Tĩnh Hàn ra đi, khí tràng quanh thân trở nên lạnh.

♫♫

Mãi cho đến khi rời đi, Gia Nguyên đế vẫn chưa từng tới Cảnh Dương cung. Chu Anh ôm tiểu công chúa đang phơi nắng, Lan Tương tiến vào báo nói là Tô sung nghi cầu kiến.

Chu Anh lắc đầu: "Nói nàng dụng tâm hầu hạ Hoàng Thượng đi, ta không có gì để nói với nàng."

Lan Tương có chút khó hiểu.

"Nuôi quân chi bằng ngàn ngày." Chu Anh hôn cái trán trơn mềm bóng loáng của tiểu công chúa một cái, "Tô sung nghi trước đây không giống hiện nay thích đi lại như vậy, nói nàng yên tĩnh mới tốt."

Lan Tương vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, chính là đem nguyên lời nói chuyển đạt cho Tô sung nghi đang chờ ở cửa cung Cảnh Dương. Tô sung nghi nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, liền vội vàng ly khai.

Chu Anh ôm tiểu công chúa đang làm ầm ĩ trở về trong điện: "Giờ này đại công chúa cũng đã đói bụng, chuẩn bị chút điểm tâm nàng thích, đợi lát nữa nhất định sẽ tới."

"Trẫm thấy nàng mới vừa rồi là từ phương hướng Cảnh Dương cung đi tới, sao nhìn sắc mặt không được tốt vậy? Gặp chuyện gì sao?" Gia Nguyên đế thân thiết mở miệng hỏi.

Sắc mặt Tô uyển nghi dần dần buông xuống: "Hồi Hoàng Thượng, chính là tần thiếp mới vừa rồi đi rất gấp chút, vẫn chưa phát sinh bất cứ chuyện gì."

Gia Nguyên đế gật gật đầu, quay đầu lên xe ngựa, nhưng ánh mắt nhìn Thôi Vĩnh Minh một cái, Thôi Vĩnh Minh bật người hiểu ý, nghe xong nhân quả từ đầu đến cuối, mới đuổi theo bẩm báo.

"Nói như vậy, quan hệ của Thư tu nghi và Tô sung nghi cũng không có thân mật lắm?" Gia Nguyên đế thản nhiên hỏi, "Nhưng trẫm nhớ rõ mồng tám tháng chạp Thư tu nghi một mực nói chuyện thay Tô sung nghi."

"Vậy nô tài liền không rõ ràng lắm." Thôi Vĩnh Minh ở cửa xa giá, "Nhưng nô tài cũng cảm thấy kỳ quái, tính tình Thư tu nghi xưa nay không thích làm khó, hôm nay lại không lưu tình để cho Tô sung nghi ăn bế môn canh như vậy. Hơn nữa nô tài nghe được ngày Tô sung nghi tấn chức, chủ tử các cung đều tặng lễ, cố tình chỉ có Cảnh Dương cung cũng không nửa điểm tỏ vẻ. Ngày bình thường gặp, Thư chủ tử lại nửa câu nói đều như thiếu nợ, làm như có nhiều bất mãn đối với Tô chủ tử."

Mặt Gia Nguyên đế đột nhiên giãn ra, bưng lên chén trà đã lạnh trong tay, uống một hơi cạn sạch: "Trà thu năm nay tiến cống rất ngon, là Phúc Châu tiến cống, thưởng."

Trong lòng Thôi Vĩnh Minh cảm thán tâm đế vương như kim dưới đáy biển, phải biết rằng sáng sớm khi mới ngủ dậy, hắn bưng sáu chén trà nóng lại đây đều bị Hoàng Thượng một cước đá bay, sao hiện nay đột nhiên cảm thấy nước trà lạnh ngắt lại ngon?

Hắn phân phó Tiểu Tần Tử chuẩn bị một ly trà thu lạnh ngắt, mới vừa nhấp một miếng liền phun toàn bộ trên mặt Tiểu Tần Tử, trà này đắng giống như chén thuốc không thêm cam thảo, làm sao còn có vị ngon?

Dọc theo đường đi, Thôi Vĩnh Minh đều âm thầm đau buồn, đầu lưỡi Hoàng Thượng, chớ không phải là xảy ra vấn đề gì rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.