Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 68: Chương 68: Tin tưởng - hoài nghi




Từ khi Dực Khôn cung bị cháy, đã ba ngày, Chu Anh ăn không vô, uống không trôi, cứ ăn xong liền nôn hết. Mặc dù không muốn thừa nhận, Chu Anh cũng ý thức được mình đang bị bệnh kén ăn do bị áp lực.

Khi nàng bắt đầu cảm thấy buồn nôn, không biết còn tưởng rằng lại mang thai, còn truyền thái y đến xem, cuối cùng kết quả chẩn đoán bệnh lại là tâm hoả tích tụ làm cho tính khí không thông.

Kiếp trước, có một lần cũng bị trầm cảm nghiêm trọng, dẫn đến bệnh kén ăn, khi đó là vì thời điểm sự nghiệp đang phát triển cực độ, nhận ba kịch bản liền tù tì, thời gian quay phim mỗi ngày hơn mười tám tiếng đồng hồ, cuối cùng đến khi quay xong rồi, người cũng suy sụp. Suốt nửa năm nghe thấy điện ảnh hay truyền hình đã muốn nôn, chẩn đoán ra là bị trầm cảm nặng, cả người gầy rộc, một năm sau mới khôi phục.

Chu Anh không nghĩ tới vào lúc này lại tái phát, kỳ thật trong lòng nàng hiểu được,nguyên nhân phát bệnh là do quá lo lắng cho tiểu công chúa thời gian dài cùng đả kích vì cái chết đột ngột của Chu chiêu nghi.

Càng quỷ dị chính là mới điều tra ra Chu chiêu nghi là kẻ chủ mưu phía sau đốt Vĩnh Hòa cung, Dực Khôn cung của ả cũng bị trận đại hỏa vô danh, thậm chí cả ả còn bị chết trong trận hỏa này. Chu Anh nghĩ hoài đều không nghĩ ra.

"Trương quý nhân khỏe chưa? Ta cho em đi đưa dược liệu đã đi chưa?" Cả người Chu Anh mệt mỏi, tựa trên đầu giường hỏi, giọng nói cũng hữu khí vô lực.

"Hồi chủ tử, nô tỳ đã đưa đi, Trương quý nhân cũng tốt hơn rất nhiều, thái y nói dùng chút thuốc mỡ điều trị lâu dài, chắc là không lưu sẹo. Nhưng quý nhân tựa hồ còn bị kinh hách, giống chủ tử, đã nhiều ngày cơm nước đều không vô." Lan Tương đáp lời, xoay người bưng lên một chén cháo, "Chủ tử dùng chút đi, ngài như vậy, nô tỳ nhìn trong lòng đều thấy đau. Chỉ mới vài ngày, chủ tử liền gầy thành bộ dáng như vậy."

Chu Anh cảm thấy đám nha đầu này đều rất khoa trương, đói ba ngày có thể gầy thành cái dạng gì, sau khi nàng sinh tiểu công chúa, thân thể đẫy đà, hiện tại thừa dịp cơ hội này, hao gầy chút cũng không sao. Cũng chỉ có điều tra rõ vì sao Vĩnh Hòa cung và Dực Khôn cung lần lượt cháy, tích tụ này ở trong lòng nàng, mới có thể tản ra.

"Trong cung có động tĩnh gì?" Chu Anh tùy ý hỏi, trong cung đề phòng sâm nghiêm lần lượt phát sinh hai trận đại hỏa, trong cung sợ là lòng người sớm bàng hoàng, phía sau, tức giận nhất, sốt ruột bắt được hung thủ nhất đó là Gia Nguyên đế.

Lan Tương gật gật đầu: "Nô tỳ nghe nói Hoàng Thượng ở trong Ninh Tú cung giận dữ, còn trách cứ quý phi nương nương cùng cung nhân, không để cho nàng trông coi sự vụ lục cung nữa, ngược lại giao cho Hiền phi nương nương cùng Ôn phi nương nương trông coi, Kỳ quý tần theo hiệp trợ. Thái hậu nương nương cũng không còn cầu tình cho quý phi. Hơn nữa nô tỳ nghe nói Hoàng Thượng thấy Trương quý nhân bỏng, mấy lần trước đi thăm, hôm nay thậm chí còn cố ý tấn phân vị cho nàng, chỉ đợi Thôi công công tới truyền chỉ."

Chu Anh gật đầu đã hiểu, mấy chuyện này đều ở trong dự liệu.

"Trận đại hỏa ở Dực Khôn cung gây lớn chuyện?" Chu Anh hỏi, "Sau trận hỏa này ai được lợi nhất?"

Lan Tương nghiêng đầu nghĩ, lắc đầu: "Nô tỳ chỉ thấy trận hỏa này chọc giận Hoàng Thượng cùng thái hậu, thậm chí cả cao thấp trong cung đều kinh động, Hoàng Thượng mấy ngày nay tức giận, thậm chí cũng không bước vào hậu cung nửa bước. Nô tỳ cảm thấy căn bản cũng không có ai được lợi."

"Vậy em cảm thấy trận hỏa này liên lụy người nào?" Chu Anh tiếp tục hỏi.

Lan Tương nghĩ nghĩ, đếm trên đầu ngón tay nói: "Trận hỏa này Chu chiêu nghi chết, Trương quý phi bị Hoàng Thượng trách cứ, Trương quý nhân cũng bị thương, chủ tử bị bệnh thì bị cao thấp cả cung hoài nghi, ngầm nói là chủ tử vì trả thù Chu chiêu nghi, mới ăn miếng trả miếng..."

Không, người giật dây trận hỏa này mới đa mưu túc trí, Chu Anh khách quan nghe Lan Tương đem mấy chuyện này nhất nhất nói ra, trong đầu lại đột nhiên hiện ra bóng dáng Kỳ quý tần.

Từ khi Hoàng Hậu mất, nàng càng ngày càng cảm thấy Kỳ quý tần sâu không lường được, chỉ hồ ly giảo hoạt như vậy mới có thể hợp thời che dấu chính mình, mấy ngày nay mới chưa lộ ra nửa điểm dấu vết. Nhưng trực giác Chu Anh mãnh liệt như vậy, thậm chí cơ hồ xác định, từ vụ cháy Vĩnh Hòa cung đến vụ cháy Dực Khôn cung, Kỳ quý tần đều thoát không khỏi liên quan.

Nếu là ngày xưa, còn có thể hướng dẫn Gia Nguyên đế đi thăm dò tra, nhưng hiện giờ, Chu Anh thở dài, chỉ sợ nàng đã là người bị tình nghi trong lòng Gia Nguyên đế. Dù sao khi Vĩnh Hòa cung bị cháy, biểu hiện của nàng lại kích động như vậy, thậm chí còn từng tỏ thái độ trừng phạt nặng Chu chiêu nghi, hiện giờ Chu chiêu nghi bỏ mạng cũng trong đại hỏa, vậy trong hậu cung nghi ngờ nàng rất có động cơ phạm tội.

Loại thời điểm hiện tại này, còn khờ dại trông cậy vào Gia Nguyên đế có thể tin tưởng mình, đó là chuyện nữ diễn viên phim thần tượng làm, hiện giờ Chu Anh có thể làm duy nhất, đó là chứng minh trong sạch của mình.

"Thái hậu giá lâm."

Ngoài Dưỡng Tâm điện truyền tới thái giám thông truyền, Gia Nguyên đế đặt bút xuống, đứng dậy đón chào.

"Mẫu hậu có việc sai người báo lại một tiếng là được, tại sao tự mình tới đây?" Gia Nguyên đế đỡ thái hậu ngồi xuống, "Trẫm nghe thái y nói mấy đêm nay mẫu hậu bị khó ngủ, đã đỡ chưa?"

"Ai gia đã có tuổi, tật xấu tự nhiên sẽ có." Bà vỗ mu bàn tay Gia Nguyên đế, nhìn hắn, "Nhưng hoàng đế cần phải chú ý đến thân mình a, con là hoàng đế, tâm hướng về thiên hạ vạn dân, nhưng ở trong lòng ai gia, hoàng đế cũng là đứa con duy nhất của ai gia. Ai gia nghe Thôi công công nói đã nhiều ngày con cũng không ăn ngon, nhìn người cũng hao gầy, vẫn là vì hai trận đại hỏa ở Vĩnh Hòa cung, Dực Khôn cung mấy ngày trước đây lo lắng?"

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Gia Nguyên đế cũng không tốt, miễn cưỡng đáp: "Mẫu hậu đừng quan tâm, trẫm sẽ điều tra ra người giật dây âm ngoan này. Khi lâm triều mấy ngày trước đây, Chu đại nhân nghe hỏi, chịu không nổi kích thích này, ngất luôn trong triều, trong lòng trẫm cũng băn khoăn, công đạo cho Chu chiêu nghi, trẫm sẽ thay nàng đòi lại."

"Trong cung mọi nơi đều truyền là Thư uyển nghi ăn miếng trả miếng mới sai người phóng hỏa, hoàng đế thấy thế nào?" Thái hậu hỏi dò, "Ai gia cũng cảm thấy chuyện này hết thảy đều quá mức trùng hợp, sao nguyên nhân Dực Khôn cung cùng Vĩnh Hòa cung bị cháy lại trùng hợp như vậy? Không phải do cung nhân suy đoán, nói lung tung."

Gia Nguyên đế hơi nhíu mày, biểu tình trên mặt không thay đổi, nhưng thân mình cũng không ý thức cách xa chút, thản nhiên nói: "Bất quá là mấy cung nhân nhàm chán đồn thổi thôi, nhưng mẫu hậu lại cũng tin những lời đồn đãi này. Trẫm nhớ rõ thời điểm mười lăm tuổi, Ý phi sai sử cung nhân bịa đặt mọi nơi, làm cho mẫu hậu bị phụ hoàng hoài nghi, suýt nữa bị phế hậu. Trẫm nghĩ mẫu hậu sẽ giống trẫm, đối với lời đồn đãi này căm thù đến tận xương tuỷ."

Sắc mặt thái hậu khẽ biến, cũng không thử tiếp, ngược lại dời đi đề tài: "Qua ít ngày trời liền nóng lên, năm trước bởi vì có chuyện, không có đi Phía Bắc nghỉ hè, năm nay hoàng đế là tính toán như thế nào?"

Gia Nguyên đế gật gật đầu: "Năm nay tất nhiên là đi, trẫm sẽ dụng tâm sai Hiền phi cùng Ôn phi đi an bài, hiện giờ mẫu hậu tuổi tác lớn, việc này sau này cũng đừng quan tâm, mẫu hậu đem thân mình dưỡng tốt mới làm trẫm cao hứng nhất."

Thái hậu không nhiều lời nữa, đứng dậy hồi cung. Con trai của bà, hiện giờ thật sự là càng chạy càng xa bà.

"Vân Cẩm." Thái hậu thở dài, thấp giọng gọi cung nhân bên cạnh, "Là ai gia thay đổi, hay là Hoàng Thượng thay đổi? Sao ai gia càng ngày càng cảm thấy, đoán không ra ý nghĩ trong lòng Hoàng Thượng vậy?"

Vân Cẩm đi theo thái hậu vài thập niên, cũng hiểu gia tâm tư lão nhân, chân thành tha thiết khuyên nhủ nói: "Thái hậu, thứ cho nô tỳ nhiều lời, Hoàng Thượng hiện giờ trưởng thành, có chủ ý có trách nhiệm, thái hậu đừng thao tâm vì người nữa. Quý phi nương nương tuy là chất nữ ngài, thái hậu che chở là đương nhiên, nhưng cũng phải băn khoăn đến lập trường hoàng thượng a."

Thái hậu gật gật đầu: "Ngươi nói đúng, là ai gia xem nhẹ chuyện hoàng đế đã trưởng thành. Đi đi, ai gia có chút mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một chút."

"Hoàng Thượng, đã là giờ hợi, ngài nghỉ ngơi đi." Thôi Vĩnh Minh đặt chén nước hạch đào lên bàn, nhắc nhở chủ tử, "Mấy tấu chương này ngày ngày đều có, luôn xử lý không xong."

Gia Nguyên đế xoa lông mày, xoa mi tâm, nhấp một hớp, nhíu mày: "Đã nhiều ngày Thư uyển nghi vẫn không ăn được sao? Đã truyền thái y chưa?"

Thôi Vĩnh Minh gật gật đầu: "Nô tài thấy uyển nghi chủ tử tiều tụy rất nhiều, chắc là cũng bị những lời đồn đãi trong cung quấy rầy. Thái y nói là tì tạng tích tụ, hư hỏa tràn đầy, đây là khúc mắc, chỉ có tâm dược mới khỏi."

"Tâm dược." Hắn đứng lên đi ra ngoài, "Ngươi nói trẫm có thể là tâm dược của nàng hay không?"

"Hoàng Thượng nếu muốn biết, đi nhìn uyển nghi chủ tử một cái liền biết." Thôi Vĩnh Minh cười, mắt nháy một cái, Tiểu Tần Tử chạy ra, chỉ chốc lát sau ngự liễn liền đã tới, Gia Nguyên đế lại lắc lắc đầu, "Trẫm đi bộ tới cũng được."

Ban đêm tháng sáu không hề giống ban ngày khô nóng, Gia Nguyên đế đạp trên ánh trăng trắng muốt, ngược lại đi Dực Khôn cung đốt thành phế tích trước.

Dực Khôn cung nguy nga sớm không tồn tại nữa, Gia Nguyên đế chắp tay sau đít, tuần tra một vòng, đi thiên điện, từng là nơi Trương quý nhân, hiện giờ là Trương tiệp dư ở qua, nơi này không hề giống chính điện cháy hoang tàn như vậy, vẫn là hình dáng nguyên bản.

"Đem cái hộp kia mở ra." Gia Nguyên đế chỉ chỉ hộp vàng đã bị cháy một góc nói.

Thôi Vĩnh Minh mở ra mới phát hiện chỉ là hộp rỗng, hắn sờ soạng ở bên trong một lúc lâu, ở trong góc lấy ra trâm đầu, cung kính đưa cho Gia Nguyên đế.

Gia Nguyên đế nương ánh trăng trong trẻo đánh giá vài lần, cười hỏi: "Ngươi nhận ra này vật?"

Thôi Vĩnh Minh gật gật đầu: "Nô tài nhớ rõ đây là một bộ trâm mộc lan năm trước Hoàng Thượng mệnh phủ nội vụ đánh chế riêng cho Thư uyển nghi."

"Trí nhớ ngươi rất tốt, giống những người khác." Gia Nguyên đế lạnh lùng cười, hàn ý cất giấu trong mắt sắc bén như đao.

Khi Gia Nguyên đế đến Cảnh Dương cung, Chu Anh vẫn chưa ngủ, bộ dáng là dựa trên đầu giường đọc sách, nhưng thật lâu chưa từng lật trang sách lại đem nàng bán đứng không còn một mảnh.

Hắn cũng không kinh động, đứng đánh giá, đã nhiều ngày không gặp, thật sự gầy rất nhiều, sắc mặt cũng có chút ảm đạm, không có hồng nhuận sáng bóng ngày xưa.

"Ái phi đang nghĩ đến trẫm?" Thấy người phụ nữ này xuất thần thật sự, hắn cuối cùng nhịn không được mở miệng trước.

Thực hiển nhiên, thấy hắn nửa đêm đã làm Chu Anh kinh ngạc, sau khi nàng hoàn hồn, cơ hồ có chút kích động, vội đứng dậy chuẩn bị xuống giường hành lễ. Gia Nguyên đế tiến lên ngăn trở nàng, "Ở yên đợi đi, trẫm đi tắm thay quần áo, sẽ tới sau."

Chu Anh theo bản năng gật gật đầu, nàng thật sự giật mình, không nghĩ tới Khuyết Tĩnh Hàn sẽ đến trong cung chính mình. Nói là tới hỏi tội a, nhìn sắc mặt của hắn lại không giống đang tức giận lắm. Nhưng trong lòng nàng không yên, phải biết rằng Khuyết Tĩnh Hàn rất khó đoán, trước một khắc còn đối xử với ngươi ôn nhu như nước, ngay sau đó đã đem ngươi đánh vào địa ngục.

"Bách Hợp." Nàng thấp giọng gọi Bách Hợp, "Đi hỏi thăm Thôi công công, chuyện gì xảy ra, nhanh chóng đến bẩm báo."

Nửa chén trà nhỏ, Bách Hợp liền trở lại, sắc mặt có chút lo lắng, thấp giọng nói ở bên tai nàng: "Chủ tử, Thôi công công nói mới vừa rồi Hoàng Thượng ở thiên điện Dực Khôn cung của Trương tiệp dư phát hiện trâm mộc lan của chủ tử."

Trong lòng Chu Anh rùng mình, liền thấy Gia Nguyên đế tắm rửa xong, mặc quần áo ngủ vào nội thất.

Bệnh đa nghi của Khuyết Tĩnh Hàn đã thành bệnh nguy kịch, trong lòng Chu Anh nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ biện hộ cho mình, mặc dù không nhất định hắn sẽ tin tưởng, nhưng so với bị chất vấn đến á khẩu không trả lời được vẫn tốt hơn.

"Trẫm thấy ái phi hôm nay làm như tâm sự nặng nề, có thể nói cho trẫm biết không?" Gia Nguyên đế vẫn mỉm cười như cũ, lên giường liền đem nàng ôm vào trong ngực, nhíu nhíu mày, "Tại sao hao gầy rất nhiều, trẫm cảm thấy bị xương cốt trên người ái phi cấn."

Nói thật khoa trương, trong lòng Chu Anh xem thường, thuận tiện tán thưởng cho hành động của Khuyết Tĩnh Hàn. Trong lòng có lẽ đã muốn nhận định mình là hung thủ mà còn kéo đi kéo lại tự nhiên như vậy, tố chất tâm lý quả nhiên là tốt.

Nàng đã chuẩn bị tốt lời nói và chứng cớ chứng minh chính mình trong sạch, sao biết Gia Nguyên đế đúng là nửa câu cũng chưa hỏi, chỉ sau một nén nhang liền ôm nàng lâm vào giấc ngủ. Nhưng thật ra Chu Anh mang theo tim treo trên cổ họng, bất ổn đợi nửa ngày, cuối cùng nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, đành phải im lặng. Cảm giác này giống như mời luật sư giỏi nhất, chuẩn bị đầy đủ chứng cớ, nhân chứng chính xác nhất, bị dày vò khó chịu như bị tố cáo nhưng kiểm soát viên vẫn không lập án khởi tố.

Ngày thứ hai khi Gia Nguyên đế ngủ dậy, liền thấy nàng sâu kín nhìn mình, đáy mắt còn có ứ đọng máu, phát ra ánh sáng khiếp người, sợ tới mức hắn không tự giác thối lui thân mình: "Ái phi... Đây là một đêm chưa ngủ? Vậy hầu hạ trẫm thay quần áo đi."

Chu Anh gật gật đầu, rốt cục đã mở miệng: "Hoàng Thượng vì sao không hỏi tần thiếp về chuyện Dực Khôn cung bị cháy?"

Gia Nguyên đế nhìn nàng hiếm khi hầu hạ, thấy người phụ nữ trước mặt rốt cục nhịn không được hỏi ra miệng, lại giả vờ nghi hoặc: "Trẫm vì sao phải hỏi ái phi?"

"Nhưng tần thiếp nghe Thôi công công nói hôm qua Hoàng Thượng ở nơi nào phát hiện trâm cài của tần thiếp, Hoàng Thượng chẳng lẽ không hoài nghi việc này có quan hệ với tần thiếp sao?" Chu Anh dừng động tác trong tay, ngửa đầu càng ngày càng nghi hoặc nhìn hắn. Gia Nguyên đế thật sự là rất kì quái, dựa vào tính tình hắn trước đây, chính mình không phải đã sớm vào lãnh cung sao?

Gia Nguyên đế đột nhiên vươn tay đem nàng ôm vào trong ngực của mình, hô hấp nóng rực phun vào tai của nàng, giọng nói trầm thấp mà chắc chắc: "Ừm, trẫm không nghi ngờ, trẫm tin tưởng nàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.