Du Lam là một học sinh bình thường trong lớp: nhan sắc không có, học lực không có, gia thế không có, thế nhưng, chẳng hiểu sao lại bị Huân Khinh Dạ nhìn trúng.
Du Lam buồn bực, nằm gục mặt xuống bàn. Lâm Y Na ngồi bên cạnh, dùng sức lay lay tay cô, miệng hét to:
- Du Lam, Huân Khinh Dạ lại đến tìm cậu kìa.
Du Lam ai oán: Cái tên đó, sao lại dai như đỉa thế nhỉ?
Huân Khinh Dạ là con trai của hiệu trưởng. Dĩ nhiên, nhà cậu ta rất giàu có, lại thêm cái vẻ ngoài thu hút con gái đến thế kia, Huân Khinh Dạ rất nhanh chóng liền trở thành cái tên nổi tiếng nhất trường. Bọn con gái lúc nào cũng vây quanh, tung hô cậu ta, thậm chí còn lập cả fanclub nữa.
Mải mê suy nghĩ, Huân Khinh Dạ đã đến bên cạnh cô từ lúc nào. Hắn ngồi đối diện cô, ánh mắt đầy ý cười:
- Du Lam, hôm nay cậu mặc áo ngực màu hồng à?
Du Lam trừng mắt nhìn Huân Khinh Dạ. Không được, cô phải hỏi cho rõ ràng. Cô đứng phắt dậy, dưới cái nhìn của bao nhiêu con người, trực tiếp nắm lấy tay Huân Khinh Dạ kéo đi.
Du Lam tìm chỗ vắng liền dừng lại, nghiêm giọng hỏi Huân Khinh Dạ:
- Này, cậu nói cho rõ ràng đi. Tôi chẳng có gì cả, tại sao cậu cứ phải đeo bám tôi như thế hả?
Huân Khinh Dạ nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, hắn có chút buồn cười:
- Cậu muốn biết lí do?
- Phải.
Du Lam chắc chắn nói. Huân Khinh Dạ từng bước đi đến bên cô, ép cô vào thân cây, hắn cuối đầu, phả vào cổ cô một giọng nói đầy ái muội:
- Du Lam, thân hình của cậu rất phù hợp với việc sinh đẻ. Tớ thích cậu ở điểm này. Hay là, chúng ta cùng nhau sinh bảo bảo đi!
Du Lam trợn mắt, cô không nghĩ rằng Huân Khinh Dạ lại có suy nghĩ biến thái như vậy. Không được, cô phải tránh xa cậu ta.
Du Lam toan chạy, nhưng Huân Khinh Dạ tinh mắt nhìn ra ý đồ của cô, hắn nhanh chóng khóa chặt cô trong lòng mình, cuối đầu hung hăng hôn lên môi cô.
Du Lam bị hôn bất ngờ, cô vung tay đánh vào ngực hắn, nhưng vô dụng. Huân Khinh Dạ vẫn tiếp tục hôn cô, bàn tay lại mon men tiến vào trong áo đồng phục xoa nắn ngực cô.
Du Lam rùng mình, bị Huân Khinh Dạ hôn đến mềm nhũn, cả người không còn sức lực dựa vào người hắn, để mặc cho đôi tay hư hỏng kia càng lúc càng trượt xuống dưới, chui vào váy cô.
Huân Khinh Dạ đột nhiên dừng lại, giọng nói đầy khiêu khích:
- Nhìn xem khuôn mặt thèm thuồng của cậu kìa!
Hắn rút điện thoại từ trong túi ra, tách, một bức ảnh được chụp, người trong ảnh không ai khác chính là cô.
Du Lam buông hắn ra, đưa tay sửa soạn lại quần áo của mình, hai mắt rưng rưng nhìn hắn:
- Cậu thật xấu xa, ức hiếp tôi khiến cậu vui lắm hay sao?
Huân Khinh Dạ đưa tay lau những giọt nước mắt của cô, hắn ghé qua tai cô, thì thầm:
- Tôi với cậu làm một giao dịch đi.