Chúng Ta Cùng Nhau Sinh Bảo Bảo!

Chương 6: Chương 6




Du Lam chưa kịp lên tiếng phản đối đã bị Huân Khinh Dạ bế vào nhà tắm. Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người cô nhưng bị Du Lam ngăn lại:

- Này, đừng có cởi quần áo của tôi, tôi không cần cậu tắm giúp.

Huân Khinh Dạ nhướng mày nhìn cô rồi đột nhiên buông ra. Du Lam im lặng quan sát biểu cảm của hắn. Thôi rồi, không phải là hắn nổi giận rồi chứ...

Huân Khinh Dạ nhân lúc Du Lam không để ý liền bật khóa vòi sen lên, nước chảy lênh láng làm quần áo của cô phút chốc liền bị ướt đẫm. Lúc này đây, hắn mới ngang nhiên cởi quần áo cô:

- Phải nhanh chóng cởi ra không thôi cậu sẽ bị cảm lạnh đấy.

Cảm lạnh cái con khỉ mốc!

Du Lam chửi thầm một câu, nhưng ngoài mặt vẫn phải ngoan ngoãn phối hợp với hắn. Dẫu sao thấy cũng đã thấy rồi, cô cũng chẳng có gì phải ngại ngùng nữa cả.

Chẳng mấy chốc, trong nhà tắm lại vang lên tiếng rên rỉ.

- Aaaa, đừng chỗ đó.

- Ưm...không được, đừng cắn nữa.

Huân Khinh Dạ nhìn người con gái mềm nhũn như vũng nước đang nằm trong ngực mình, bèn trưng ra vẻ mặt vô tội:

- Không phải chứ Du Lam, tớ chỉ giúp cậu tắm rửa, sao cậu lại rên rỉ nhiệt tình đến vậy?

Du Lam trừng mắt nhìn hắn:

- Vậy cậu mau bỏ tay ra khỏi người tớ.

- Không được.

Nói rồi, hắn lại cúi đầu thưởng thức hai bên ngực mềm mại của cô, đầu lưỡi liếm nhẹ lên đó, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ khiến nụ hồng của cô bỗng chốc liền sưng tấy lên.

Bên dưới hạ thân của Du Lam cũng chẳng hề dễ chịu gì, ngón tay của Huân Khinh Dạ cứ liên tục cắm sâu vào trong cô rồi lại rút ra, khiến chất lỏng kia cứ không ngừng tuôn chảy.

Du Lam lúc này đã động tình, nơi đó của cô cứ cắn chặt lấy ngón tay Huân Khinh Dạ không buông.

Huân Khinh Dạ nhếch miệng, hắn đặt cô vào bồn tắm, chậm rãi cởi quần áo của mình:

- Chưa xong đâu Du Lam, cậu chỉ được phép lên đỉnh bằng cái của tớ.

Không đợi cô phản ứng, Huân Khinh Dạ liền đâm sâu vào cơ thể cô. Từng đợt khoái cảm liên tục kéo đến, Du Lam chỉ biết bám chặt vào lưng hắn, cùng hắn trầm luân.

...

6h sáng. Du Lam tỉnh dậy vì tiếng kêu của đồng hồ báo thức. Cô đưa tay sờ sang bên cạnh nhưng trống không. Hắn...đi rồi sao?

Du Lam thở dài, chậm rãi mặc lại quần áo của mình rồi đi vào nhà vệ sinh. Đàn ông là thế, sau khi rút ra đều vô tình đến vậy.

Huân Khinh Dạ mang theo hai phần thức ăn quay lại nhà Du Lam liền thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia đang chậm rãi khóa cửa nhà.

- Này, chưa ăn sáng mà cậu định đi đâu thế hả?

Du Lam ngạc nhiên nhìn Huân Khinh Dạ đang tiến gần về phía mình.

Hắn đi mua đồ ăn sáng cho cô sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.