Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 19: Chương 19: Vẽ cậu




Chúng ta không phải tình địch sao? – Mộng Lý Trường

Chương 19 – Vẽ cậu

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

Mạnh Trì có phản ứng lớn như vậy là điều Úc Đình Chi không ngờ tới. Anh theo bản năng ôm người vào trong ngực, vốn dĩ anh không nghĩ nhiều đến vậy, cho nên càng không nghĩ đến đôi môi mềm mại của Mạnh Trì lại lướt qua da thịt mình.

Xúc cảm ấm áp mặc dù thoáng qua, nhưng cảm giác hít thở khi nóng khi lạnh vẫn kích thích Úc Đình Chi, khiến hô hấp của anh chậm đi mấy nhịp, vì thế khi đầu gối Mạnh Trì va phải mình, Úc Đình Chi lại có chút sung sướng đáng xấu hổ.

Nhưng rất nhanh, Mạnh Trì đã kéo dài khoảng cách với anh, dường như không có phát hiện.

Úc Đình Chi buông cánh tay đang đỡ sau lưng Mạnh Trì, dừng khoảng 2 giây mới mở miệng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Mạnh Trì lắc đầu, chợt ra vẻ thả lỏng trách móc: “Anh cố ý đúng không, đột nhiên xuất hiện dọa chết tôi rồi!”

“Ừm,“ Úc Đình Chi nói, “Không nghĩ tới cậu lại sợ hãi như vậy.”

Sự thừa nhận thản nhiên này của anh khiến Mạnh Trì bình tĩnh lại, cười mắng một câu: “Anh có bị bệnh thần kinh không thế!”

Khóe miệng Úc Đình Chi khẽ cười, nói một câu “Xin lỗi“.

Chỉ trong mấy câu này, chút lúng túng vừa rồi được xí xóa. Mạnh Trì dựa ra phía sau, kéo dài khoảng cách với anh cũng đảm bảo mình không bị trượt ngã nữa, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Úc Đình Chi: “Ông chủ cũng tặng tôi phiếu trải nghiệm.”

Được rồi.

Không có vấn đề gì.

Nhưng mà cũng quá tình cờ rồi.

Mạnh Trì híp mắt: “Một mình anh?”

“Còn có Xà Sơn.” Úc Đình Chi nói, “Là hắn nói muốn đến ngâm suối nước nóng thư giãn một chút, không nghĩ tới sẽ gặp được cậu.”

Trên người Úc Đình Chi chỉ mặc một chiếc quần đi biển rộng thùng thình màu đen, tuy rằng dưới eo và bụng anh đều ngâm mình trong làn nước, khó nhìn được rõ ràng, nhưng những chỗ lộ ra cũng quá mức xinh đẹp.

Làn da anh trắng nõn, ở dưới nước hiện ra cảm giác như ngọc thạch, cần cổ thong dài, cơ ngực đầy đặn, hai điểm trước ngực càng trở nên ửng hồng trong hơi nước, phối với khuôn mặt “thiên thái” của anh, quả thực rất khiến người ta chú ý.

Mạnh Trì thường nói Trần Ngạn là nhan cẩu* nhưng thật ra chính cậu cũng vậy. Lần trước cách mọt tầng màn hình điện thoại, mới nhìn vài lần đã khiến cậu miệng đắng lưỡi khô, bây giờ mặt đối mặt càng khiến tinh thần cậu hoảng hốt, chỉ có thể nhìn cảnh đêm xa xa.

*nhan cẩu: những người chết mê chết mệt ai đó có khuôn mặt đẹp

“Cậu vừa mới coi tôi là ai?” Úc Đình Chi bỗng nhiên hỏi.

“Hả?” Mạnh Trì nói, “Tôi nghĩ là Dương Tự Nhạc, tên nhóc này không biết chạy đi đâu.”

“Cậu ta đang ở khu vực đồ uống.” Úc Đình Chi nói.

Ồ, chắc tên này đang trộm uống rượu.

Mạnh Trì đang nghĩ, cánh tay trái bỗng bị nắm lấy, nghiêng mắt thì nhìn thấy tay phải ẩm ướt của Úc Đình Chi nắm phần trên cánh tay cậu, nhíu màu nhìn đầu vai Mạnh Trì: “Chỗ này của cậu bị thương.”

Mạnh Trì nhìn theo tầm mắt anh, phát hiện đầu vai bên trái của mình đỏ lên một mảng lớn, cảm giác đau đớn nhoi nhói lúc này mới truyền đến đại não cậu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Một Ngàn Năm Về Sau

2. Alpha Vị Hoa Hồng

3. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

4. [Ngôn Tình] Sống Chung

=====================================

“À, chắc là vừa nãy va phải.” Mạnh Trì nói xong đưa tay sờ một cái, “Cũng may, không bị rách da.”

“Xin lỗi.” Úc Đình Chi lại nói.

“Không có việc gì.” Mạnh Trì cười nói, “Qua vài ngày nữa là...”

Hai chữ “được rồi” còn chưa nói ra miệng, lòng bàn tay Úc Đình Chi đã phủ lên vai cậu, nhẹ nhàng xoa nắn. cả người Mạnh Trì bỗng nhiên cứng đờ, cậu ngơ ngác nhìn khuôn mặt “thiên thái” có chút áy náy của Úc Đình Chi, lại nhìn bàn tay kia đang di chuyển trên vai cậu, mảng da nhỏ không ngừng nóng lên, đau đớn cũng dường như được giảm bớt.

Sửng sốt 2 giây, Mạnh Trì đột nhiên hoàn hồn, nắm lấy tay anh đẩy ra ngoài: “Không cần vậy đâu, chuyện nhỏ thôi.”

Úc Đình Chi ngước mắt lên nhìn cậu, sau đó buông tay ra, nói với cậu một câu “Cậu chờ một lát” rồi đi lên bậc thang bên cạnh bể.

Lần này xem như Mạnh Trì được chiêm ngưỡng hết trước sau người Úc Đình Chi. Thật lòng mà nói, dáng người Úc Đình Chi thật sự rất tốt, cơ bắp toàn thân trên dưới không tính là khoa trương, nhưng lại có cảm giác rắn chắc cùng đường cong nhu hòa hoàn mỹ. Vai rộng eo hẹp mông vểnh, đôi chân thon dài thẳng tắp, quần biển màu đen bình thường mặc trên người anh lại có vẻ không tầm thường.

Theo bước chân lên bậc thang của anh, vì động tác mà quần biển hơi bị kéo lên, Mạnh Trì bỗng nhiên chú ý đến bắp đùi bên phải Úc Đình Chi dường như có một vết xăm, một đường mảnh khảnh màu đen chợt lóe qua.

Mạnh Trì nghi ngờ mình nhìn lầm, dù sao cậu cũng cảm thấy đóa hoa cao lãnh không vướng bụi trần như Úc Đình Chi không quá thích hợp với hình xăm.

Úc Đình Chi khoác áo choàng tắm rời đi không bao lâu đã quay về, trong tay có thêm một túi vải.

“Cái gì vậy?” Mạnh Trì hỏi.

“Túi chườm đá.” Úc Đình Chi đứng bên ao rũ mắt nhìn cậu, “Nếu không hay là cậu đi lên trước? Thắt lưng hình như cũng bị thương.”

Mạnh Trì nghiêng đầu nhìn một chút, bên hông đúng là có một vết đỏ, cậu cứ ngâm mình trong nước, tâm tư cũng không đặt trên người mình, thành ra cậu không cảm thấy đau lắm.

“Không có việc gì, không cần làm lớn chuyện —”

“Thầy Mạnh.” Úc Đình Chi ngồi xổm xuống bên ao, cắt ngang lời cậu, “Cậu như vậy khiến lương tâm tôi rất bất an.”

Mạnh Trì: “...”

Lúc trước lời cậu nói với Úc Đình Chi, bây giờ Úc Đình Chi trả lại nguyên vẹn cho cậu.

Được rồi.

Mạnh Trì chỉ có thể đứng lên từ trong ao, nhặc áo choàng tắm bên cạnh khoác lên người, đi theo Úc Đình Chi về trong phòng, vào một gian phòng cho khách nghỉ ngơi.

Lúc Úc Đình Chi đề nghị chườm đá cho cậu, Mạnh Trì từ chối. Úc Đình Chi cũng không miễn cưỡng, đưa túi chườm đá được khăn mặt quấn quanh cho cậu.

Chỗ bị thương ngoại trừ đầu vai còn có gần lưng phải, Mạnh Trì ngồi trên ghế dựa, cởi áo choàng tắm đến bên hông, lấy tay chườm túi đá đến chỗ thấy đau.

Cảm giác lạnh thấu xương khiến cậu không nhịn được hít sâu một hơi, đồng thời cơ thể cũng run lên một chút. Chú ý đến Úc Đình Chi nhìn cậu một cái, Mạnh Trì vội vàng nói: “Thật ra tôi có hơi sợ ngứa.”

Cho nên mới không phải là nhạy cảm gì gì đâu.

Úc Đình Chi thoáng sửng sốt mới phản ứng lại cậu đang nói cái gì, trong mắt có thêm ý cười: “Biết rồi.”

Mạnh Trì: “...”

Nơi này ngoại trừ hai người họ thì không còn ai khác, một khi không nói lời nào cũng chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, có vẻ yên tĩnh đến xấu hổ. Mạnh Trì đành không nói gì, chỉ lầm bẩm một câu “Tên nhóc Dương Tự Nhạc này sao còn chưa quay lại“.

Úc Đình Chi ngồi xuống ghế dài ở phía bên kia: “Chắc bọn họ đang nói đến chuyện tuyên truyền cho quán trà.”

Xem ra tên nhóc này quyết tâm muốn cọ nhiệt độ của Xà Sơn, chẳng qua đối với quán trà mà nói cũng là một chuyện tốt, cho nên Mạnh Trì cũng không nói gì.

Đúng lúc này, di động của Úc Đình Chi vang lên, anh lấy ra nhìn thoáng qua, không kiêng dè Mạnh Trì, trực tiếp ấn nghe.

“Ông ngoại, trễ như vậy rồi có chuyện gì sao ạ?”

“Không có việc gì, chỉ là nói với cháu một tiếng, ngày mốt ở trung tâm hội nghị triển lãm có một hoạt động, ông không về nhà ăn cơm tối, cháu không cần về đâu.” Úc Chính Mậu tuy đã gần 70, nhưng sức khỏe rất tốt, giọng nói cũng mạnh mẽ có lực.

Úc Đình Chi: “Vâng, được, cháu biết rồi.”

Hai người lại nói vài câu, Úc Đình Chi bảo ông nghỉ ngơi sớm một chút, trước khi đi ngủ nhớ ngâm chân.

Mạnh Trì không cố ý nghe, cậu đang đem túi chườm đá đổi sang tay kia, bởi vì nơi bị thương tương đối khó chạm đến, cho nên tư thế của cậu rất kỳ cục, đắp được một lát thì cảm thấy xót hết cả tay. Sau khi đổi tay, cậu phát hiện càng khó hơn, cậu đơn giản trực tiếp không đắp nữa, dù sao cũng không phải vết thương lớn gì, chịu đựng một lát thì ổn.

“Hay để tôi giúp cậu đi.” Úc Đình Chi cúp điện thoại, đưa tay sang phía cậu.

Mạnh Trì sợ anh lại dùng lời của cậu đập lại cậu, nên đem túi chườm đá đưa cho anh.

“Cậu nằm xuống đã.” Úc Đình Chi đi đến bên cạnh cậu.

Mạnh Trì nhìn anh một cái, do dự một giây, cuối cùng vẫn nghe lời nằm xuống.

Úc Đình Chi ngồi xuống bên chiếc ghế dài cậu đang nằm sấp, đắp túi chườm đá lên vệt đỏ ửng sau lưng cậu. hai người họ ai cũng không nói gì, ước chừng một phút sau, Úc Đình Chi mở miệng hỏi: “Có tốt hơn chút nào không?”

“Ừm,“ Mạnh Trì cảm nhận một chút, “Hình như không đau lắm.”

Úc Đình Chi chuyển túi chườm lên đầu vai cậu, tiếp tục đắp lên.

Bởi vì đã quen với nhiệt độ của túi chườm, Mạnh Trì không xuất hiện phản ứng quá lớn, yên lặng nằm sấp. Chốc lát sau bỗng nhiên cậu cảm thấy đầu vai mình bị Úc Đình Chi bóp một cái.

“Gần đây cậu có cảm thấy vai hay cổ không thoải mái không? Cơ hơi chặt.” Úc Đình Chi hỏi.

Mạnh Trì hô hấp chậm lại, trong lòng nói thầm anh tự nhiên sờ tôi như thế, tôi có thể không co lại chắc?

Cậu muốn từ chối, nhưng cơ thể lại rất thành thật. Dù sao Úc Đình Chi nói không sai, khoảng thời gian này vai gáy Mạnh Trì có hơi đau, bằng không cậu cũng không muốn đến ngâm suối nước nóng thư giãn một chút.

Kỹ thuật của Úc Đình Chi không tệ, mấy cái xoa bóp kia thành công khiến cậu thấy thoải mái.

Trên nguyên tắc “có thể không kiếm được tiền, nhưng không thể để bị mất đi một đồng nào được, tiền không phải thứ vô ích.”, Mạnh Trì im lặng nằm sấp, tiếp nhận sự hầu hạ của Úc Đình Chi.

“Tôi nói này thầy Úc, có phải anh từng luyện qua hay không? Kỹ thuật tốt ghê.” Cơ thể Mạnh Trì thả lỏng, miệng nhàn rỗi đâm ra dễ dàng chệch hướng suy nghĩ.

Úc Đình Chi: “Không tính là luyện qua, thỉnh thoảng ấn mấy cái cho ông ngoại tôi.”

Khó trách, còn rất hiếu thuận.

Ngón cái và ngón trỏ Úc Đình Chi di chuyển dọc theo vai và cổ, cuối cùng dừng lại ở vị trí sau tai cậu xoa nhẹ: “Thoải mái không?”

Hơi nước bốc lên biến mất trong sự ma sát của da thịt, nhiệt độ làn da không ngừng tăng cao, làn da màu mật ong nhàn nhạt của Mạnh Trì dưới anh anh dần trở nên ửng hồng.

Nơi nhạy cảm được chăm sóc cẩn thẩn, Mạnh Trì bất giác trượt yết hầu một cái, còn chưa mở miệng đã nghe Úc Đình Chi nói: “Chỗ này là huyệt ngủ, bấm vài cái thì sẽ ngủ ngon hơn.”

Có cái rắm í, anh mà xoa tiếp, tối nay tôi đừng hòng nghĩ đến chuyện ngủ ngon.

Trong lòng Mạnh Trì oán thầm, đưa tay nắm lấy bàn tay đang làm loạn ở gáy mình, gọi một tiếng “Thầy Úc”: “Anh chăm sóc tôi như vậy, tôi sẽ cảm thấy anh có ý đồ bất chính với tôi.”

Động tác trên tay Úc Đình Chi dừng lại, rũ mắt nhìn lại ánh mắt Mạnh Trì, hỏi ngược lại: “Sao tôi phải có ý đồ bất chính với cậu?”

Câu hỏi ngược lại này, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên này, thành công khiến trong lòng Mạnh Trì nghẹn lại, giống như cậu đang tự mình đa tình.

Nhưng trên mặt Mạnh Trì không để lộ chút gì, mỉm cười nói: “Không phải anh muốn tôi làm người mẫu cho anh sao?”

Úc Đình Chi không nói gì, thu hồi bàn tay đặt sau gáy cậu, đầu vai Mạnh Trì đã đỏ lên một mảng lớn, anh cũng không tiếp tục chườm đá nữa.

“Vẽ trên giấy có gì khác với vẽ trên cơ thể người không?” Mạnh Trì hỏi.

“Không có gì khác biệt.” Úc Đình Chi đứng lên, đặt túi chườm đá trở lại mặt bàn.

Mạnh Trì: “Vậy sao phải vẽ trên người tôi?”

Úc Đình Chi xoay người nhìn cậu: “Tôi không nói muốn vẽ trên người cậu, tôi nói là muốn vẽ cậu.”

Mạnh Trì ngẩn người, chẳng qua thoáng chốc đã thu liễm cảm xúc, nhướng mày hỏi: “Cũng vẫn không được mặc quần áo sao?”

“Không, cậu có thể mặc.” Úc Đình Chi đến gần cậu, hỏi, “Vậy cậu có đồng ý không?”

-

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay thầy Úc rất đứng đắn.

Bắt đầu từ ngày mai, thầy Mạnh sẽ ra tay, hahaha.

Hết chương 19.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.