“ Thừa Vũ, chúng ta không ở nhà con phải chăm sóc chị gái cho tốt, tuy rằng con là em trai, nhưng con lại là đàn ông trong nhà.”
Thân là cha, Triệu Thừa Thiên hy vọng khi mình xuất ngoại, chị em hai người có thể hài hoà chung sống với nhau. Tuy rằng Tuyết Nhu là chị, nhưng là dù sao cũng vẫn là một đứa nhỏ, rất nhiều nơi, vẫn phải để em trai đi chiếu cố. Huống chi, em trai lại so với chị gái thành thục nhiều.
Bởi vì là con duy nhất trong nhà, cho nên Triệu Thừa Thiên tựa hồ rất coi trọng hắn, hy vọng đem sản nghiệp của chính mình toàn bộ giao cho hắn. Mà Thừa Vũ cũng khiến cho ông rất vừa lòng, việc kinh doanh thời điểm để cho hắn làm công tác thuận buồm xuôi gió. Nếu không hôm nay ông cũng không quyết định ra nước ngoài sinh sống một thời gian, cũng sẽ không vội vàng đem sản nghiệp giao cho Thừa Vũ, quan điểm của ông vẫn hy vọng đứa nhỏ có thể học hỏi thêm rồi mới tiếp nhận.
“ Ba, người đi vui vẻ, đồ vật đều mang theo hết sao?” Tuyết Nhu nhẹ giọng hỏi “ Sang bên kia ba nhớ phải gọi điện thoại về.”
“ Được được, ba dàn xếp ổn thoả liền gọi điện thoại về cho các con. Con cũng đừng nghĩ nhiều “ Triệu Thừa Thiên nắm chặt tay con gái an tâm nói.
“ Ba, thời gian không còn sớm, con đưa người đi “
Phía sau Triệu Thừa Vũ đột nhiên mở miệng. Hắn xách hành lý lên, lôi kéo cha đi ra ngoài. Triệu Thừa Thiên cho rằng con trai sợ ông sẽ chậm trễ hành trình, cho nên liền cười tủm tỉm cùng con gái cáo biệt .
“ Chị ở nhà chờ, chỗ nào cũng không được đi.”
Thừa Vũ mang theo khẩu khí vương giả xoay người đối với Tuyết Nhu nói. Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thừa Vũ, Tuyết Nhu cúi đầu không trả lời. Mái tóc dài phiêu dật bay trong gió. Một bộ dáng rất động lòng người.
Hai người vội vã rời đi. Tuyết Nhu đứng ở sau ô cửa sổ gần sát mặt đất nhìn về phía trước. Nhìn xe của cha chậm rãi đi xa. Nhất thời lệ rơi đầy mặt. Cô là vì cha đi xa mà bi thương, nhưng mà, có thể làm cho cô khóc đến bi thương như vậy, kỳ thật là bởi vì em trai mình, cái kia Triệu Thừa Vũ lại đem cô ra đùa bỡn.
Suy nghĩ dần hướng phía ngoài cửa sổ bay đi, đi tới thời điểm lúc cô vừa mới tròn 5 tuổi. Khi đó, thân hình cô rất mảnh khảnh, mang theo một bộ dạng suy yếu, người nhà đều rất lo lắng. Mà sự tình khi còn bé, cô cũng không nhớ rõ cho lắm. Nhưng mà cô lại nhớ rất rõ ràng một việc, ngày đó cha mang về nhà một đứa bé trai. Lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt của cậu bé liền cảm thấy sợ hãi. Không biết vì cái gì, là bởi vì ánh mắt lạnh lùng đó hay là cảm giác áp bức tản mát ra từ trên người cậu. Nhưng mà cô biết rất rõ, ánh mắt của đứa bé trai kia khi nhìn về phía cô lại tràn ngập bất mãn cùng cừu hận.
Tuổi nhỏ nên Tuyết Nhu cũng không biết là vì cái gì, trong tiềm thức luôn lảng tránh hắn. Nhưng cô đã sai, lảng tránh căn bản không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, coi như cô không muốn gặp mặt hắn, mà hắn lại cuồng bạo khiến cho cô khó có thể chống đỡ.
Từ nhỏ, Tuyết Nhu đã nhớ rõ, Thừa Vũ sẽ luôn dùng những phương pháp khác nhau để hù dọa cô, áp chế cô. Cô tuy rằng lớn tuổi hơn so với hắn nhưng lại nhát gan sợ phiền phức, căn bản không thể đối phó với hắn.
Từ nhỏ cô liền nhớ rõ Thừa Vũ như thế nào cầm sâu lông hù dọa cô, như thế nào cầm những cái đĩa điện ảnh khủng bố cho cô xem. Cho dù Tuyết Nhu bị dọa khóc lên, hắn cũng không cho cô đi, ép cô phải tiếp tục xem. Hơn nữa, Tuyết Nhu còn nhớ rất rõ Thừa Vũ đã từng ở trước mặt cô giải phẫu một con sâu lông. Đó là lần cô bị dọa cho té xỉu. Nhưng mà sau khi cô tỉnh lại, liền thấy vô luận cha có đánh hắn như thế nào hắn cũng không chịu giải thích biện hộ cho chính mình, qua vài năm hắn vẫn luôn dùng loại ánh mắt oán hận nhìn cô chưa từng thay đổi.
Từ đó về sau, Tuyết Nhu càng thêm sợ hãi hắn hơn. Nhưng, có một lần Thừa Vũ đã khiến cho Tuyết Nhu cảm động. Đó là thời điểm khi cô học trung học, bạn học cùng lớp ai cũng biết Thừa Vũ rất yêu thích khi dễ Tuyết Nhu, cho nên, đám con trai thường ồ ạt đi theo để cùng phụ khi dễ cô
Có một lần, Tuyết Nhu vừa mới trở lại chỗ ngồi của mình, đang chuẩn bị lấy túi sách ra về, nhưng thời điểm khi cô kéo ra để lên trên bàn học, thế nhưng lại nhìn thấy trong ngăn kéo có rất nhiều sâu!
Thứ Tuyết Nhu sợ hãi nhất chính là sâu, nhất thời, cô lớn tiếng kêu. Không biết là bởi vì tiếng kêu của cô hay có nguyên nhân gì khác, một con sâu đột nhiên bay lên. Dừng ở trên quần áo của Tuyết Nhu. Lúc ấy cô bị dọa không biết phải làm sao, chỉ biết khóc. Mà lúc này, vừa vặn đúng lúc Thừa Vũ học xong môn thể dục quay lại về lớp thì nhìn thấy một màn này. Hắn từ xa tiến lại, đem con sâu trên người Tuyết Nhu ném đi, một phen đem Tuyết Nhu bảo hộ ở phía sau người, chính mình tùy tiện cầm sách vở đập ba cái liền đem toàn bộ lũ sâu tiêu diệt.
Xoay người, hắn một từ cũng không nói, nhìn Tuyết Nhu bị doạ sợ khóc không thành tiếng, dùng tay áo lau nước mắt cho cô. Tuyết Nhu không thể tin được nhìn Thừa Vũ, trong ánh mắt của hắn vẫn không thay đổi, vẫn là như trước kia không hề sai biệt, nhưng mà, như này đại biểu cho cái gì đây?
Mà Tuyết Nhu nghe nói, Thừa Vũ đem đã những người thả sâu vào trong ngăn kéo của cô, hung hăng đánh cho bọn họ một trận.
Trong nháy mắt, bọn họ đều đã hơn 20 tuổi.