Trịnh Tâm hôn xong có hơi cúi thấp đầu nhìn tôi. Không biết bây giờ cậu ta có nhìn thấu được suy nghĩ của tôi hay không? Cậu ta có biết trong lòng tôi bây giờ nảy sinh loại cảm giác gì hay không?
Tôi nghĩ, chắc là không rồi.
Nếu như cậu ta hiểu tôi là một người như thế nào, cậu ta sẽ chẳng bao giờ làm như vậy.
Bên tai tôi lúc ấy văng vẳng hàng loạt giọng nói cùng điệu cười cợt nhả không thể chịu được. Bọn con trai đều đứng gần đó, giả vờ diễn lại cảnh hôn lúc nãy rồi phá lên cười.
Bọn con gái cũng không kém gì, tất cả đều túm tụm lại một đám đông rồi ra sức chỉ tay xóc xỉa.
Tôi đã làm gì nên tội?
Những ánh mắt đầy khinh miệt kia là có ý tứ gì?
Chúng tôi đã làm gì mà phải chịu những điều đó cơ chứ? Giả như chúng tôi có yêu nhau thật đi nữa thì mấy người không có quyền đối xử như thế!
Bàng hoàng qua đi, tôi vẫn ngồi thừ đó không biết suy nghĩ mông lung cái gì, cũng không biết bây giờ nên mở lời thế nào.
Khó khăn ngẩng mặt nhìn Trịnh Tâm, tôi thấy cậu ta vẫn bình tĩnh như trước, một chút tác động từ bên ngoài đều không làm ảnh hưởng đến người đó.
Hay thật, cậu quả là có tinh thần thép đó!!
Không hiểu sao lúc đó tôi lại cúi thấp đầu cười lên đầy ngu ngốc, cũng hết sức điên loạn. Bàn tay nắm chặt lại nổi cả gân xanh, một lúc sau, tôi đẩy ghế rời đi như một người máy cứng nhắc.
Trịnh Tâm ở phía sau ra sức kêu tôi đứng lại, nhưng tôi không để những lời đó níu kéo bước chân của mình. Tôi cứ lầm lũi đi về phía trước, hai chân nhầm tưởng muốn chạy trốn khỏi nơi ồn ào mà đầy thị phi đó.
Chạy một lúc, tôi cũng không biết mình đã đi qua bao nhiêu lớp học, cuối cùng trước mặt là phòng vệ sinh nam. Không nghĩ ngợi, tôi liền tiến vào trong, hứng vài hớp nước lạnh rồi hất lên mặt liên tục.
Nước lạnh làm cho tinh thần tôi tỉnh táo hơn một chút. Lúc nãy vì chạy quá nhanh mà nhịp tim không được ổn định, nó đập như trống dồn. Tôi đưa tay lên ngực trái ghì chặt nơi đó lại, bắt đầu bình ổn nhịp thở.
Nhìn vào gương, tôi thoáng thấy khoảnh khắc Trịnh Tâm cúi người hôn lên trán mình. Lúc đó vì sao tôi không kịp thời ngăn chặn hành động hồ đồ đó lại? Vì sao tôi lại không phản kháng rồi đánh cậu ta thật mạnh?
Người tôi thích...đâu phải là Trịnh Tâm.
Mông lung nhìn vào gương trong chốc lát, tôi phát hiện phía sau mình có một thân ảnh quen thuộc. Nhắm chặt mắt rồi mở ra, tôi vẫn thấy người đó đứng yên một chỗ, đôi mắt sâu hun hút nhìn đến tôi đầy vẻ khó hiểu.
Thất thần xoay người lại, tôi nhận ra đó là Lưu Nghệ Kiên. Chẳng biết anh ta đã vào đây từ lúc nào nhưng xem chừng im lặng quá. Cả hai chúng tôi cứ im re nhìn nhau, sau đó anh ta tiến lên chỗ tôi, đưa tay lau đi nước trên mặt tôi.
Khoảnh cách chúng tôi khá gần làm tôi cảm nhận được mùi hương trên người anh ta. Nó thoang thoảng mà rất dễ chịu.
Làm ơn đừng đến gần tôi nữa, anh không biết tôi phải kìm nén đến thế nào hay sao?
Tôi cúi thấp đầu không muốn nhìn vào mắt người kia, chỉ có điều, người kia vẫn nhất định nâng cằm tôi lên mà nhìn cho rõ.
“ Em có sao không?”
Lưu Nghệ Kiên hỏi tôi bằng giọng điệu lo lắng.
Anh ta đang lo lắng cho tôi, tôi thật sự rất vui, thật sự đấy. Như mỉm cười, tôi lắc đầu tỏ ra không hề hấn gì. Thế nhưng hai bên khoé mắt đều đã nóng lên, tôi hoảng loạn mà đưa tay giả vờ lau mặt để che đi mấy giọt nước sắp sửa rơi xuống.
Lưu Nghệ Kiên đứng im nhìn biểu tình kỳ quặc của tôi, anh ta không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm tay tôi toan dẫn về lớp.
Lúc này, Trịnh Tâm từ ngoài xồng xộc đi vào, thấy tôi với Lưu Nghệ Kiên thì cậu ta dừng bước hẳn, đưa mắt quan sát rất chăm chú.
Đoạn, cậu ta xấn lên định kéo tôi đi thì bị Lưu Nghệ Kiên chặn lại, gằn giọng đầy khó chịu:
“ Tôi đang nói chuyện với Tiểu Đan, cậu muốn làm gì?”
Trịnh Tâm đưa mắt nhìn thoáng qua Lưu Nghệ Kiên rồi lại nhìn sang tôi, ánh mắt thăng trầm kỳ lạ:
“ Tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Đan. Cảm phiền anh đi chỗ khác.”
“ Chuyện muốn nói? Cậu cũng hồ đồ đủ rồi đấy. Lúc nãy chuyện ở căn tin, tôi đều đã nghe được. Cậu rốt cuộc muốn làm gì Tiểu Đan?”
Lưu Nghệ Kiên hình như đã mất kiên nhẫn, anh ta nắm chặt tay tôi hơn, khiến nơi đó bắt đầu đau đáu. Tôi khẽ nhíu mày, nửa muốn vùng vẫy nửa lại không nỡ, cứ vậy mà đưa mắt nhìn qua phía Trịnh Tâm.
Trịnh Tâm kỳ thực không nóng nảy mà chỉ là một mảng lạnh lẽo bao quanh cậu ta. Đôi mắt cậu ta tối lại trông vô cùng đáng sợ. Nhìn anh một lúc, cậu ta mới cười nhếch mép:
“ Sao vậy? Đừng nói với tôi là anh đang ghen à nha? Chuyện này cũng thật hài hước rồi!!”
Nói xong, cậu ta cười lớn mấy tiếng.
Còn tôi lại như bị những lời nói kia tác động mạnh mẽ. A Kiên đang ghen? Không...thể...nào...
Tôi cắn chặt môi, lắc đầu xua tan đi ý nghĩ viễn vong đó. Hồi lâu, tôi ngước mặt nhìn Trịnh Tâm, đồng thời cánh tay cũng bắt đầu vùng vẫy muốn rời khỏi tay người kia.
Nhìn biểu hiện của tôi, Lưu Nghệ Kiên có hơi kinh ngạc mà nhíu chặt mày:
“ Anh đưa em về lớp.”
“ Không cần.” Tôi phản đối mạnh mẽ, “ Trịnh Tâm sẽ đi cùng tôi, anh về lớp đi.”
Nói xong, tôi hít lấy một hơi rồi bước nhanh đến chỗ Trịnh Tâm, toan nắm lấy tay cậu ta rồi kéo đi khỏi phòng vệ sinh.
Để Lưu Nghệ Kiên ở lại đó một mình, trong lòng tôi vừa nặng nề lại bứt rứt khó chịu.Nhưng đành vậy, nếu tôi đi cạnh anh ta thêm giây phút nào nữa thì tôi sẽ không kiểm soát được hành động của mình đâu.
Về đến lớp, tôi phát hiện mọi người đều đã ngồi vào chỗ ngay ngắn. Thấy Trịnh Tâm cùng tôi bước vào, bọn họ lấm lét đưa mắt quan sát rồi khẽ bĩu môi đầy khinh miệt.
Nhìn biểu hiện đó, tôi đã khá quen thuộc cho nên chỉ nhắm mắt lướt qua bọn họ, về chỗ của mình.
Ngồi xuống, tôi thấy Mũm Mĩm thường ngày rất đáng yêu, hôm nay lại tỏ vẻ khác thường. Nó không ngồi gần tôi nữa mà cách xa một khoảng. Lấy làm kinh ngạc, tôi nghiêng đầu nhìn nó, còn nó lại cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh né cái nhìn của tôi.
Biết làm sao được? Trong mắt nó, tôi đột nhiên trở thành một thằng biến thái không theo luân thường đạo lý mất rồi.
Cúi thấp đầu cười nhạt một tiếng, tôi cầm bút ghi chép bài vở còn dang dở.
Tiết học hôm nay nặng nề hơn mọi ngày, trong lòng tôi như đang đeo phải một cục chì rất lớn. Đeo cặp lên vai để chuẩn bị ra về thì trước cửa lớp, tôi thấp thoáng thấy bóng của Lưu Nghệ Kiên.
Anh ta đến đây để làm gì?
Câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi, sau đó theo phản xạ, tôi bước nhanh ra ngoài đó. Nhìn sang trái, tôi thấy anh ta đứng khoanh hai tay như chờ đợi.
Bất giác, tôi mỉm cười như vui mừng. Chẳng hiểu vì sao tôi lại có thể dễ dàng lên tinh thần như vậy. Lưu Nghệ Kiên cũng thấy tôi, anh ta vẫy tay gọi:
“ Chúng ta về thôi!”
Mỗi khi nhìn thấy anh ta, tôi luôn không biết suy nghĩ gì cho thông suốt. Mỗi khi nghe giọng anh ta, tôi đều sẽ gạt bỏ hết những vướng mắc trong lòng. Cứ như vậy, bước chân của tôi lại theo giọng nói kia mà tiến nhanh về phía đó.
Đột nhiên, từ phía sau có người mạnh mẽ kéo tôi lại. Nghiêng đầu nhìn qua, tôi thấy Trịnh Tâm đang rất cáu gắt nhìn Lưu Nghệ Kiên. Cảm giác này làm sống lưng tôi lạnh lẽo dần đi.
Chúng tôi dừng bước nhìn nhau, Trịnh Tâm tay giữ chặt tay tôi, cậu ta còn cố ý dùng thêm lực như cảnh cáo tôi rằng, nếu cậu dám đi cùng anh ta, tôi sẽ giết chết cậu.
Như hiểu, tôi có hơi chần chừ không bước nữa.
“ Hôm nay tôi đưa Tiểu Đan về, anh đi trước đi. Tôi đảm bảo sẽ đưa em trai anh về tận nhà, yên tâm nhé!”
Nếu không nhầm, lúc nãy Trịnh Tâm đã nhấn mạnh hai chữ em trai. Nó không chỉ khiến cho người kia thoáng kinh ngạc mà còn làm cho tim tôi thắt lại.
Em trai, đúng vậy, tôi chỉ có thể làm em trai của người kia mà thôi.
Lúc ấy tôi như lấy lại bình tĩnh, vội ngẩng mặt nhìn Lưu Nghệ Kiên, dứt khoát mà nói:
“ Anh về trước đi, tôi đi cùng Trịnh Tâm, không sao đâu.”
Nói rồi, Trịnh Tâm mạnh mẽ kéo tôi đi về phía trước. Lưu Nghệ Kiên ở phía sau, không biết biểu tình của anh ta như thế nào nhỉ?
Chúng tôi mỗi đứa một cái cặp lang thang trên đường. Đi được một đoạn, Trịnh Tâm kéo tôi vào một công viên gần đó. Giờ tan tầm đều có rất nhiều trẻ em ra đây cùng phụ huynh.
Nhìn bọn nhỏ cười đùa cũng thật vui thích. Tôi đứng im quan sát bọn chúng một lúc mới biết Trịnh Tâm đã nhanh chóng đi mua hai lon nước ngọt, còn áp vào mặt tôi làm tôi giật thót mình.
“ Cậu...” Tôi ngập ngừng.
Trịnh Tâm đối tôi cười một tiếng:
“ Sao vậy? Lạnh như vậy cậu mới chịu tỉnh ra. Còn đang vương vấn người kia?”
Nghe hỏi, tôi nhíu mày, lắc đầu nguầy nguậy. Tôi đâu có nghĩ về người kia, tôi đang ngắm bọn trẻ. Cậu chẳng biết cái gì!
Như khinh thường lườm cậu ta một cái, tôi khui lon nước ngọt uống lấy một hớp. Nước lành lạnh trôi xuống cổ họng khiến nơi đó thoát khỏi cơn khát. Liếm liếm môi, tôi chỉ tay về phía bãi cát lớn:
“ Chúng ta ra ngoài đó chơi đi.”
“ Cậu là trẻ con đấy à? Đến đây chỉ nghịch cát?” Trịnh Tâm ác ý đùa cợt, song vẫn cùng tôi ra đó chơi.
Chúng tôi mải xây lâu đài bằng cát mà quên luôn cả thời gian. Đến chập choạng tối, Trịnh Tâm mới bắt đầu đưa tôi về nhà. Trên đường đi, cậu ta khá im lặng làm tôi cũng rất căng thẳng.
Bây giờ tôi mới nhớ lại những lời cậu ta nói lúc ở trường. Không biết cậu ta có đùa mình hay không? Rõ ràng cậu ấy đã thích A Kiên cơ mà?
Thắc mắc trong lòng ngày càng lớn, tôi hít lấy một hơi:
“ Trịnh Tâm, cậu không phải là thích A Kiên hay sao?”
Trịnh Tâm lững thững sải bước, trả lời thẳng thừng:
“ Đúng vậy, tôi đâu có phủ nhận.”
“ Thế tại sao...” Tôi nhíu chặt mày, càng ngày càng không hiểu nổi.
Nếu cậu muốn có đồ chơi thì tìm người khác, tôi không phải loại người đó!!!
Lúc ấy, Trịnh Tâm đột nhiên giữ chặt tay tôi lại, bắt tôi phải nhìn thẳng vào cậu ta. Cả hai đối mặt với nhau làm tôi có phần căng thẳng, môi mím chặt lại, cũng không dám thở mạnh.
“ Tiểu Đan, chúng ta kết giao nhé?”