Chúng Ta Là Đôi Song Sinh Hạnh Phúc

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7:

Hạnh phúc thi thoảng sẽ có được từ những chuyện người ta cho là bất hạnh. Tuy rằng ta tham gia đánh nhau, bị ba mẹ đánh, tuy rằng ta tham gia đánh nhau thì người ta đánh, tuy rằng ta tham gia đánh nhau suýt bị đệ đệ đánh. Nhưng bởi vì như thế mà ta lại có được tình yêu của đệ đệ, ta không biết tại sao ta thấy thật cao hứng dù sao ta mới là người thiệt thòi lớn ba mẹ, gia gia, bà nội, cậu, mợ, đại cô, nhị cô, Tam thúc, dì Tư cũng không nuông chiều ta, đem ta chửi đến thối đầu, ta thực sự là trăm hại một lợi nha

Cũng may hiện tại chủ nhật có thể cùng đệ đệ gặp mặt, hơn nữa đệ đệ vì biểu hiện mình sám hối, ngay trước mặt ta tiêu hủy đông đảo bức ảnh MM với ở điện thoại. Chúng ta 2 người sinh đôi cùng sinh hoạt cùng hạnh phúc cứ thế mà kéo dài

Mỗi một chủ nhật chúng ta hẹn hò, sẽ có một đống Mụ Mụ tiến đến gần “Oa oa! Là sinh đôi nha thật đẹp trai thật đẹp trai ” ta nghe được cái này mà thấy cả người thư thái đến ta nắm nắm bàn tay nhỏ của bọn họ, biểu thị tán đồng “Đùng” một giây sau, nhóm cừu nhỏ biến mất không còn tăm hơi, trên đầu của ta xuất hiện một bọc nhỏ. Đạt Phóng thật là, ngươi làm sao, ta chỉ khiêm tốn mà muốn tiếp thu sự tán thưởng của người khác mà thôi, làm gì mà phải dùng ánh mắt giết người như thế hả! !

“Cái nhóm nữ sinh thì có cái gì hay chứ ngươi chỉ có thể nhìn ta, biết không?” Đạt Phóng ôm ôm bả vai ta, khiến ta hiểu ý tứ của hắn. Nhưng ta vẫn cứ tàn nhẫn mà lườm hắn một cái “Cũng không biết ai càng ngâm mình với tiểu nữ sinh a, *** cuồng“A ngươi xem bọn họ bên kia đang làm gì đấy?” Khá lắm, muốn dời đi sự chú ý, không có cửa nha. A? Là bói toán.

“Ngươi muốn đi sao?” Đạt Phóng nghi ngờ hỏi ta.

“A đi thôi.”

Hai chúng ta rất mất mặt mà đứng sau một nhóm nữ sinh, sau đó chúng ta lại mất mặt mà đứng trước nhóm nữ sinh. Kỳ thực ta không tin bói toán. Nếu bói toán có thể tin tưởng được, tại sao lúc ấy lại nói sẽ sinh ra nữ hài? Mà cuối cùng lại sinh ra nam hài? Bói toán hủy diệt hạnh phúc ba mẹ ta cùng làm tuổi thơ của ta chìm trong bóng toois ( ngươi đâu phải trong bóng tối???)

Sau n thời gian, nàng bói toán mới cầm lấy tay ta”Anh chàng đẹp trai, ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Nhân duyên.” Ta nói âm thanh dần nhỏ lại.

“Cùng anh chàng đẹp trai này” . Oa! Không hổ là làm bói toán, ngay cả điều này cũng biết. Ta liên tục bắn ra ánh mắt khâm phục.

“Âu ha ha ” đột nhiên nàng quỷ dị mà nở nụ cười

Lại nữa chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Nguyên bản một nhóm lớn nữ sinh đang ở phía sau đột nhiên hướng về bên ta tụ lại, từng người từng người trong mắt sáng lập loè các nàng cướp lôi kéo tay ta mò cánh tay của ta a ta muốn nổi da gà.

“Là linh đi, là linh đi “

“Cái gì?” nàng như thế nào mê sảng

“Thật hạnh phúc nha! Rốt cục nhìn thấy ” “Ân vẫn là sinh đôi đấy! ! !” Các ngươi thấy không? trên mặt của mỗi người đều tỏa ra hoa đào hiện tại tiểu nữ sinh làm sao khiến cho như vậy ngớ ngẩn

Nhìn nhìn Đạt Phóng. Mẹ kiếp không tin nổi tại sao cái nhóm tiểu nữ sinh này đều một mực cung kính tìm hắn kí tên? Tại sao hắn là minh tinh mà ta lại là tay culi? ? ? Dưới sự tức giận, ta xông ra vòng vây, tóm chặt cánh tay Đạt Phóng liền đem hắn kéo về

“Ai nha thẹn thùng rồi đó ” “Đúng rồi thật đáng yêu ” “Các ngươi nhất định phải hạnh phúc nha! ! !”

Các nàng lẽ nào chia không ra thẹn thùng cùng phẫn nộ khác nhau sao? Ác cái gì hạnh phúc? Không cần phải nói chúng ta cũng sẽ hạnh phúc tức chết các ngươi

“Ngươi sinh khí cái gì?” Đạt Phóng ngây ngốc hỏi.

“không có” . Ta trả lời một câu. Đột nhiên nhìn thấy trong tay Đạt Phóng nắm một tờ giấy nhỏ.

“Từ đâu tới?” Ta nhíu mày.

“Bói toán kia cho.”

Ta mở ra xem.”vẻ ngoài hiền hậu ẩn chứa tội ác bên trong, sinh ra đố kỵ Đừng quá vênh vang ” a ha ha ha ta đã nói rồi, bói toán đều là khôi hài, cái gì râu ông nọ cắm cằm bà kia đố kị?

“Cũng có người sẽ đố kị ngươi sao? Người kia nhất định là đứa ngốc a ha ha ha ” ta cười đến ngửa tới ngửa lui, cuối cùng bị Đạt Phóng tàn nhẫn mà hôn.

“Ngươi ân ” vốn là nên ngượng ngùng, đáng chết, ai bảo hắn như vậy thoải mái ni người sống một đời lại có mấy năm ta cũng không quan tâm ánh mắt của người khác lão Bạch đồng chí đều nói qua ( là Lý Bạch ) “lạc thú cần đúng lúc” mà

Có điều bất kể nói thế nào ta hiện tại thật sự rất hạnh phúc.

Cứ như vậy, Mi Ly của chúng ta đem tờ giấy bói toán bỏ ra sau đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.