Chúng Ta Thử Đến Với Nhau Xem?

Chương 8: Chương 8: Chào anh! Người cũ! (1)​




“Lâm Hạ Thiên, em mượn cô ấy!” Lãnh Thiên Ân một tay cầm tay Lâm Hạ Băng, một tay rút điện thoại ra gọi cho Lâm Hạ Thiên thông báo em gái của hắn đang nằm trong tay hắn đây. Vẻ mặt hắn gian tà kinh khủng, cầm được tay con gái nhà người ta khiến hắn thích thú vậy sao? Có nên nói đây là sở thích khác người không?

Nộ khí của Lâm Hạ Băng tăng vùn vụt. Cái gì? Mượn một tí? Cô là món đồ hắn muốn giành là được à? Cô là thứ hắn muốn lấy là được, muốn ném là ném à? Hắn cảm thấy hứng thú với cô là được quyền quyết định cuộc sống của cô sao?

Mặt cô đen lại, trên trán dính mấy tia chớp. Thể hiện rõ sự điên tiết đang cố gắng kiềm chế.

Chợt Lãnh Thiên Ân cảm thấy rùng mình, sống lưng của hắn lạnh toát. Quái lạ, rõ ràng hôm nay trời nóng nực thế này thì lấy đâu ra gió lạnh?

Lâm Hạ Thiên sau khi nghe xong điện thoại của Lãnh Thiên Ân, lập tức sợ gần chết. Hắn run rẩy làm rơi cả dế yêu xuống nền đất lạnh.

“Ôi Tiểu Ân! Cậu bị gì thế này? Cầu trời lạy chúa bảo đảm bình an cho huynh đệ của con!”

Lâm Hạ Thiên run rẩy làm động tác cầu chúa. Miệng lẩm bẩm mấy câu “Cha, con, thánh, thần. Amen!”

Thể lực của hắn cao hơn Lãnh Thiên Ân rất nhiều, thế mà khi đánh tay đôi với Lâm Hạ Băng còn thua một cách cực kỳ thảm hại. Lâm Hạ Băng để Lãnh Thiên Ân “mượn” thì hắn có thể chắc chắn rằng giờ phút tử trận của đồng chí Tiểu Ân sắp đến rồi! Nếu hắn đoán không nhầm, thể nào Tô Nhu cũng sử dụng hội bạo lực khu SB xử lý Lâm Hạ Băng. Rõ ràng hắn biết nhưng tại sao không đi cản? Vì hắn biết mấy con nhóc vô dụng đấy chẳng đủ gãi ngứa cho Lâm Hạ Băng, mà cũng để cô dạy cho lũ nhóc kiêu căng ấy một bài học!

Lâm Hạ Thiên ước chừng khoảng mười mấy hai mươi phút nữa, diêm vương Lâm Hạ Băng sẽ gọi hắn kêu hắn mang xe tới đưa cô về nhà. Sau đó, tội nhân Lãnh Thiên Ân sẽ kêu anh đưa tới bệnh viện gần nhất và một màn rên rỉ ba chứ “đau chết mất”!

Hay lắm, đến cuối cùng hắn vẫn chỉ là người dọn dẹp tàn cuộc của hai con người này mà thôi!

Bỗng… Lâm Hạ Thiên trầm tư suy nghĩ. Có lẽ nào…?

Không thể, không thể! Hai con người như nước với lửa, tuyệt đối không thể thành một đôi. Chắc do đầu óc hắn tưởng tượng quá phong phú rồi.

***

Khung cảnh lúc này có chút buồn cười. Hai con người một nam một nữ lôi kéo nhau đi. Một người thì mặt mày hớn hở như một đứa con nít được cho kẹo, một người thì băng lạnh ngàn năm, mặt mày lạnh toát, tỏa ra khí lạnh lẽo đến tột độ thể hiện sự không hài lòng.

Những người xung quanh không kiềm chế được mà cười phá lên, họ cứ như đang xem phim hài ngoài đời thực vậy. Những tiếng cười châm chọc lại càng cứa mạnh vào sự bực bội của Lâm Hạ Băng, cô mặt lạnh vùng tay ra khỏi bàn tay to lớn siết chặt tới tay của cô.

Thế nhưng… Ánh mắt lỡ đãng của Lâm Hạ Băng vô thức lướt qua khung cảnh xung quanh.

Và… đôi đồng tử sâu hun hút của cô bắt gặp một ai đó.

Cô vừa nhìn thấy cậu đúng không? Có đúng không?

Một hình bóng rất quen thuộc, một hình bóng mà cô từng rất yêu thương. Một gương mặt điển trai đặc trưng cô từng rất yêu thích, một khí chất lãnh đạm cô từng rất thích thú. Một con người vừa quen thuộc vừa xa lạ…! Ký ức trong cô lại lần lượt ùa về.

Trong quán cà phê nhỏ nơi cuối phố.

Một bàn gỗ màu nâu nhạt đặt cạnh cửa sổ, xung quanh có trang trí vài chậu hoa đủ sắc màu. Thêu dệt lên một khung cảnh dễ chịu.

Ngày mưa, từng hạt mưa nặng trĩu cứ thế tí tách rơi lã chã bám lên vách kính không dày cũng không mỏng. Hai đứa nhóc trẻ tuổi đang ngồi ngắm mưa…

“Tiểu Chính, cậu thích nhất là gì?” một giọng nói non nớt tươi vui lanh lảnh vang lên.

“Mình sao? Lúc này có lẽ chính là cậu, Băng Băng.” Cậu nhóc ngồi cạnh cô bé mỉm cười, nụ cười dịu dàng trên gương mặt tuấn tú của cậu lại càng khiến cô bé Băng Băng thêm thích thú.

Cô bé không hề tỏ ra ngượng ngùng, ngược lại còn rất vui vẻ. Đúng vậy, Tiểu Chính thích nhất là Lâm Hạ Băng cô. Cô cũng rất thích Tiểu Chính, cậu bạn trai duy nhất đối xử tốt với cô ngoài Vũ Vũ.

Tiểu Chính đưa đôi tay nhỏ ra vuốt tóc Băng Băng, thể hiện rõ sự yêu chiều. Cậu thích Lâm Hạ Băng là thật lòng, tình cảm bé nhỏ này là trong sáng không một chút pha tạp. Chỉ là lý do cậu có thể đến với Lâm Hạ Băng thực sự có thể khiến cô đau lòng, và cậu muốn kéo dài hiện thực này càng lâu càng tốt. Cậu không muốn nghĩ tới, thực sự không muốn nghĩ tới một chút nào!

“Tiểu Băng, em sao thế?” Lãnh Thiên Ân thấy Lâm Hạ Băng bỗng đứng lại, hắn kéo thế nào cũng không chịu đi tiếp. Tò mò liền quay lại xem có chuyện gì, nào ngờ cô đứng đờ đẫn ở đó, dường như tâm trí cô đang lơ lửng nơi nào rồi..

Mò mẫn theo ánh mắt của cô, hắn thoáng giật mình.

Kia chẳng phải là Doãn Chính hay sao? Là Doãn Chính! Đúng vậy là Doãn Chính! Kẻ đã khiến cô đau lòng, khiến cô phải khóc, khiến cô phải rời xa nơi này!

Doãn Chính, hắn cũng đứng đờ đẫn. Lặng lẽ nhìn Lâm Hạ Băng, người con gái hắn đã từng yêu, yêu rất nhiều.

Hai người từng thuộc về nhau, hai người từng là của nhau nhưng nay chỉ là hai người xa lạ, tất cả những kí ức tốt đẹp nay đã chìm sâu vào trong bóng tối…

Đôi khi, sống trong quá khứ không phải là xấu. Chỉ là người sống cùng ký ức, họ thực sự rất trân trọng cái khoảng khắc ấy. Họ không đủ can đảm để buông tay, họ sợ rằng họ buông tay rồi, cái ký ức đau đớn ấy sẽ tuột mất, sẽ trôi theo dòng chảy thời gian, sẽ biến mất mãi mãi… Sẽ không thể nào quay trở về bên họ một lần nào nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.