Chúng Thần Chi Nguyên

Chương 16: Chương 16: Hiểm Tượng Hoàn Sinh






Viên Dạ cẩn thận đánh giá lại tên đệ tử Phong Thần Tông này, âm hiểm cười nói: “Thật không ngờ ngươi lại có thân thủ như thế, xem ra cũng khó bắt được ngươi. Nhưng đáng tiếc ngươi chỉ là đang nằm trong giai đoạn Triều Nguyên kỳ, so với ta là người đã bắt đầu bước vào thời kỳ quy đạo, thì vẫn còn khác biệt rất xa. Tiểu tử nhìn cho kỹ, tuyệt kỹ Hương Phong Cốc, Xạ Nhật kiếm quyết đệ tam thức, Nhất tiễn đoạt mạng.”

Dương Thanh Dao đột nhiên rút Bích Hải Triều Thanh tiêu ra, lặng lẽ truyền âm tới Lục Mộng Thần: “Mộng Thần, hãy tiến vào cảnh giới ngưng thần hậu kỳ, thiếp đã lĩnh hội được một chút tiêu pháp, chúng ta hãy hợp lực giáp công ác tặc này.”

Lục Mộng Thần hơi nao núng, truyền âm nói: “Được, Thanh Dao, sau khi ta xuất chiêu, ở phía nam sẽ mở ra một lối thoát. Khi đó chân nguyên của ta sẽ hao tận, nàng và ta phải nhanh chóng xông về hướng Nam mà đào tẩu.”

Viên Dạ hung ác trừng mắt nhìn hai người, thân hình trong phút chốc đã cong lại như con tôm. Đột nhiên, trường kiếm màu đỏ ẩn chứa vô số chân khí cường đại, thân hình nhất động, kiếm quang hóa thành một mũi tên khổng lồ, nhanh như tia chớp bắn tới phía trước.

Khuôn mặt của Lục Mộng Thần đột nhiên bừng đỏ, vận khởi toàn bộ chân nguyên, nâng Vân Vụ Kiếm chênh chếch về phía trước. Ngay lập tức không gian và thời gian trong khuôn viên mười thước liền bắt đầu nổi lên những đợt sóng giống nhau, từng gợn sóng từ mũi kiếm từ từ lan tỏa ra ngoài không gian, thời gian bắt đầu chậm lại, vạn vật xung quanh hết thảy cũng đột nhiên trở nên chậm lại như thế.

Mũi tên bằng kiếm quang kia có vẻ như đang kéo theo sức nặng ngàn cân, tuy vẫn lao về phía trước nhưng tốc độ đã chậm đi rất nhiều.

Viên Dạ lúc này đột nhiên cảm thấy không còn khống chế được bản thân, hô hấp trở nên khó khăn thập phần, trông như là đang gặp phải cơn ác mộng đáng sợ. Nhưng hắn quả không hổ là cao thủ Quy Đạo kỳ, hắn ngầm vận chân nguyên, lập tức khiến cho tình huống bản thân đỡ hơn được một chút, ngón tay khả dĩ có thể hoạt động nhẹ. Đột nhiên hắn phát hiện ra, trong không gian trước mặt bất ngờ xuất hiện vô số gợn sóng, mũi quang tiễn to lớn đang chầm chậm lao đến, liền bị những gợn sóng này từ từ chấn vỡ tan nát, rồi cuối cùng thì tiêu biến mất.

Từng đợt, từng đợt gợn sóng chậm rãi nhắm hướng của hắn mà xô tới.

http://4vn/forum/showthread.php?t=6054

“A!” Họ Viên kinh hoàng tới mức phải kêu lên đầy vẻ sợ hãi, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa hề thấy qua kiếm chiêu nào của Phong Thần Tông mà lại thần kỳ như thế. Trong lúc hoang mang, hắn vội vàng vận khởi toàn bộ chân nguyên, bên ngoài cơ thể phát ra một vầng hào quang mầu đỏ bao bọc lấy toàn thân.

Quả nhiên là cao thủ Quy Đạo kỳ có khác, với hành động toàn lực này, hắn khó khăn lắm mới ngăn cản được những gợn sóng không gian cường đại này.

Đột nhiên một khúc tiêu du dương phiêu lãng từ từ vang lên, tựa như trăm hoa đang đua nở trong không cốc, vô số hương thơm thoang thoảng bất ngờ tràn ngập trong không khí. Thì ra Dương Thanh Dao đã phát động thế công bằng Bích Hải Triều Thanh tiêu. Chiêu tiêu pháp này chính là chiêu thứ nhất được tiểu Ngư lưu lại trong thần thức của nàng, Danh Không Cốc Bách Hợp.

Tiếng tiêu thật thần kỳ, nó vốn là sự cảm thụ bằng tai, thế nhưng lại hóa thành mùi hương thơm ngát được cảm thụ bằng mũi.

Quả nhiên là tiếng tiêu thần kỳ.

Ngửi hương khí thanh đạm thư thế, Viên Dạ tựa hồ như say như mê, ngơ ngẩn đứng yên bất động.

Lục Mộng Thần lúc này chân khí mười phần tiêu hao hết chín, cảm thấy toàn thân hư thoát. Hắn vội đến bên cạnh Dương Thanh Dao, chuẩn bị ôm nàng đào tẩu.

“Ầm, Ầm”, cả một vùng đất đai rộng lớn đột nhiên bị chấn động mãnh liệt. Cây cối xung quanh chao đảo nghiêng ngả, chim muông trong rừng kinh sợ bay tán loạn khắp nơi, thú rừng cũng kinh hoảng bỏ chạy loạn xạ.

“Rắc, rắc”, mặt đất nứt ra một đường rãnh dài trăm thước, rộng mười thước, từ trong vết nứt đen tối đó lại thấy bay ra một luồng khói trắng thật lớn.

Luồng khói trắng kia bay xuống cách ba người chừng mười thước, rồi từ từ tiêu tán đi, sau đó xuất hiện một con tê giác lớn dài khoảng mười thước.

Dương Thanh Dao cùng Lục Mộng Thần đồng thời kinh hô một tiếng. Viên Dạ đang lục bị ảo giác say sưa khiến cho thần tình ngơ ngẩn liền choàng tỉnh lại, trừng mắt nhìn sang quái thú.

Con tê giác to lớn này, toàn thân phảng phất như là đang mang chiến bào mầu bạc, óng ánh lung linh. Đôi lục nhãn giống như hai cái chuông đồng, chiếc mũi đen kịt rộng tựa cái bát, đang phì phò phun ra từng luồng bạch khí. Trên đỉnh đầu nó là một cái sừng tê giác mầu bạc dài độ một thước. Tứ chi đặc biệt cường tráng, kỳ lạ nhất là bốn bàn chân, ở trên mỗi bàn chân đều có năm cái vuốt lớn mầu đen dài độ một thước, giống như năm ngọn đao sắc bén, cắm sâu xuống đất.

Viên Dạ bừng tỉnh từ trong tiếng tiêu, kêu lên thất thanh: “Chẳng lẽ đây là Địa Chúc Tê, một trong Thần châu tứ đại mãnh thú trong truyền thuyết?”

Lục Mộng Thần ngẩn ra hỏi: “Địa Chúc Tê là cái gì?”

Viên Dạ thoái lui vài bước, khoảng cách lúc này giữa hắn và Dương Thanh Dao chỉ có hai thước. Vừa rồi bọn họ vừa trải qua trận đấu sinh tử, nhưng không ngờ vào thời khắc này lại đứng yên, không đấu nữa.

Viên Dạ lộ vẻ kinh sợ, giải thích: “Địa Chúc Tê này đúng là một kỳ thú trong truyền thuyết từ thời kỳ viễn cổ hồng hoang lưu lại, tính cách hung ác vô cùng, chuyên môn hút lấy chân nguyên của người tu chân, người tu chân có thực lực càng cường đại, nó càng thích. Toàn thân của Địa Chúc Tê kiên cố vô cùng, trong thiên hạ, có lẽ chỉ có Phong Thần thiên kiếm của Phong Thần Tông mới có thể trảm được nó. Mà con tê giác kia công lực cực kỳ bá đạo. Trời!” Viên Dạ kêu lên một tiếng sợ hãi, thì ra hắn phát hiện Địa Chúc Tê lúc này đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Lục Mộng Thần khẩn trương nắm chặt lấy Vân Vụ kiếm, chuẩn bị đợi đến thời khắc quan yếu nhất thì sẽ phóng xuất Long nhi cùng tiểu Ngư ra.

Trên mặt Viên Dạ lộ xuất thần tình âm hiểm, hắn đột nhiên nắm lấy Dương Thanh Dao rồi nhằm hướng Địa Chúc Tê ném tới, sau đó thân hình hóa thành một đạo lưu quang, bỏ chạy thật xa. Trước khi rời đi, hắn còn ném lại tràng cười âm hiểm, rồi nói: “Ha ha, Dương Thanh Dao, nhường cho ngươi trở thành mỹ vị của Địa Chúc Tê đấy.”

Mọi việc đều phát sinh rất bất ngờ, Lục Mộng Thần căn bản vốn không kịp ra tay.

Dương Thanh Dao bị ném về phía Địa Chúc Tê nhanh chư chớp.

Địa Chúc Tê há cái miệng lớn của nó, phun ra một đạo bạch vụ. Đạo bạch vụ này như có thực chất, chẳng những có thể ngăn cản thế bay tới của Dương Thanh Dao, mà còn nhẹ nhàng đẩy nàng ngã ra trên mặt đất.

Địa Chúc Tê ngưng thần nhìn Bích Hải Triều Thanh tiêu kia, dường như có vẻ rất quen thuộc. Thật lâu sau, đôi lục nhãn to lớn của nó bỗng nhiên xuất hiện một giọt nước mắt.

Đột nhiên nó ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng kinh thiên động địa. Sau đó toàn thân lại một lần nữa hóa thành một quầng bạch vụ, rồi nhanh chóng đuổi theo hướng Viên Dạ vừa bỏ chạy.

Như điện, như mộng, như lộ.

Lục Mộng Thần cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng dài, từ khi Địa Chúc Tê xuất hiện cho đến lúc biến mất, tất cả đều như hư ảo, nhưng lại cũng như thật.

Dương Thanh Dao lúc này đã ngất lịm trên mặt đất.

Lục Mộng Thần gắng gượng bước về phía trước, đỡ nàng ngồi dậy, rồi truyền vào người nàng một chút Tinh Tiên thần công còn sót lại. Dương Thanh Dao khẽ rên lên một tiếng, mơ hồ tỉnh lại, nhưng Lục Mộng Thần lúc này hầu như chẳng còn một chút chân nguyên nào, đột nhiên trước mắt thấy tối sầm lại, rồi ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Lục Mộng Thần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một sơn động, còn Dương Thanh Dao thì đang ngồi bên một đống lửa, loay hoay nướng một con thỏ hoang, hương vị thoang thoảng lan tỏa ra khắp cả động.

Lục Mộng Thần cố gắng đứng lên, Dương Thanh Dao cảm giác được điều khác lạ, vội ngước lên nhìn, vừa vặn thấy được Mộng Thần đã tỉnh lại, nàng vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn, sau đó đưa con thỏ đã được nướng chín ra, quan tâm nói: “Mộng Thần, chàng đã hôn mê mười ngày rồi, nhanh, trước tiên hãy ăn một chút đồ đi đã nhé.”

Lục Mộng Thần rùng mình, không ngờ rằng mình đã hôn mê mười ngày rồi. Hắn mơ mơ hồ hồ tiếp nhận con thỏ nướng, cắn một miếng, lúc này mới nhận ra là bản thân quả thật rất đói bụng, hắn vừa ăn vừa hỏi: “Thanh Dao, chúng ta đang ở đâu đây?”

Dương Thanh Dao cười nói: “Chúng ta đang ở tại phía nam của Thanh Nguyệt Quốc, cách kinh đô một ngàn dặm.”

Lục Mộng Thần kêu lên kinh hãi, hắn nhớ rõ trước khi hôn mê, bọn họ cũng chỉ cách kinh đô không đến một trăm dặm, làm sao trong vòng mười ngày lại có thể đến được nơi này?

Hắn kinh ngạc đến mức quên cả nhai thức ăn, ngơ ngác nhìn sang Thanh Dao.

Dương Thanh Dao dùng tay xoa nhẹ lên vai hắn, khẽ cười nói: “Mộng Thần, chàng ngốc quá, đương nhiên là thiếp đã cõng chàng đến đây rồi.”

“A!” Lục Mộng Thần ngây ngốc thốt lên. Đột nhiên hắn nghĩ đến đoạn đường ngàn dặm này, sương gió dãi dầu, Thanh Dao hẳn là đã chịu không ít khổ ải để đưa được hắn tới đây, nhìn gương mặt Thanh Dao có chút tiều tụy, trong mắt hắn đã bắt đầu ươn ướt.

Trong lòng dâng lên sự cảm động không nói lên lời, hắn vội nắm lấy bàn tay của Thanh Dao, nghẹn ngào nói: “Thanh Dao, trên đường đi hẳn là nàng đã chịu nhiều phen tân khổ, ta thật không biết phải tạ ơn nàng như thế nào đây…..”

Dương Thanh Dao thâm tình nói: “Mộng Thần, chúng ta là phu thê, là một đôi phu thê hoạn nạn có nhau, mặc kệ con đường phía trước có khó khăn bao nhiêu, thiếp và chàng đều sẽ vượt qua tất cả.”

Dừng lại một chút, rồi nàng tiếp: “Kỳ thật tình cảnh của chúng ta bây giờ thập phần nguy hiểm, Thánh Tà Tông và Ma môn đều giương mắt nhòm ngó Bích Hải Triều Thanh tiêu này, thiếp nghĩ không thể vì chàng thụ thương mà chúng ta phải lưu lại cái nơi nguy hiểm đó, cho nên cần phải nhanh chóng đi về hướng Nam, tranh thủ càng đến gần Phong Thần Tông càng tốt.”

Lục Mộng Thần nhẹ nhàng đặt tay lên vai Dương Thanh Dao, nói: “Thanh Dao, nàng hãy giúp ta canh chừng, ta cần phải vận hành Tinh Tiên thần công một lát.” Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay đan chéo đặt tại đan điền rồi vận khởi Tinh Tiên thần công. Lục Mộng Thần liên tục vận chuyển ba trăm vòng liên tục, chân nguyên trong cơ thể lập tức được bổ sung rất nhanh.

Qua ba canh giờ, Lục Mộng Thần chậm rãi mở mắt ra, hắn cảm thấy mình đã khôi phục được tám thành so với trạng thái bình thường.

“Thanh Dao, ta đã khôi phục rồi, chúng ta đi thôi.”

Hết chương 16


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.