Chúng Thần Chi Nguyên

Chương 49: Chương 49: Loan Sinh Tứ Mỹ






Một khuôn mặt thanh tú mỹ lệ xinh đẹp tuyệt trần hiện ra trước mắt mọi người, nước da trắng nõn như ngọc, không vướng bụi trần, đôi ngươi trong suốt phảng phất như u cốc sơn tuyền, đen láy mà trong suốt.

Hàn Nguyệt Sương từ trước tới nay vẫn chưa hề để lộ chân diện mục ở trước mặt ai ngoại trừ Minh Phi cung chủ. Vào cái khoảnh khắc chiếc khăn che mặt bay đi, nàng vẫn chưa ý thức được điều đó, nhưng còn Lục Mộng Thần khi vừa nhìn thấy nữ tử mỹ lệ có thể sánh ngang với Diệu Nhiên sư tỷ này, thì tâm tính háo sắc lại bắt đầu nổi lên.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Hàn Nguyệt Sương, đôi mắt bắn ra thần sắc tham lam vô tận, rồi bất giác bước về phía trước mấy bước, miệng lầm bầm tự nói: “Đẹp……quá……thật là…...đẹp quá……!”

Hàn Nguyệt Sương đã hơi thanh tỉnh lại một chút, vội vàng đưa hai tay che lấy mặt, rồi quay người bỏ đi.

Diệu nhiên đứng ở dưới đài đã nhìn thấy hết, không hiểu tại sao trong lòng lại dâng lên một cỗ nộ hỏa, hoàn toàn che lấp cả lý trí. Nàng nhảy lên lôi đài, bước đến chắn trước mặt Lục Mộng Thần, rồi nở nụ cười lạnh, nạt: “Lục Mộng Thần, ngươi làm gì vậy? Ngươi đã thắng rồi!”

Bị Diệu Nhiên nạt một cái, Lục Mộng Thần cảm thấy như bị một bát nước lạnh đổ lên đầu, nên liền tỉnh táo lại đôi chút. Khóe miệng khẽ giật giật vài cái, xấu hổ không nói nên lời.

Tất cả mọi người đều thập phần kinh ngạc, đặc biệt là các vị chưởng môn, vì họ đã nhìn thấy tất cả quá trình rất rõ ràng. Bấy lâu nay, người của Tu Chân giới rất ít khi động sắc tâm, nhưng còn tên Lục Mộng Thần này, bản thân hắn mang danh là đệ tử ưu tú nhất của Phong Thần Tông, nhưng tại sao lại càn rỡ háo sắc như một tên phàm phu tục tử thế?

Vẻ mặt của ai nấy đều kinh ngạc, không cần nói cũng biết, tất cả đều dồn ánh mắt về hướng Thần Yên chân nhân.

“Thần Yên sư muội, hài tử Lục Mộng Thần ấy chính là hy vọng trong tương lai của Phong Thần Tông chúng ta, và cũng là hy vọng của toàn thể Tu Chân giới. Bất luận là hắn có khuyết điểm gì hay phạm phải sai lầm gì, thì muội cũng nên tha thứ cho hắn và bảo hộ hắn……” Thần Yên chân nhân hồi tưởng lại những lời mà Thiên Nhất chân nhân đã nói trước lúc lên đường. Bà vốn rất khâm phục Thiên Nhất chân nhân, nên hoàn toàn tin tưởng vào lời nhắc nhở của ông, hẳn là nó phải có một thâm ý nào đó, xem ra bây giờ đã ứng nghiệm rồi.

“Phải bảo hộ Lục Mộng Thần!” Nghĩ vậy, Thần Yên chân nhân liền trấn tĩnh lại, rồi nói: “Lục Mộng Thần tuy có thiên tư thông tuệ, nhưng tuổi tác dù sao cũng còn nhỏ, nên đạo hạnh kém cỏi, thỉnh các vị chưởng môn lượng thứ!”

Hư Vân tông chủ vẫn luôn có hảo cảm với Lục Mộng Thần, nếu không phải vậy thì ông đã không đem môn tuyệt học của Liên Hoa Tự là Đại Viên Mãn tâm quyết mà truyền thụ cho hắn. Vì vậy nên cũng lên tiếng phụ họa theo Thần Yên chân nhân: ”A Di Đà Phật, bần tăng thấy lời nói của Thần Yên chân nhân cũng rất có lý. Lục thí chủ quả thật là niên kỷ còn rất trẻ, tất nhiên là không thể khống chế được bản thân, việc đó cũng rất bình thường.”

Đã có Hư Vân tông chủ ra mặt nói hộ, nên các chưởng môn cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Nhận thấy tất cả mọi người đều không còn dị nghị nữa, Hư Vân tông chủ liền thầm vận chân nguyên, phổ Đại Viên Mãn tâm pháp vào giọng nói, rồi lớn tiếng niệm Phật hiệu: ”A Di Đà Phật!”

Sau khi Lục Mộng Thần nghe được tiếng niệm Phật hiệu của Hư Vân Tông chủ, trong lòng liền được an tĩnh trở lại, lòng tham vừa nổi lên liền bị áp chế xuống. Đôi mắt cũng khôi phục lại vẻ trong sáng như trước.

Nhìn thấy biến hóa của Lục Mộng Thần, Hư Vân rất cao hứng. Hắn quả là rất có duyên với Phật môn.

Xoảng! Chén trà trong tay Minh Phi cung chủ đột nhiên bị chấn nát, mọi người đều quay đầu lại nhìn, liền bắt gặp được nét mặt giận dữ của nàng. Kỳ thật, Minh Phi cung chủ nhìn thấy bộ dạng háo sắc của Lục Mộng Thần mà nhớ đến ngày đó, thù cũ hận mới đã làm cho nàng tức giận phi thường.

Hư Vân tông chủ đang muốn kết thúc sự việc trước mắt, thì đột nhiên từ trên lôi đài lại vang lên tiếng nấc nhẹ của Hàn Nguyệt Sương, tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng với tu vi của những người đạt đến Thám Hư kỳ trở lên thì đều nghe được rất rõ.

Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên: ”Sương nhi, khóc cái gì? Bản lãnh không bằng người, thì không thể trách ai.” Thì ra là giọng nói của Minh Phi cung chủ.

“Sư phụ, đệ tử từ nhỏ đến lớn chưa hề bị một nam nhân nào thấy qua chân diện mục của mình, vậy mà hôm nay.......hôm nay....đệ tử phải làm thế nào bây giờ?”

“Hừ, Sương nhi, người của Nghiễm Hàn cung chúng ta tuy đều là nữ lưu, nhưng không một ai là không phải bậc cân quốc anh thư, ngươi không được làm mất thể diện của sư tôn! Băng nhi, Tuyết nhi, Thủy nhi, các ngươi hãy đến bên cạnh Sương nhi đi! Hôm nay tất cả tinh anh của thất đại môn phái đều có mặt tại đây, vậy thì hãy nhân dịp này, các ngươi cũng nên dùng chân diện mục của mình để ra mắt mọi người luôn đi.”

Minh Phi cung chủ đột nhiên thay đổi chủ ý, bảo bốn đệ tử bỏ khăn che mặt. Rốt cuộc là nàng có ý gì đây?

Hàn Nguyệt Băng cũng vừa đánh bại đệ tử của Hạo Khí môn là Trương Vô Khích ở trên một lôi đài khác. Sau khi nghe được lời của sư phụ, liền không dám trái lệnh, vội phi thân đến đứng bên cạnh Hàn Nguyệt Sương.

Bốn thiếu nữ liền đứng tụ lại một chỗ ở trên lôi đài. Chúng đệ tử bên dưới đều ngóng cổ chờ đợi, ai nấy đều hiếu kỳ không biết đằng sau những tấm mạng che đó sẽ là những dung mạo như thế nào.

Con người ai cũng có lòng hiếu kỳ, khi sắp biết được chân tướng sự việc thì lại càng trở nên khích động và khẩn trương hơn.

Ba tấm khăn sa từ từ được rơi xuống, toàn thể chúng nhân đang hiện diện đều trợn tròn mắt lên nhìn……

Bốn gương mặt, giống y như bốn giọt nước. Tất cả đều như đúc ra từ một khuôn vậy!

Tất cả đều rất xinh đẹp, đẹp đến nổi không gì sánh bằng, đẹp đến siêu phàm thoát tục, và không vướn chút bụi trần. Sắc đẹp của họ phảng phất như là dòng suối mát trong thanh cốc, như ánh nắng dịu dàng dưới bầu trời xanh ngát, thật là động nhân.

Minh Phi cung chủ cất giọng uy nghiêm, tuyên bố trước toàn trường: ”Chư vị, hôm nay ở trước mặt mọi người, ta muốn kể lại một câu chuyện xưa.”

Tất cả chúng nhân có mặt tại trường, kể cả các vị chưởng môn, đều không hiểu rõ ý đồ của Minh Phi cung chủ, nên chỉ lẳng lặng chờ nghe những lời nàng sắp nói.

Minh Phi cung chủ nói: “Năm trăm năm trước, chính tà lưỡng đạo đã có hơn ngàn người tụ tập tại Nghiễm Hàn cung để tham gia một cuộc đại chiến kinh thiên động địa. Ta tin rằng các vị chưởng môn vẫn còn nhớ đến việc này chứ?"

Các vị chưởng môn đều gật đầu xác nhận. Trận chiến năm đó thật là quỷ khấp thần sầu, nhân thủ của đôi bên đều bị tổn thất rất nặng nề, cuối cùng, dưới sự thống lĩnh của Thiên Nhất chân nhân, phe chính đạo đã thành công đánh lui tà phái, giành lấy thắng lợi.

Minh Phi cung chủ lại nói tiếp: “Trong cuộc chiến chênh lệch đó, Nghiễm Hàn cung bị tổn thất thảm trọng nhất. Sau khi cuộc chiến kết thúc, người của bổn cung đi thu thập thi thể thì phát hiện ra là còn thiếu một người, chính là tiểu sư muội của ta, Minh Nguyệt tiên tử. Nhưng mười năm sau, đột nhiên Minh Nguyệt đã trở lại Nghiễm Hàn cung và giao cho ta bốn nữ hài sơ sinh. Trong lúc ta định hỏi rõ ràng thì Minh Nguyệt sư muội đột nhiên ngã lăn ra chết, tuy nhiên, trước lúc chết, nàng đã kịp giao cho ta một phong thư....…Chư vị, có biết bên trong đã viết những gì hay không?”

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

Minh Nguyệt cung chủ nói: “Trong thư kể lại những chuyện đã xảy ra với nàng trong suốt mười năm qua. Thì ra, trong trận chiến đó, Minh Nguyệt sư muội thân bị trọng thương, cận kề cái chết. Lúc ấy Ma Môn hữu hộ pháp là Huyết Lưu đã gặp được và đưa nàng đi, tận tâm giúp nàng trị thương, trong suốt một thời gian dài, hai người họ đã nảy sinh chân tình, và kết thành phu thê, sau đó thì sinh hạ được một lúc bốn hài tử. Tuy nhiên, tệ sư muội tuy thân ở tại Ma môn, nhưng thời khắc nào cũng không thể quên được mình là đệ tử của Nghiễm Hàn cung, lúc nào cũng muốn quay lại bổn cung để tạ tội. Sau cùng thì lý trí đã thắng được tình cảm, nàng để lại một phong thư cho Huyết Lưu, nói rõ tâm ý của mình, rồi đưa bốn nữ nhi quay lại Nghiễm Hàn cung để thỉnh tội.”

Minh Phi cung chủ thoáng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Bốn nữ hài ấy chính là bốn đệ tử bế môn của ta, và hiện đang đứng trên lôi đài kia, chính là Sương Tuyết Băng Thủy tứ tỷ muội!”

Toàn trường đều im phăng phắc, không một tiếng động!

Minh Phi cung chủ nói đến đây, thì Sương Tuyết Băng Thủy tứ nữ ở trên lôi đài cũng đã tuôn nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng.

Mặc dù các nàng từ nhỏ đã biết rõ thân thế của mình, nhưng vẫn phải che mặt xuất hiện trước mặt chúng nhân, khiến cho các đồng môn sư tỷ muội đều không thể biết được thân phận lai lịch của các nàng. Giờ đây nghe được sư tôn đề cập đến thân thế bí ẩn năm đó, khiến các nàng lại nghĩ đến bản thân vẫn chưa từng được gặp qua song thân, nên trong lòng vừa chua xót vừa ủy khuất, người ngoài quả thật không thể hiểu được!

Minh Phi cung chủ nói: “Ta luôn nghĩ tới xuất thân của bọn họ mà tận tâm dạy dỗ, không để cho bọn họ trở thành nghiệt tử. Nhưng sau đó, phụ thân của bọn họ, Ma môn hộ pháp Huyết Lưu, bắt được tin Minh Nguyệt đã chết, nên cũng đau xót không nguôi, rồi cũng tự sát tuẫn tình!”

Tứ nữ lấy hai tay che lấy mặt, nước mắt tuôn trào như suối!

Toàn trường cũng đều thở dài sườn sượt! Họ đều bị thiên cố sự này làm cho hoàn toàn cảm động.

Trong lòng các vị chưởng môn cũng cảm thấy buồn bã. Bọn họ vốn biết rõ con người của Huyết Lưu, y đường đường là Ma Môn hữu hộ pháp, có thực lực rất siêu cường, thật không ngờ rằng một người như thế, lại có thể tự sát vì tình. Nếu hôm nay Minh Phi cung chủ không kể ra chuyện này, thì bọn họ thật khó tin được là ở trong Ma môn lại còn có một người tràn trề thâm tình như vậy!

“Mục đích mà ta kể ra thiên cố sự này, tịnh không phải là muốn cho mọi người đồng tình với họ!” Minh Phi cung chủ hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Sở dĩ hôm nay ta kể ra chân tướng cho mọi người nghe, chính là vì muốn cho bốn đệ tử này của ta, bắt đầu từ ngày hôm nay, có thể đường đường chính chính mà làm người, không cần phải che giấu dung mạo tuyệt thế đằng sau những tấm khăn sa nữa! Ta thân làm sư phụ, cho đến bây giờ vẫn một lòng yêu thương bọn họ, lại thêm bọn họ rất chăm chỉ khắc khổ tu luyện hơn cả bất cứ ai, và tu vi của họ cũng đã đạt tới một trình độ khiến cho ta rất hài lòng. Cho nên hôm nay, tại trước mặt chư vị anh hùng hào kiệt, cũng như ở trước mặt các đệ tử của Nghiễm Hàn cung, ta xin chính thức tuyên bố, Hàn Nguyệt Sương, Hàn Nguyệt Tuyết, Hàn Nguyệt Băng, và Hàn Nguyệt Thủy tứ nữ sẽ là phó cung chủ của bổn cung, chia nhau phụ trách tất cả sự vụ trong cung!”

A, a! Trên dưới lôi đài liền nổi lên một trường náo nhiệt, tất cả mọi người đều không ngờ rằng Minh Phi cung chủ lại độ lượng như thế, chẳng những nàng đối với tứ nữ rất tốt, mà lại còn phong cho họ chức phó cung chủ quan trọng như vậy. Việc làm đó của nàng quả là một phen khổ tâm gầy dựng cho họ, khiến cho tứ nữ sau này có thể đường đường chính chính xuất hiện tại Tu Chân giới, không vì thân thế đặc thù của họ mà phải chịu bao sự nhạo báng.

Sự khổ tâm này, thật khiến cho người ta cảm động, kể cả các vị chưởng môn. Trong lòng của họ giờ đây đối với Minh Phi cung chủ lại càng tăng thêm sự kính trọng hơn trước.

Tứ nữ ở trên lôi đài đột nhiên nghe được lời tuyên bố ấy, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Suốt mấy trăm năm qua, Minh Phi cung chủ vẫn rất thương yêu bọn họ, lần này chẳng những công khai kể rõ thân thế lai lịch của bọn họ ở trước mặt lục đại môn phái, mà còn phong cho họ làm phó cung chủ, thử hỏi như vậy làm sao lại không khiến cho bọn họ kinh hỷ cho được?

Nước mắt của tứ nữ lại tuôn trào như mưa, nhưng lần này là do quá đỗi vui mừng mà khóc!

Lục Mộng Thần lúc này đã bị Diệu Nhiên kéo xuống đài, tai nghe Minh Phi cung chủ kể ra chân tướng sự việc, vốn là người rất trọng tình cảm, sau khi nghe xong sự việc thì tình cảm trong lòng lại càng tuôn trào, bất giác toàn khuôn mặt cũng đẫm đầy lệ. Tận sâu trong đáy lòng, hắn lại tưởng nhớ đến Thanh Dao.

Tư niệm vĩnh viễn tồn tại trong lòng.

Bi hoan ly hợp, chỉ có tình yêu là thần thoại vĩnh hằng.

Không có ai là quên được không gian và thời gian, vì vậy mà những lời thệ ngôn động lòng người vẫn lưu truyền đi khắp không gian, và vĩnh viễn tồn tại.

Nước mắt của ta hóa thành những cánh bướm bay lượn đầy trời.

Tình yêu là do hai tâm hồn kết nối với nhau, ung dung tự tại bay bổng khắp nơi.

Nàng là thần thoại mỹ lệ nhất trong lòng ta.

Thanh Dao, còn tới ba trăm năm nữa, ta nhất định sẽ chờ nàng phục sinh.

Hết chương 49


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.