Sau khi việc hợp tác hoàn thành, Tiền Phỉ và Lý Diệc Phi đều trở về công ty riêng của mình.
Sau đêm uống say đó, Tiền Phỉ cảm thấy,
hình như Lý Diệc Phi có chút gì đó là lạ lắm. Thế nhưng mà rốt cuộc lạ
chỗ nào, cô cũng không nói rõ ra được. Tóm lại cô cảm thấy tên này
đang rơi vào trạng thái hoang mang cảm xúc. Cô nghĩ thoáng ra, có lẽ là
do tin tức Quế Lê Lê kết hôn mang đến kích thích quá lớn cho tên này.
Thông tin IPO (*) lên sàn đã bị chặn mấy lần, có thể thấy mấy lần đều là sự thật tàn khốc chứng minh là nếu
không lửa sao có khói. Thời gian lên sàn đã bị rời không ngày hẹn, báo
cáo chứng giám sát của công ty đã cao tới gần 700 tờ, cổ phiếu không
phát hành được, tài chính cũng không phái triển, bắt đầu vào giai đoạn
đầu hành cũng không còn được sung túc nữa, rất nhiều sàn chứng khoán bắt đầu cắt giảm nhân viên trợ cấp của nhân viên đầu hành. Công ty của Tiền Phỉ bọn họ tương đối thảm, không thể không giảm trợ cấp, còn giảm tiền
lương của nhân viên.
(*)IPO là phát hành lần đầu ra công chúng, (viết tắt theo tiếng Anh: Initial Public Offering) là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng. Khái niệm công chúng được hiểu là một số lượng
nhà đầu tư đủ lớn với giá trị chứng khoán chào bán cũng đủ lớn. Sau khi
phát hành lần đầu ra công chúng, một công ty cổ phần sẽ trở thành công ty đại chúng (hay công ty cổ phần đại chúng)
Mới cầm một tháng tiền lương trên tay,
Tiền Phỉ chỉ muốn quỳ xuống dưới đất khóc rống, tiền lương của cô được
có đúng 800 tệ. Tiểu Viện còn bực mình vỗ bàn mắng cả sếp tổng: “Con mẹ
nó đây là chủ ý của ai? Tiền lương này của tôi còn không bằng nổi nhân
viên phục vụ quán mì rồi, người ta còn gọi tôi đây là thành phần tri
thức đấy, tôi cũng không có dám đồng ý đâu!”
Chị Kim khích lệ mọi người: “Thôi im lặng đi nào, đây chỉ là khởi đầu, nếu IPO còn không lên sàn được, chị nghĩ
việc giảm biên chế là có khả năng đấy!”
Vì như thế mọi người cũng không dám tỏ rõ sự cáu giận nào.
Nhưng mà lén lút cũng có thể có cơ hội bù thêm chút ít, ai cũng không chịu buông tha dễ dàng. Ví dụ như đi ra
ngoài làm việc, trước khi gọi xe taxi đi, bây giờ thì chui vào tàu điện
ngầm, sau đó xin vé của bạn để về cho công ty thanh toán; ví dụ trước
kia ra ngoài ăn ai cũng không biết ngại khai khống thêm chút, bây giờ
thì không những khai thêm mà ngay cả bạn bè cũng giúp khai manh, đợi khi tích lũy cũng hòm hòm, cuối tháng cầm hóa đơn tìm người phụ trách lấy
danh nghĩa là kinh phí cho hạng mục, giao cho tài vụ, xem như có thể góp bù lại cho tiền lương rồi.
Lưu Nhất Phong đối với Tiền Phỉ rất tốt,
đối với mấy cái hóa đơn của cô đều là mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng
không cần xem hóa đơn của là gì, chỉ cần cô lấy ra, anh ta đều ghi vào
dưới tên của mình. Tiền Phỉ tràn ngập cảm kích với anh ta, nếu không
phải có những hóa đơn này, cô có khả năng không trả nổi tiền vay mua nhà rồi.
Nhưng mà chị Kim có nói cho tiết lộ một xíu tin tức cho cô, vì còn chưa xác định, cho nên dặn cô đừng nói ra bên ngoài.
“Có ông sếp nào đó muốn hùn vốn dường như muốn gọi Lưu Nhất Phong qua!”
Tiền Phỉ nghe thấy trong lòng mình rơi
lộp độp lộp độp, cô vừa mới tìm được chỗ tốt từ chỗ Lưu Nhất Phong, giờ
lại nghe được tin tức như vậy, cô cảm thấy ông trời thật sự quá trêu
người rồi. Cô quyết định cuối tuần này đi cung Ung Hòa(*) bái tế, cầu
cho Phật Tổ phù hộ Lưu Nhất Phong làm việc ở công ty thêm một thời gian
ngắn, đừng ra đi nhanh như vậy, ít nhất là đến khi cô trở thành đại gia
rồi hãy tạm biệt.
(*) Cung Ung Hòa là công trình kiến trúc Phật Giáo còn sót lại từ đời nhà Thanh.
Trước kia trong công ty có quyền lợi, nếu làm nhân viên chính thức ba năm có thể được trợ cấp một chiếc laptop
mới. Ba năm trước cô đã xin trợ cấp một chiếc, chính là chiếc laptop
đang dùng, cô vốn cảm thấy chiếc laptop còn có thể dùng cũng không tham
chiếm tài nguyên của công ty, thế nhưng mà từ khi bị cắt giảm tiền
lương, cô cảm thấy tâm hồn mình tổn thương nghiêm trọng, cô rất cần phúc lợi khác để chữa lành vết thương này, cô quyết định xóa sạch đạo đức
giác ngộ, tích cực sử dụng quyền lợi của mình.
Cô không dùng quen đồ của Apple, suy đi
tính lại vẫn là buông tha việc ‘làm màu’ vẫn là mua một chiếc máy tính
thực tế hiệu Thinkpad (Tên một hãng máy tính của Trung Quốc).
Buổi tối lúc đang nghịch máy tính, cô
nhận được điện thoại của Diêu Tinh Tinh. Trong điện thoại Diêu Tinh Tinh xin cô giúp một chuyện.
“Khỉ đầu chó, ở quê của tôi có một dì cả
lúc còn trẻ đã về quê, trong nhà vẫn luôn khó khăn, em gái họ nhà dì ấy
là người rất trung thực, tuy là học tập cũng không giỏi giang cũng không thi được đại học, dì cả tôi nghe nói tôi ở Bắc Kinh, lại bảo tôi giúp
em gái họ liên lạc với trường học dạy nấu ăn, muốn học một ngành gì đó,
trường học và chỗ ở tôi cũng đã tìm giúp rồi, cuối tuần này hai mẹ con
nhà họ lên đây, nhưng mà bên này của Lục Trạch có chút việc, tôi và lão
ấy đều không đi được, cho nên Khỉ đầu chó, chuyện này đành phiền bà giúp đỡ chăm sóc dì và em họ tôi rồi!”
Tiền Phỉ nghe xong lập tức vỗ ngực, “Được, không có chuyện gì, cứ giao cho tôi!”
Trong điện thoại Diêu Tinh Tinh vẫn dặn
dò: “Khỉ đầu chó, đến lúc đó bà vẫn chú ý cẩn thận nhé, giúp tôi đón
tiếp hai mẹ con họ chu đáo tý, dì cả nhà tôi mất chồng sớm, dì cả tôi
nuôi lớn em họ cũng không dễ gì, lúc tôi còn bé đã xuống nhà họ chơi,
bây giờ khó khăn lắm nhà họ mới nhờ vả tôi một hồi, mà tôi còn không ở
đó!”
Tiền Phỉ lập tức nói: “Tôi rat ay mà bà
còn phải lo lắng à, chẳng lẽ so với bà ra tay lại không đáng tin cậy à?
Bà cứ yên tâm đi, tôi cam đoan sẽ không làm mất họ hàng nhà bà!”
Cuối tuần Tiền Phỉ nói là Lý Diệc Phi tự mình ra ngoài kiếm ăn đi, cô có việc phải làm.
Lý Diệc Phi tóm lấy cô hỏi cô có chuyện gì. Tiền Phỉ nói tóm tắt lại việc Diêu Tinh Tinh nhờ cô một lần.
Lý Diệc Phi ngồi ở ghế sô pha nâng chân
lên vắt chéo, nói một tiếng “Aizzzzzzzzz” thật dài: “Có lẽ cô sẽ được
ban danh hiệu Tam Bát Hồng Kỳ Thủ (*) mới đúng đấy, giàu lòng yêu
thương đến vậy cơ mà!” Sau đó hơi nhíu mày nói, “Vốn bản thiếu gia đây
cũng chưa bao giờ quản mấy việc này đâu, nhưng mà lại nói, hôm nay tâm
tình bản thiếu gia rất tốt. Lão đại của nhóm bọn tôi ý, lai đúng lúc
hiệu trưởng trường này là chú của tên đó, muốn cho nhóc con kia một chỗ ở tốt lại không phải mất nhiều phí này nọ gì đó, cũng chỉ là một cú điện
thoại của bản thiếu gia thôi. Nếu như mà cô em cũng có suy nghĩ như thế
vậy thì mau tranh thủ thời gian cúi đầu nịnh bợ bản thiếu gia đi, bản
thiếu gia cho cô em ba mươi giây.”
(*) Tam Bát Hồng Kỳ Thủ: Đây là một danh hiệu được dành tặng cho những phụ nữ có thành tựu xuất sắc trong ngày mùng 8 tháng 3.
Tiền Phỉ không cần nói lời nào đã nhào
tới bắt đầu lay chân Lý Diệc Phi, “Tráng sĩ, hảo hán, anh hùng! Ngài mau gọi điện đi mà! Tiền điện thoại kẻ bề tôi này sẽ trả cho ngày, dù có
tốn bao nhiêu kể bề tôi này cũng sẽ trả cho ngài! Bài ca kia hát như thế nào ý nhỉ? Người như một ngọn lửa trong trời đông, thiêu cháy hừng hực, sưởi ấm con tim tôi!”
Lý Diệc Phi run rẩy rút chân bỏ mặc cô,
“Mà này, đừng có tìm cơ hội động tay động chân với bản thiếu gia!” Anh
cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại. Tiền Phỉ ở bên cạnh nghe hết
thấy rất quái đản, tên này đi nhờ người ta làm việc mà như bộ dáng là
ông nội người ta, xuyên qua điện thoại dường như cô có thể thấy được
người đối diện kia đang là bộ dáng như một cậu cháu trai gật đầu liên
tục như gà mổ thóc còn không ngừng nói được, vâng, dạ, không thành vấn
đề.
Cô cảm thấy tên thiếu gia này khả năng vênh mặt hất hàm sai khiến có thể được tôn lên làm cụ tổ rồi.
Lý Diệc Phi buông điện thoại xuống, nói
cho cô biết, tất cả đều đã nhắn nhủ tốt rồi, cam đoan em họ Diêu Tinh
Tinh sẽ được phân đến một vị trí như bậc đế vương chí tôn.
Tiền Phỉ nhìn trời bên ngoài, còn chưa
kịp chuẩn bị 800 từ để ca ngợi, quay đầu lại vẻ mặt xun xoe nói mỗi câu
quay về sẽ làm cà xào thịt cho anh ăn rồi sao đó chạy về phía nhà ga.
Hình như phía sau cô vẫn còn vang vọng
tiếng nói của Lý Diệc Phi. Đáng tiếc cô còn chưa kịp nghe được rõ ràng,
đó là Lý thiếu gia người có địa vị trên cao lại nhân nhượng trước người
có địa vị thấp hỏi:: Có cần tôi đi cùng cô không.
Vì vậy cô càng không thể nhìn thấy Lý
thiếu gia sau khi bị cô bỏ qua, bộ mặt lạnh lùng kiêu ngạo trừng mắt
nhìn trời hừ hừ mấy tiếng mãnh liệt.
Đón được hai mẹ con nhà dì cả Diêu tinh
Tinh, Tiền Phỉ dẫn hai người đến địa chỉ trường học, lại chạy trước chạy sau giúp đỡ làm tốt những thủ tục. Nhờ cuộc điện thoại kia của Lý Diệc
Phi quả nhiên khiến cho em gái miễn đi rất nhiều chi phí, chỗ ở lại là
chỗ cho tiêu chuẩn tám người mà chỉ có hai người ở. Tự đấy lòng Tiền Phỉ cảm thấy có lẽ sẽ nấu cho Lý Diệc Phi một bữa thật ngon.
Đóng xong lệ phí, Tiền Phỉ mang theo em
gái họ kia đến ký túc xá, giúp trải chiếu sửa sang lại gian phòng lại
cùng bạn phòng chào hỏi qua, tất cả những công việc mà cô cân nhắc đều
đã được làm chu đáo đến mức có thể nở mày nở mặt.
Sau khi thu xếp tốt chỗ ở sau, Tiền Phỉ
quyết định đưa hai người đi ăn một bữa cơm ngon. Trên bàn cơm, lúc Tiền
Phỉ đang nói chuyện có chút ngoài ý muốn cảm nhận được cô em gái kia
dành nhiều tâm tư cho laptop, cô bé nói: “Đợi em kiếm được tiền, hai
phần đưa cho mẹ em, còn một phần ba em sẽ giữ lấy, giữ lại mua laptop!”
Tiền Phỉ nghe vậy trong lòng có chút chua xót. Cô bé này lại có nguyện vọng nhỏ bé như vậy. Cơm nước xong xuôi cô chạy về nhà, về copy hết văn bản tài liệu bên tỏng laptop của mình, rồi sau đó mang laptop đến trường học nấu ăn một chuyến nữa.
Khi cô giao laptop cho cô bé kia, cô bé
kia vui đến phát khóc. Dì cả bên cạnh nhất định đòi phải trả tiền, Tiền
Phỉ nói chết cũng không nhận, hơn nữa còn nói đây là ý của Diêu Tinh
Tinh. Cuối cùng dì cả cũng khóc, sau đó kéo tay Tiền Phỉ nói: “Dì biết
phải làm sao để cảm ơn cháu đây cô gái?”
Trong lòng Tiền Phỉ thấy ê ẩm. Cô ở trong thành phố sắc màu này sống lâu rồi, đã sắp quên mất đi cái gì gọi là
‘thỏa mãn’ rồi. Trái lại dì cả cùng em họ, cuộc sống tuy nghèo khốn một
chút, nhưng mà hoàn cảnh cuộc sống như vậy lại càng khiến cho họ biết rõ thế nào là thỏa mãn và mang ơn.
Ngày hôm sau Tiền Phỉ đến nhà ga tiễn dì
cả. Sau khi cô vào trong tàu điện ngầm để đi về nhà thì nhận được điện
thoại của Diêu Tinh Tinh.
“Khỉ đầu chó, cám ơn bà đã giúp tôi chiếu cố dì cả và em họ tốt như vậy! Lúc tôi nghe điện thoại dì cả gọi điện
cho tôi cũng chỉ khóc, nói ngay cả laptop bà cũng cho em họ tôi rồi, khỉ đầu chó à những điều khách sáo cũng sẽ không nói với bà nữa, hai ta về
sau còn có cả đời đây này, tôi sẽ đối xử với bà thật tốt đấy! Còn nữa,
khỉ đầu chó, sinh nhật vui vẻ! Anh mãi mãi yêu em!”
Tiền Phỉ mới nhớ tới, hôm nay là sinh nhật mình.
Tiền Phỉ vừa nói Yêu tinh đáng chết bà đừng có xúi bậy được không tôi không chịu được đâu lại vừa thấy trong lòng ấm áp.
Lúc ra khỏi tàu điện ngầm, cô nhận được một tin nhắn từ một số lạ, chỉ có bốn chữ, sinh nhật vui vẻ.
Cô nhìn mãi cũng không nhận ra được số
điện thoại này, thế nhưng mà người này lại biết rõ hôm nay là sinh nhật
cô, nói vậy hẳn là quen biết cô đấy.
Cô thử gọi lại một cuộc điện thoại, kết
quả trả lời lại là một giọng nữ máy móc nói số thuê bao này hiện tạm
thời không liên lạc được.
Tiển Phỉ cảm thấy có chút ảo ảo rồi, tắt máy rồi thế mà cũng gửi tin nhắn được à?
︶3︶●
Chờ đến khi về đến nhà, Tiền Phỉ ngoài ý
muốn phát hiện trên bàn đầy đồ ăn, trên mặt đất sát chân bàn, còn có để
một két bia. Nghe thấy tiếng cô mở cửa, Lý Diệc Phi cũng từ phòng đi ra.
Tiền Phỉ kinh ngạc ngay cả cằm cũng suýt rơi mất, chỉ vào bàn hỏi Lý Diệc Phi: “Chú làm mấy thứ này sao?”
Lý Diệc Phi bĩu môi, “Tôi nói tôi làm cô tin không?”
Tiền Phỉ lắc đầu, “Không tin!” khoan đã,
cô gỗ đầu, nói: “Đúng thế, sao mà tôi phải kinh ngạc như thế?” Cô đoán
với giọng chắc chắn, “Chú gọi giao hàng à?”
Lý Diệc Phi gật đầu, vào phòng bếp, lúc đi ra, cầm lấy một chai rượu vang và hai ly rượu.
Tiền Phỉ có chút ngây ngốc, “Tình huống gì thế này? Cả rượu vang cơ á?”
Lý Diệc Phi nói: “Dù gì cũng là sinh nhật cô, nâng cao đời sống và phong cách của cô một tý!”
Tiền Phỉ cười ha ha: “Chú cũng nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của chị à! Hí hí!” Cô đá đá két bia hỏi, “Còn thứ này thì sao?”
Lý Diệc Phi nói: “Hết cả rượu vang cả tụi nó” Anh vẻ mặt không đổi mắt liếc ngang dọc nói, “Ngoại trừ tôi còn ai
nhớ rõ hôm nay là sinh nhật cô?”
Tiền Phỉ nói: “Yêu tinh và một số lạ.”
Lý Diệc Phi rót hai ly rượu vang, một ly đưa cho Tiền Phỉ, một ly mình cầm lấy, hỏi: “Một số lạ?”
Tiền Phỉ đưa di động cho Lý Diệc Phi, “Ừ, chú xem! Rất là lạ, lúc chị gọi lại muốn hỏi một chút là ai, kết quả
bên kia đã tắt máy, chú nói xem điện thoại tắt máy rồi còn có thể gọi
tin nhắn sao?”
Lý Diệc Phi nhìn dãy số trên điện thoại,
lập tức nhớ kỹ. Anh giật mình, trả di động cho Tiền Phỉ, bỏ ly rượu lên
bàn, nói đi toilet trước để làm sạch ruột sau đó cùng cô uống, sau khi
anh vào nhà vệ sinh, dùng điện thoại di động của mình bấm dãy số kia một lần.
Kết quả tiếng nhạc chờ lại khiến cho anh chấn đông.
Đây chính là tiếng nhạc chuông biến thái
nhất thủ đô mà anh quen thuộc đến mức buồn nôn, vì cái này mà anh đã
không lần chế giễu phương pháp quản lý đồng bộ của ông già, vì tuyên
truyền công ty thật sự là không chỗ nào không có. Nhưng mà ông già kia
hoàn toàn không để ý đến sự cười nhạo của anh, vẫn kiên trì để cho từng
nhân viên trong tập đoàn cài đặt nhạc chờ biến thái như vậy, mà càng
biến thái hơn là, có một đám người cảm thấy có thể được sử dụng nhạc chờ này là rất vẻ vang đấy.
Sau một đoạn nhạc du dương một giọng nữ
nhẹ nhàng nói: “Chào mừng đến với tập đoàn Thiên Thánh, hoan nghênh các
ngài có thiện chí tới nói chuyện tác! Tập đoàn Thiên Thánh, là một tập
đoàn có được…
Lịch sử huy hoàng còn chưa được nói xong, điện thoại đã có người nhận, trong đó là giọng một người đàn ông hỏi:
“Xin chào, xin hỏi ngài là vậy ạ?”
Lý Diệc Phi rất nhanh điều chỉnh tốt
trạng thái của mình, đè nén cảm giác khiếp sợ, hạ giọng thuận miệng bịa
chuyện: “Xin hỏi là sếp Vương sao?”
Giọng đối phương không quá vui vẻ, “Không phải, anh gọi nhầm số!”
Lý Diệc Phi tranh thủ thời gian trước khi anh ta cúp điện thoại hỏi: “Xin lỗi, vậy xin hỏi ngài họ gì? Liêu phó
giám đốc cho tôi số này, để tôi có thể liên lạc được với sếp Vương,
nhưng lại gọi tới số ngài rồi!”
Đối phương nghe thấy nhắc tới Liêu phó
tổng giám đốc, giọng thay đổi, thu hồi cảm xúc không kiên nhẫn nói: “Tôi họ Uông, sếp Vương ngài nhắc đến cuối năm trước đã về hưu rồi, bây giờ
là tôi đang tiếp nhận vị trí công tác của ông ấy!”
Lý Diệc Phi nói: “Ồ, là như thế, vậy là có khi tôi không biết rõ rồi, tôi đây lại hỏi lại số điện thoại sếp Vương rồi!”
Anh cúp điện thoại, trong lòng ngay lập tức hiện lên ngàn dấu hỏi.
Anh nhớ rõ Tiền Phỉ đã từng nói qua, bạn trai cũ cắm sừng cô họ Uông, gọi Uông gì đó, anh đã quên.
Anh cũng nhớ rõ nghe cô nói qua, tên kia
làm ở một công ty lớn. Dù thế nào anh cũng không nghĩ tới, công ty lớn
này là công ty của ông già.
Trong lòng anh có chút khó chịu. Anh
đương nhiên biết rõ cuối năm ngoái sếp Vương đã về hưu rồi, nhưng mà
không nghĩ tới người nối nghiệp sẽ là họ Uông này, tên này leo lên cũng
nhanh đấy!
Cái tên họ Uông có ý gì vậy? Rõ ràng tên
đó đã cho số điện thoại của Tiền Phỉ vào sổ đen rồi, thế mà vì lý do gì
mà tên này lại nhắn tin chúc Tiền Phỉ sinh nhật vui vẻ đây?
Lý Diệc Phi cảm thấy tên tiểu bạch kiểu
này rất thích trêu người rồi, thằng đó dựa vào cái gì mà muốn giày vò
bạn gái cũ ngốc ngếch thật thà đây?
Trong một cái chớp mắt trong anh bỗng nhiên có chút xúc động muốn cùng ông già làm hòa rồi đấy!