Tiền Phỉ nói: “Vấn đề là, bà gặp một thằng cha rất soi mói, mỗi ngày chỉ biết làm dáng không làm việc nhà, hận không thể mười đầu ngón tay không dính xuân thủy, nhưng vô cùng giỏi cãi nhau với bạn gái, bà vẫn luôn để tên đó vào mắt, hận không thể từ góc độ trực giác bao quát kéo xuống tận cùng để khinh bỉ, cảm thấy tên đó đúng là một cái bình hoa mà, thế nhưng mà bỗng nhiên có một ngày bà phát hiện, thì ra tên này không phải là một cái bình hoa , mà là một cái bình thần kỳ! Vẫn có thể từ bên trong bỗng nhiên xuất hiện mấy kỹ năng khiến cho người ta nhảy dựng lên!”
Diêu Tinh Tinh chẹp miệng hai cái, nói: “Tôi nghe hiểu rồi, bà bị tên thuê nhà kiêu ngạo kia kích thích đúng không? Khó có được đấy, năm đó Uông Nhược Hải dùng hết những lời nói khó nghe nhất như vậy kích thích bà đi học cao học, cũng chưa thể làm cho bà rời mông khỏi chăn dù chỉ nửa phân, thế mà bây giờ vì một tên khách thuê nho nhỏ lại khiến cho bà có động lực lớn như vậy?”
Tiền Phỉ chính trực, nghiêm nghị nói: “Đó là bởi vì năm đó Uông Nhược Hải là người một nhà, ở trước mặt người một nhà không cần giữ mặt mũi, anh ta thích nói cái gì thì nói, anh ta nói tôi lười tôi đồng ý, nói tôi không biết xấu hổ tôi nhận; Nhưng Lý Diệc Phi là người ngoài, ở trước mặt người ngoài, chúng ta là phụ nữ Trung Hoa anh hùng, chúng ta phải đấu tranh một chút. Cô dừng lại một chút, tức giận mắng Diêu Tinh Tinh: “Không đúng, tôi đã từng nói rồi cơ mà, về sau không nhắc đến Uông Nhược Hải nữa cơ mà!”
Diêu Tinh Tinh xin tha: “Được được được ! Về sau không đề cập tới nữa được rồi chứ! Tôi nói này không phải chứ sao bà giống như bị bệnh tâm thần thế, đang tán chuyện ngon lành tự nhiên phát bệnh rồi. Không đề cập đến Uông Nhược Hải thì nói về Hồ Tử Ninh đi, bà gần đây chung đụng với tên đó thế nào rồi? Tên kia vẫn luôn đề nghị ngủ cùng bà sao?”
Tiền Phỉ cười ha ha hai tiếng, tay để ở cổ họng nói: “Làm sao có thể nói ngủ là ngủ đâu? Người ta còn định trong đêm tân hôn dâng hiến những điều tốt đẹp nhất của mình cho anh chồng hưởng thụ thật tốt đấy!”
Diêu Tinh Tinh làm âm thanh nôn mửa: “Bà có thể có chút xấu hổ được không? Nói cứ như bà vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ mới lớn ý!”
Tiền Phỉ lại cùng cô nàng tán gẫu thêm hai câu, cúp điện thoại, ở cách vách bắt đầu có tiếng cãi nhau ầm ỹ, tập trung tinh thần coi xem có chuyện gì.
Tối ngày hôm sau, sau khi tan làm, Hồ Tử Ninh hẹn cô cùng đi ăn cơm và xem phim. Xem một bộ phim so với phim cấp 3 còn kích thích hơn rất nhiều lần, nhân vật nam nữ chính trên màn ảnh lớn sờ mó nhau đến chết đi sống lại cùng gặm nhau đến chết đi sống lại, thỉnh thoảng còn có tiếng xoẹt xoẹt xoẹt là tiếng nam chính xé quần áo của nữ chính. Hồ Tử Ninh coi bộ phim này xong có vẻ rất động tình, ra khỏi rạp chiếu phim anh ta vội đưa Tiền Phỉ đến góc tường cũng muốn chết đi sống lại với cô. Tiền Phỉ suy nghĩ một chút, lúc trước mấy lần cũng không để cho anh ta qua cửa hàm răng này, lần này cũng không thể giống như cô nàng quyết sống chết bảo vệ trinh tiết được, đành từ từ hé mở hàm răng.
Vì thế đầu lưỡi của Hồ Tử Ninh rất nhanh tiến vào quấn quít cùng cô.
Cô bị anh hôn đến có chút không thở được, nghiêng đầu né tránh anh ta.
Hồ Tử Ninh có chút thở gấp, thì thầm hỏi cô: “Làm sao vậy Phỉ Phỉ?”
Tiền Phỉ cũng có chút thở gấp , lắc đầu: “Lấy hơi.”
Hồ Tử Ninh lôi kéo tay cô chạm xuống phía dưới của mình, “Phỉ Phỉ em xem anh sắp nghẹn đến phát điên rồi!”
Tiền Phỉ bị lôi kéo chạm phải một thứ gì đó đang cương lên. Cô cảm thấy giống như bị bỏng vội vàng rút tay về.
“Đừng như vậy, bị sẽ người khác nhìn thấy.” Mặt cô đỏ đến tận mang tai.
Hồ Tử Ninh làm bộ dạng cười có chút không đứng đắn: “Đêm nay đừng về nhà nữa, đến nhà anh, được không?” Anh ta ghé sát tai cô thổi một hơi nóng rát.
Tiền Phỉ muốn quỳ xuống lạy tên này. Vừa mới cách có mấy ngày, anh ta lại muốn ngủ cùng cô, cô chưa bao giờ biết được bộ dạng lớn lên của mình lại có tính kích dục như vậy.
Cô dùng lý do toàn bộ phụ nữ trên Trái Đất thường dùng để từ chối chuyện kia nhất, rầm rì nói cho Hồ Tử Ninh : “Dì cả của em đến rồi.”
Hồ Tử Ninh nhìn cô, trên gương mặt đẹp trai kia lúc trắng lúc đỏ, giống như là khó tin. Cuối cùng anh ta thở sâu, để cho gương mặt lúc trắng lúc đỏ khôi phục lại vẻ bình thường, “Được rồi , để anh đưa em về nhà nhé!”
Tiền Phỉ nhìn đồng hồ, chín giờ, thời gian còn sớm, vội nói với Hồ Tử Ninh: “Anh đưa em đến trạm tàu điện ngầm là được rồi!”
Hồ Tử Ninh nắm lấy tay cô đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Rất nhanh đã đến trạm tàu điện ngầm, anh ta bỗng nhiên nói: “Phỉ Phỉ, anh có chuyện muốn nói vói em.”
Tiền Phỉ dừng lại, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hồ Tử Ninh nói: “Là như thế này, bây giờ đang có một cơ hội, anh có một người bạn thân định mở một công ty mậu dịch(*), đồng ý cho anh góp cổ phần, muốn đăng kí tài chính cần năm mươi vạn, anh ta đó ba mươi lăm vạn còn anh đóng mười lăm vạn, nhưng lúc này trong tay anh chỉ có năm vạn. Phỉ Phỉ, em xem có thể cho anh mượn mười vạn được không? Em tin tưởng anh, đây là là một cuộc mua bán chỉ ăn lợi nhuận mà không cần lo bồi thường, bạn thân anh còn nói, chỉ cần ba tháng, có thể kiếm lại được tiền vốn.”
(*)Công ty mậu dịch: Công ty làm về lĩnh vực xuất nhập khẩu hàng hóa.
TIền Phỉ có chút khó xử nói: “Tử Ninh, em không lừa anh, bây giờ trong tay em chỉ có hai ngàn tệ!”
Ánh mắt Hồ Tử Ninh nhìn cô có chút khó hiểu: “Em làm trong dự án đầu hàng, tiền thưởng không phải là rất nhiều sao? Phỉ Phỉ, em phải tin tưởng anh, anh không phải người ngoài, chờ sau này kết hôn, tiền anh kiếm được còn không phải đều do em quản! Hai vợ chồng sống cùng nhau không thể không tin tưởng nhau được!”
Tiền Phỉ bị ánh mắt chân thành chờ đợi của anh ta nhìn chằm chăm khiến da đầu run lên, “Tử Ninh. Em thực sự không lừa anh! Tất cả tiền của em đều đã cầm đi mua nhà rồi! Thực xin lỗi Tử Ninh, không thể giúp được anh !”
Hồ Tử Ninh nhìn cô trong chốc lát, nhếch khóe miệng cười cười: “Không sao!” Sau đó đưa cô vào trạm tàu điện ngầm.
Buổi tối Tiền Phỉ buồn phiền không ngủ được. Dứt khoát gọi điện cho Diêu Tinh Tinh làm phiền cô nàng.
Diêu Tinh Tinh vừa mắng cô nửa đêm gọi điện vừa hỏi cô: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Tiền Phỉ đem chuyện buổi tối Hồ Tử Ninh vay tiền tự thuật lại một lần , nghe xong Diêu Tinh Tinh vô cùng “đau khổ”.
“Tôi vốn đang buồn ngủ mà bà nói giống như niệm kinh vậy! Bà không thể miêu tả đơn giản chút sao? Là bà cố ý phải không?!”
Tiền Phỉ đắc ý nói: “Tôi không phải là sợ chút nữa bà không thể ngủ được hay sao, bà không cảm thấy được nỗ lực của tôi hay sao!”
Diêu Tinh Tinh vô cùng kích động mắng cô một câu: “Chém gió!”
Tiền Phỉ nói: “Nói chuyện đó sau, yêu tinh, tôi hỏi bà, bà nói xem người ta thật vất vả lấy hết dũng khí vừa cãi nhau xong lại hỏi mượn tiền, trời lại cho gặp phải kẻ nghèo kiết xác là tôi đây, sao tôi cảm thấy tôi phải xin lỗi ai đấy?”
Diêu Tinh Tinh ngáp dài nói lớn tiếng: “Bà đúng thật là đồ bỉ ổi! Tôi nói cho bà biết, thời điểm này đối tượng vay tiền cũng không phải dạng gì tốt, tự bà để ý nhiều một chút!”
Cô nàng nói xong la hét nói buồn ngủ , cúp điện thoại.
Tiền Phỉ trừng mắt nhìn trần nhà, cả tối không ngủ được.
Vài ngày sau đó, Hồ Tử Ninh cũng không đến tìm cô.
Tiền Phỉ đoán có phải hay không Hồ Tử Ninh nghĩ cô có tiền nhưng không cho anh ta mượn cho nên tức giận. Cô nhắn tin cho Hồ Tử Ninh, hỏi anh ta: “Tử Ninh, cuối tuần chúng ta đi leo núi được không?”
Khoảng mười phút sau, Hồ Tử Ninh mới trả lời: “Cuối tuần anh không có thời gian, anh phải lo tiền.”
Bỗng nhiên Tiền Phỉ có cảm giác giống như bị ai đó tát thẳng vào mặt, mỉa mai khiến người ta khó chịu.
※※※※※※
Công việc bên khách sạn đã dần đi vào ổn định, hai bên hợp tác cũng vô cùng thân thiết gắn bó, nhân viên làm việc cũng rất nhanh chóng hòa mình.
Công ty của Lý Diệc Phi trừ anh ta còn có một người tên Triệu Đức, cũng mới hơn hai mươi tuổi. Những người khác đều đã hơi lớn tuổi. Vì thế Tiền Phỉ cùng Lý Diệc Phi và Triệu Đức cũng tương đối thân thiết.
Chung đụng nhiều, Tiền Phỉ mới phát hiện, ba người bọn họ đều thuộc loại “miệng độc” gây tổn thương cho người khác. Ở điểm này bọn họ có chung nhận thức, cùng chung trí hướng.
Mỗi ngày ăn cơm trưa xong, các bác có tuổi lại ồn ào không chịu đựng nổi muốn ngủ trưa. Người phụ trách khách sạn theo bọn họ làm việc sắp xếp chỗ chuyên để bọn họ nghỉ ngơi buổi trưa.
Tiền Phỉ cảm thấy vừa cơm nước vừa xong dạ dày căng tròn mà nằm xuống rất nguy hiểm, cho nên lựa chọn không ngủ trưa mà Lý Diệc Phi cùng Triệu Đức thuộc về nhóm tinh lực tràn đầy không thích ngủ, cho nên cả ba người thoát khỏi hàng ngũ đám người muốn ngủ một giấc để dưỡng sức.
Ba người bọn họ mua bộ bài tú lơ khơ về chơi đánh bài đấu địa chủ (*). Tiền Phỉ nói thật ra thì ở trên máy tính ba người bọn họ vào một gian phòng phòng đánh bài cũng giống như vậy thôi, không cần phải mua bộ bài này. Triệu Đức nói ban ngày ban mặt ba người mượn phòng sẽ có ảnh hưởng không tốt. Lý Diệp Phi nói như vậy không có không khí đánh bài. Tiền Phỉ đành thỏa hiệp.
(*) Đấu địa chủ: Một hình thức chơi bài rất phổ biến tại Chiết Giang, Giang Tô và Thượng Hải, sau này đã phát triển đến cả nước. Trò chơi sử dụng hai bộ bài, bốn người cùng chơi, đội nào hết bài trước là chiến đội thắng.Là hình thức chơi bài tranh giành, mỗi ván bài có một người chơi là “địa chủ”, một mính chống lại hai-ba người chơi khác tạo thành đồng minh. Mục tiêu của “địa chủ” là dùng tất cả những quân bài mà mình có, mà mục tiêu của nông dân là trước khi địa chủ dùng hết là bài mặc kệ là một trong số nông dân phải dùng hết số bài mà mình đang có.
Vừa bắt đầu tỉ số thắng thua đã rõ, bởi vì chơi bài không có mất tiền, Tiền Phỉ chơi bài rất chán. Lý Diệp Phi cùng Triệu Đức luôn thắng, cảm thấy thật không thích, vì kích thích chí tiến thủ của Tiền Phỉ, Lý Diệp Phi và Triệu Đức đề nghị chuyển sang chơi ăn tiền.
Tiền Phỉ dáng người nhỏ bé giơ tay tỏ vẻ kháng nghị. Triệu Đức cũng thành kính nói cho cô biết: “Tiền Phỉ để tay xuống đi, đầu hàng cũng vô dụng, trong cuộc đấu tranh giữa nông dân và địa chủ, dù là tù binh đầu hàng cũng không đổi được một chút đồng tình, việc duy nhất chúng ta cần làm là kiên định tin tưởng chủ tịch Mao (chính là nhân dân tệ)!” Cậu ta vừa nói vừa nghiêm túc lấy ra một tờ tiền màu hồng phấn đặt trên mặt bàn: “Đấy giống như tôi vậy!”
Tiền Phỉ không phục: “Tôi chỉ muốn đem tín ngưỡng với chủ tịch Mao cất trong ví tiền.”
Triệu Đức nói: “Đừng có như vậy mà, cũng đừng nói anh đây khinh thường cô em, ba ván thắng hai, cô hỏi Diệc Phi một chút, nếu như anh ta cũng nói không chơi tiền, tôi lại tiếp tục tính tỉ số .”
Tiểu Phỉ quay đầu nhìn Lý Diệc Phi, đáy mắt lóe lên sự chờ đợi, sáng trong như ngôi sao nhỏ.
Lý Diệc Phi liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, thẳng tay rút một tờ tiền từ trong ví ra đặt lên bàn.
Tiền Phỉ đứng phắt dậy, vừa lấy tay che miệng vừa ngáp,“Vì để buổi chiều có thể có sức lực nà cống hiến để xây dựng đất nước tôi quyết định bắt đầu từ hôm nay luyện tập việc ngủ trưa!”
Triệu Đức kéo cô ngồi xuống: “Làm trò! Hai anh đại gia đây đã đập tiền lên bàn vậy mà cô em lại muốn đi ngủ trưa, anh đây bỏ qua cho cô em mới là lạ đấy!”
Tiền Phỉ trừng mắt nhìn cậu ta: “Thì ra tình cảm không được muốn cưỡng ép?”
Triệu Đức nhìn cô, lông mày nhướng lên, nhảy bổ về phía cô cười hà hà: “Đúng! Là muốn cưỡng ép! Dù cô em có kêu hỏng cổ họng cũng không ai tới cứu cô em đâu!”
Tiền Phỉ: “Gào rát cổ họng, gào rát cổ họng.” (Ở đây Tiền Phỉ dùng lời nói mô tả hành động)
Triệu Đức: “…Tiền Phỉ có thể nghiêm túc chút được không! Đã già còn bướng, cô em còn không lấy ra chơi ngay cả tôi cũng thấy khinh bỉ cô cũng lãng phí thời gian đấy! Còn anh đây đang lạm dụng uy quyền cô em không thể hợp tác một chút sao.”
Tiền Phỉ hừ một tiếng, phối hợp với cậu ta: “Được rồi tráng sĩ, vậy ngài muốn cướp tiền hay cướp sắc.?”
Lý Diệc Phi ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Tiền Phỉ”. Tiền Phỉ quay đầu nhìn anh ta, Lý Diệc Phi nhìn từ mặt cô xuống dưới nói: “Cô rất an toàn, chúng tôi không thấy có gì để cướp!”
Tiền Phỉ vẻ mặt tức giận.
Cô hít một hơi thật sâu, từ trong túi quần móc ra một tờ tiền, “rầm” một tiếng để lên trên mặt bàn, rất có khí phách nói: “Đừng xem thường người khác! Chị đây không có sắc cho mấy chú cướp, chẳng lẽ chị đây còn không có tiền sao!”
Trần Đức nhất thời ho một tiếng rồi bị sặc.