Buổi tối trước khi đi ngủ, Tiền Phỉ gọi điện thoại cho Diêu Tinh Tinh, kể hết sự việc, hỏi Diêu Tinh Tinh: “Tôi mượn chuyện anh ấy nhận em gái phát cáu, có phải là quá không biết lý lẽ hay không?”
Diêu Tinh Tinh dứt khoát nói: “Không đâu! Tôi cảm thấy chỉ cần là người phụ nữ không ngu ngốc đều sẽ không thích việc này! Đứa nhỏ ngốc, bình thường không phải mồm mép bà rất lưu loát sao, sao thời khắc mấu chốt lại không nói thẳng với người ta? Bà nêu ví dụ cho anh ta, bà hỏi anh ta nếu bà nhận Uông Nhược Hải làm anh trai, sau đó có một ngày người anh trai này cầu xin bà, tham gia một buổi tụ họp, muốn thông qua bà bám víu lấy người giàu có, bà giấu diếm, người anh trai này dẫn bà đi, bà hỏi ý nghĩ trong lòng anh ta sẽ là gì, chẳng phải xong rồi sao? Nếu là anh ta nói, chuyện này rất bình thường, không đáng chuyện bé xé ra to, tôi lập tức mua vé máy bay trở về quỳ gối trước anh ta!”
Tiền Phỉ thả lỏng tâm tình, đối với tính cách của mình không hề tỏ ra xoắn xuýt và hoài nghi. Thế nhưng mà cô có chút khổ sở không nói nên lời.
Diêu Tinh Tinh hỏi Tiền Phỉ về sau định làm như thế nào, cô nói: “Thì thôi, dù sao tóm lại tôi và người ta cũng không phải người cùng thế giới.”
Diêu Tinh Tinh “STOP” một tiếng: “Bà ở thế giới nào? Lý Diệc Phi ở thế giới nào? Không phải đều là người dân của đất nước Trung Hoa phát triển thứ 3 trên thế giới sao?! Sao lại không phải người cùng một thế giới? Hơn nữa, năm 2008 Lưu Hoan đã từng hát thế này nè anh và em, trái tim mình kề nhau, chúng ta cùng ở thôn làng tên trái đất ah! Toàn bộ dân chúng trên thế giới đều là người trong một thôn,bà và Lý Diệc Phi sao lại đặc thù như vậy, trong hai người chính có một người là đến từ ngoài hành tinh hay sao?”
Tiền Phỉ mơ hồ: “Bà có thể có giữ vững lập trường được không? Mới được một lúc đã đi ngược lại với tôi rồi!!”
Diêu Tinh Tinh nói: “Thật ra tôi muốn nói, chuyện anh trai em gái, xác thực là Lý Diệc Phi làm không đúng, nhưng bà cũng không cần phải một gậy đánh chết người ta, nói vấn đề một thế giới hai thế giới gì đó. Ngay từ đầu anh ta đã không hiểu chuyện rồi, bà dạy dỗ từ từ, nếu mà đã dạy dỗ mà không được, bà cứ trực tiếp dùng gậy đánh chết, bản thân bà ăn ngay nói thật, sau này không sợ có lúc hậu hối hận sao?”
Tiền Phỉ im lặng, hỏi: “Vậy bà nói phải làm gì? Dù sao lời tôi cũng nói ra rồi, sau này bọn tôi chỉ coi như như người bình thường, anh ấy cũng nói như tôi mong muốn rồi.”
Diêu Tinh Tinh thở dài một hơi: “Chuyện đã đến bước này, tiếp tục bước đến cùng thôi, sau này nếu như anh ta chịu quay đầu lại tìm bà, bà suy nghĩ xem anh ta có chỗ nào cần dạy dỗ không, nếu có mài giũa tính tình của anh ta cho tốt; nếu không có hoặc là anh ta dứt khoát không quay lại tìm bà, bà cứ vậy mà buông tay người này thôi.”
Tiền Phỉ nghĩ một lúc, hỏi: “Thế nào xem như là anh ấy quay lại tìm tôi hả?”
Diêu Tinh Tinh nói: “Trong ba ngày anh ta điện thoại cho bà. Quá ba ngày, anh ta tìm bà, bà cũng đừng để ý đến anh ta, từ nay về sau nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên xem mắt thì xem mắt, nhìn anh ta khổ sở, bà hạnh phúc cho anh ta càng thêm đau khổ, hiểu chưa?”
Tiền Phỉ nói hiểu rồi, cúp điện thoại.
Cô biết vì sao Diêu Tinh Tinh nói là thời gian ba ngày. Lần Diêu Tinh Tinh và Lục Trạch giận dỗi đã nói qua với cô, vì sao lại tha thứ cho Lục Trạch nhanh như vậy.
“Anh ta đuổi tới kịp lúc, một ngày trôi qua. Thật ra mình cho anh ấy thời gian ba ngày, trong ba ngày bất luận ngày anh ấy đến vào ngày nào, mình đều sẽ cân nhắc cho anh ấy cơ hội. Nhưng quá ba ngày, tất cả đều không nói nữa. Thời gian ba ngày, đủ cho một người làm rõ tình cảm của anh ta, nếu như anh ta thật lòng thật dạ yêu một người, đè nén, nhớ thương cũng nhịn không được quá ba ngày. Sau ba ngày, cho dù anh ta tới tìm bà, thật ra tâm tình của hai bên sớm đã có sự thay đổi. Giống như bà muốn ăn đồ ăn, muốn mà không được, quả thực không được ăn sẽ điên mất, nhưng mà ngày đầu tiên nếu bà không ăn, bà cảm thấy rất đau khổ; ngày hôm sau không ăn, bà vẫn sẽ cảm thấy đau khổ, thế nhưng mà đau khổ đã không còn nhiều như ngày đầu tiên; đến ngày thứ ba, vẫn không có ăn, lúc này đau khổ đã trở thành thói quen, sự đau đớn thành thói quen sau đó không còn khiến người ta cảm thấy quá đau đớn nữa, nó đã biến thành một loại chết lặng. Mà tới ngày thứ tư, rốt cục bà có thể ăn, thế nhưng sự hài lòng khi bà được ăn đồ ăn này, dĩ nhiên đã không còn bằng ngày đầu tiên, thậm chí sẽ cảm thấy, đồ ăn này, ăn cũng chỉ là ăn thôi, không có gì đặc biệt, thực sự đáng để trước kia bà ngày nhớ đêm mong thành như vậy sao?”
Lúc trước, Tiền Phỉ không hiểu được ví dụ ăn đồ ăn của Diêu Tinh Tinh. Nhưng mà ba ngày sau đó, bản thân cô dùng tình cảm của mình để cảm nhận lý luận “ba ngày” của Diêu Tinh Tinh triết lý cỡ nào.
Ngày đầu tiên, là ngày gian nan nhất của cô. Cả ngày tâm tình cô đều hãm sâu trong sự “khổ sở” và “hồn bay phách lạc”. Nhưng cô đã nói với Lý Diệc Phi, không bằng hai người làm bạn bè, anh cũng nói như cô mong muốn, thế nhưng mà cô không biết tâm tư của mình bị Diêu Tinh Tinh nói trúng, hay là toàn bộ tâm tư cô giành cho Lý Diệc Phi thật ra nhiều hơn cô tưởng tượng rất nhiều, cô luôn nghĩ người có tính tình xấu xa kia có tới tìm mình hay không.
Cô luôn kiềm chế không lục điện thoại ra xem, xem có sót tin nhắn chưa đọc hay không. Có người gọi điện thoại, sau khi cô giật mình sẽ nhanh chóng cầm điện thoại nhìn, mà mỗi khi thấy rõ không phải người kia, trong lòng cô thật sự là có thất vọng, có mất mát, từ từ xuyên qua trái tim.
Ngày hôm sau, người kia vẫn im hơi lặng tiếng. Sự “Khổ sở” và “Hồn bay phách lạc” của Tiền Phỉ đã dần dần biến thành chết lặng và đau khổ nửa vời.
Đến ngày thứ ba, người nọ vẫn không gửi tới một tin nhắn. Sự đau khổ của Tiền Phỉ đã hoàn toàn biến thành chết lặng, cô thậm chí khóc cũng không khóc, trực tiếp tự nói với mình, thật sự là lúc buông tay đoạn tình cảm hoa trong gương, trăng trong nước này rồi.
Mà sau khi cô hạ quyết tâm nói tạm biệt với cố nhân và việc xưa, buổi sáng ngày thứ tư, cô nhận được tin nhắn của Lý Diệc Phi.
Lý Diệc Phi gửi hai tin nhắn cho cô, tin thứ nhất: “Buổi chiều đến công ty anh họp, có vài vấn đề của hạng mục cần thảo luận. Có thể tìm được không? Tìm không thấy anh ở dưới lầu đón em.“
Tin thứ hai: “Vẫn còn giận sao?”
Tiền Phỉ nhìn hai tin nhắn này, lĩnh hội sâu sắc tâm tình ngày thứ tư lúc vừa mới được ăn đồ ăn mình tâm tâm niệm niệm.
Người này, hai cái nhắn anh gửi là thứ cô tâm tâm niệm niệm đến mức phải đợi ba ngày sao?
︶3︶●
Ngay tối hôm đó ầm ĩ với Tiền Phỉ, Lý Diệc Phi kéo Đại Quân ra khỏi máy tính, kéo cậu ta tới quán bar buộc cậu ta uống rượu với mình.
Trên đường Đại Quân bi thương kêu gào, xin Lý Diệc Phi buông tha cho mình, “Mẹ nó, anh hai à, hôm nay em phải đánh bang chiến!! Đồ em khủng như vậy mà em không đi cùng đồng đội chúng nó chết là không thể nghi ngờ! Anh hai, xin anh thả em về được không?!”
Lý Diệc Phi mặc kệ Đại Quân, lấy điện thoại di động ra, làm bộ muốn cho gọi điện thoại cho mẫu thân đại nhân của cậu ta. Đại Quân khóc thét, đoạt điện thoại di động của Lý Diệc Phi.
“Lý Diệc Phi cậu là đồ đê tiện! Rốt cuộc cậu muốn làm gì!!”
Lý Diệc Phi cất điện thoại, nói: “Không làm gì, khát thôi.”
Đại Quân nhìn Lý Diệc Phi, chậc chậc hai tiếng: “Trời còn chưa tối hẳn đã đi uống rượu, là mượn rượu giải sầu, hay là muốn sau khi trời tối loạn tính chứ, tôi cho cậu biết tôi rất thuần khiết, cậu đừng đánh chủ ý lên tôi!”
Lý Diệc Phi liếc Đại Quân, lạnh lùng nói: “Cả họ nhà cậu có tư sắc hơn cậu, con chó nuôi trong nhà cậu vẫn còn sống, tôi đánh chủ ý lên cậu, trừ phi tôi mù!”
Khuôn mặt Đại Quân vặn vẹo, “Cậu ngay cả súc vật cũng không buông tha, cậu thật sự đúng là không bằng súc vật!”
Lý Diệc Phi túm gáy của Đại Quân, “Câm miệng! Hôm nay tôi không có tâm tình lảm nhảm với cậu!”
Đại Quân hỏi Lý Diệc Phi làm sao vậy, sau khi Lý Diệc Phi uống liền ba chén Whiskey, nhăn lông mày, trong giọng nói mang theo sự nghi ngờ hỏi: “Cậu nói xem có phải chỉ cần là nữ, mặc kệ lúc trước coi như là rất đặc biệt, rất rộng rãi, rất đàn ông, sau đó sẽ trở nên không biết lý lẽ sao?” Lý Diệc Phi uống sạch chén thứ tư, “Cậu nói người phụ này sao lại như vậy, tôi vì cô ấy làm nhiều như vậy, thay đổi nhiều như vậy, cô ấy đều không nhìn thấy sao? Một câu chúng ta không phải người cùng một thế giới, xoá bỏ tất cả! Được thôi, không phải cô ấy muốn chia tay sao, vậy thì chia tay thôi, xem thiếu gia tôi có nuông chiều tính tình cô hay không?!”
Đại Quân ở bên cạnh nghe xong những lời nói này, nháy mắt mấy cái, như tên trộm hỏi: “Người cậu nói là Tiền Phỉ? Hai người đang giận dỗi hả?”
Lý Diệc Phi nhìn nét mặt của Đại Quân nhất thời khó chịu, đưa tay đánh một phát vào sau gáy Đại Quân, “Hai chúng tôi cãi nhau không giận dỗi, vẻ mặt mừng thầm kia của cậu là sao?”
Đại Quân tiếp tục nháy mắt, “Tôi đang nghĩ cậu và người ta cãi nhau đến mức độ nào rồi, tuyệt giao chưa, tôi có cơ hội xen vào hay không?”
Lý Diệc Phi giơ tay muốn đánh Đại Quân, bị cậu ta tránh được.
“Cậu chán sống a? Vẫn chưa hết hi vọng à? Chưa từng nghe qua vợ của bạn không thể lừa gạt sao?”
Đại Quân phòng bị, đề phòng lại bị đánh, nói: “Tôi chỉ nghe qua vợ của bạn, không cần khách khí! Dù sao nếu cậu cảm thấy cô ấy không biết lý lẽ, định nhận cô ấy làm em gái gì đó, tôi không ngại phát triển trở thành em rể của cậu!”
Lý Diệc Phi tiện tay cầm một cái cái chén không ném về phía mặt Đại Quân.
“Nói cho cậu biết, nghĩ cũng đừng nghĩ! Mau chết tâm đi!”
︶3︶●
Một lát sau, Đại Quân cẩn thận từ từ lại gần, nói với Lý Diệc Phi: “Cậu xem, tôi vừa nói muốn động đến người đó, đã làm cậu tức giận, ngay cả tình cảm chúng ta bắt đầu từ nhà trẻ, cậu cũng không để ý, trực tiếp ném hung khí! Cậu quan tâm cô ấy như vậy, sao phải cô giữ tính tình thiếu gia của mình?Cậu không sợ làm căng quá cô ấy chạy mất sao? Cậu xem ai cũng đê tiện giống cậu vậy sao, mặc kệ cậu trách mắng, nửa đời không rời xa!”
Lý Diệc Phi trầm mặt, nói: “Chạy thì chạy, không đáng lo, thực sự coi thiếu gia tôi rời xa cô ấy không sống được sao!”
Đại Quân ở bên cạnh nhìn vẻ yếu ớt của Lý Diệc Phi nói: “Tôi cảm thấy lấy biểu hiện hiện tại của cậu, thật ra cách sống không nổi là ngày một ngày hai thôi, thiếu gia cậu trước giờ chưa buồn bực uống rượu vì phụ nữa bao giờ ah ah ha ha!”
Lý Diệc Phi nhanh chóng giơ tay đánh vào sau gáy Đại Quân, đánh cậu ta gào khóc kêu thảm thiết.
“Tôi chỉ là không hiểu, cô ấy ghen nói ghen là được, sao phải lắm lý lẽ nói cái gì người một thế giới, không phải người một thế giới!”
Đại Quân im lặng một lúc, yếu ớt nói: “Nhưng sao tôi cảm thấy cô ấy không phải là đang ghen nhỉ, cô ấy đang tỏ thái độ nghiêm túc không thích hợp với cậu? Tôi cảm giác cô ấy là một nữ hán tử rất chân thành, cô ấy không phải lắm lý lẽ, mà là nghiêm túc!”
Lý Diệc Phi híp mắt mắt nhìn Đại Quân một lúc lâu, thấy Đại Quân sắp hoảng sợ, mới u ám hỏi: “Cậu nói thật cho tôi, cậu thực sự không nhớ nhung người phụ nữ của tôi?”
Đại Quân lườm Lý Diệc Phi một cái, “Không mượn ông xen vào! Dù ông có đang chút đắc ý, cho dù tôi không nhớ thương, chưa chắc không có người khác nhớ thương! Cậu không nuông chiều tật xấu của người ta, khó nói không có người khác nuông chiều thói xấu của cô ấy! Cẩn thận thiếu gia cậu ra oai quá, thực sự đánh mất người ta!”
Lý Diệc Phi tiếp tục im lặng
Một lúc sau, Đại Quân hỏi Lý Diệc Phi định làm thế nào.
Lý Diệc Phi nói: “Trước tiên, chúng tôi cần bình tĩnh lại đã.”