Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

Chương 25: Chương 25




Cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời như thế, tết nguyên tiêu đã qua đi, thời tiết dần chuyển sang ấm áp, Tiết Tiểu Tần bắt đầu đứng ngồi không yên.

Theo lời mẹ Tiết, Tiết Tiểu Tần chính là con ếch. Mỗi năm trời lạnh sẽ ngủ đông, ngoại trừ nhà và siêu thị chẳng muốn đi đâu hết. Chờ đến khi thời tiết ấm áp, cô sẽ ngồi yên ở nhà. Nếu không đi du lịch thì cũng ra ngoại ô đạp thanh, tóm lại chính là người không thể ở không.

Hoắc Lương phải đi làm, anh không thể luôn luôn ở nhà.

Khi lễ tình nhân ngọt ngào vừa qua hơn một tháng, Tiết Tiểu Tần nhận được điện thoại của bạn thời đại học. Các cô ngủ chung một phòng, quan hệ với nhau cũng rất tốt. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy đến Thâm Quyển để phát triển sự nghiệp, còn Tiết Tiểu Tần vẫn ở lại Bắc Kinh. Ngày xưa, một phòng có bốn người, trừ cô bạn đi Thâm Quyến, ba người còn lại đều kết hôn rồi.

Bạn cùng phòng gọi điện tới thông báo cô ấy sắp kết! Ngày cưới ngay ngày cá tháng tư, bảo Tiết Tiểu Tần nhất định phải đến, tiền vé máy bay cô ấy sẽ trả.

Lúc Tiết Tiểu Tần kết hôn, nhóm bạn cùng phòng đều đến muộn, nên không kịp làm phù dâu. Đương nhiên cô sẽ không cự tuyệt. Thế nhưng cô biết, đầu tháng tư Hoắc Lương có mấy ca giải phẫu, e là anh không thể đi cùng cô. Tối hôm đó, thừa dịp Hoắc Lương về nhà cô liền nói chuyện này với anh. Tiết Tiểu Tần nói mấy ngày nữa cô sẽ đi Thâm Quyến ăn cưới, thuận tiện ở lại chơi vài ngày mới về.

Nói xong, cô mới phát hiện Hoắc Lương vẫn im lặng, biểu cảm không chút thay đổi, nhưng sắc mặt hơi đen. Tiết Tiểu Tần suy nghĩ về những gì mình vừa nói, thầm nghĩ đâu có chỗ nào không đúng, liền hỏi anh: “Anh làm sao vậy?”

Hoắc Lương quay đầu sang chỗ khác: “Không sao.”

Ngoài miệng anh nói không sao, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi: “Lúc nào em trở về?”

“Ừ… Có thể ở lại chơi thêm vài ngày. Hơn nữa, có rất nhiều bạn học đi cùng, lâu rồi không gặp bọn họ, vả lại em chưa đến Thâm Quyến lần nào.” Ở nhà gần một năm, bây giờ có thể ra ngoài chơi Tiết Tiểu Tần rất vui vẻ: “Vừa khéo, Thâm Quyến cũng gần Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan. Em nghĩ sẽ đi chơi vài ngày, à đúng rồi, anh để hộ chiếu của em ở chỗ nào vậy? Hồi nãy em tìm một hồi lâu mà không tìm ra.”

Hoắc Lương chỉ chỉ phòng sách: “Trong học bàn của anh, ngăn kéo thứ hai.”

Tiết Tiểu Tần vội vã đi lấy. Sau đó, cô vui vẻ quay trở lại, có thể nhận ra tâm trạng hiện tại của cô rất tốt, vừa hát liếu lo ca khúc thiếu nhi vừa nhảy chân sáo.

Nhưng trong mắt Hoắc Lương, tâm trạng vui vẻ này của cô không phải chuyện tốt đối với anh. Cho nên, anh vẫn không nhịn được hỏi: “Anh thì sao?”

“Hở?”

“Anh?” Hoắc Lương không nhịn được hỏi lại: “Anh thì làm sao?”

“Em cũng muốn đi cùng anh, nhưng bọn em đi chung toàn là phụ nữ, anh đi cùng thì không tiện cho lắm. Hơn nữa, không phải tháng tư anh có mấy ca giải phẫu sao? Em xem thời gian biểu làm việc của anh rồi.”

Cô nói chuyện rất đương nhiên, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Cô đi tham gia lễ cưới của bạn tốt, sau đó thuận tiện đi chơi vài ngày, có chuyện gì lớn lao đâu?

Tiết Tiểu Tần quên mất tình huống của Hoắc Lương, biểu hiện của anh khi ở cùng cô không giống với người bình thường. Trước kia, vì có cô nên anh không cảm thấy cô đơn, không còn tự chia bản thân thành ‘cô’ nữa. Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, Tiết Tiểu Tần tự nhiên sẽ cho rằng Hoắc Lương hiện tại đã tốt lên. Đặc biệt là, hai người đã công khai bày tỏ tình cảm với nhau, còn có cái gì là không thể giải quyết?

Bởi vì Tiết Tiểu Tần không hiểu gì về chứng vọng tưởng cho nên cô đã tìm tài liệu có liên quan để đọc. Hoắc Lương luôn nói bản thân anh không có vấn đề, có thể khống chế. Nhưng không ít người bệnh đều tự khống chế để mình trông giống người bình thường. Tiết Tiểu Tần vô cùng tin tưởng Hoắc Lương, chỉ cần anh nói đúng chính là đúng nên cô chưa từng hoài nghi lời anh.

Rốt cuộc anh đã khỏi bệnh chưa?

Dần dà, cuối cùng Tiết Tiểu Tần sửa soạn xong túi hành lý mới phát hiện Hoắc Lương có gì đó không đúng. Anh ngồi ở chỗ kia không nói năng gì hết, im lặng nhìn cô thu dọn hành lý.

Anh phải đi làm, còn cô lại đi chơi một mình… hình như không tốt cho lắm he he. Tiết Tiểu Tần nhào qua ôm cổ Hoắc Lương, đặt mông lên đùi anh, thuận tiện hôn nhẹ một cái: “Được rồi, đừng giận mà! Em đảm bảo sẽ về thật sớm, tuyệt đối sẽ không đi quá nửa tháng.”

“Nửa tháng?” Hoắc Lương không dám tin hỏi lại.

Tiết Tiểu Tần: “…Mười ngày?”

Hoắc Lương ôm cô đặt lên sô pha, xoay người rời đi.

Tiết Tiểu Tần sửng sốt mấy giây, cô phát hiện Hoắc Lương càng ngày càng giống đứa bé. Mặc dù thoạt nhìn anh có vẻ lạnh lùng, tao nhã nhưng anh có rất nhiều biểu hiện ấu trĩ giống đứa trẻ. Tựa như hiện tại, anh sẽ không cãi nhau với cô, cũng không nỡ cãi nhau với cô. Vì vậy, chỉ cần không vui anh lập tức quay lưng bỏ đi kiếm chỗ không người ngồi giận dỗi một mình.

Nói thật, cô có thể mặc kệ anh, chờ khi anh tự mình điều chỉnh cảm xúc xong cũng sẽ trở lại bên cạnh cô. Nhưng, bây giờ đâu có giống trước kia.

Thế nhưng, làm sao cô có thể để người cô yêu chịu uất ức được chứ?

Cho nên, Tiết Tiểu Tần cam chịu số phận đuổi theo anh, vừa đuổi theo vừa nói thầm trong bụng: Ở phương diện sinh hoạt là anh chăm sóc cô. Về mặt tinh thần và tâm lý, rõ ràng mới cô là ‘gấu mẹ vĩ đại’!

Hoắc Lương đến phòng tập thể thao, cởi quần áo ngoài đang tập hít đất.

Dù anh đang vận động tiêu hao thể lực nhưng biểu tình trên mặt của anh vẫn không đổi, trên người đã nhễ nhại mồ hôi. Tiết Tiểu Tần tìm khăn mặt giúp anh lau mặt, anh không nói lời nào để mặc cho cô đến gần, nhưng ánh mắt rõ ràng bộc lộ vẻ không vui!

Tiết Tiểu Tần thở dài nói: “Cũng không phải em ‘một đi không trở lại’, anh có công việc phải làm, còn em thì không thể luôn ở trong nhà. Hơn nữa, quan hệ của em và người bạn học kia rất tốt. Lúc học đại học, cô ấy rất quan tâm em. Hiện tại, cô ấy chuẩn bị kết hôn, em không thể không đến chia vui với cô ấy. Nếu không đi, chẳng phải có lỗi với người ta lắm sao? Được rồi, chồng à, em hứa sẽ về sớm. Anh đừng giận nữa được không?”

Hoắc Lương không có dừng lại, anh không muốn để cô rời khỏi anh, mặc kệ là vì chuyện gì.

Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Ngồi xếp bằng trên đệm, vẻ mặt lạnh lùng: “Năm ngày. Em không về anh sẽ đi tìm em.”

Tiết Tiểu Tần: “...” Hình như cô nói nhiều với anh không khác gì gió thoảng qua tai: “Không được, em hứa với người ta rồi.”

Cô nói bằng giọng nũng nịu, nếu là lúc bình thường Hoắc Lương hết sức hưởng thụ… Nhưng lần này, cô làm nũng là vì muốn rời khỏi anh, Hoắc Lương không thể làm kiềm chế được cơn giận.

Tiết Tiểu Tần cảm thấy sắc mặt Hoắc Lương lại đen xuống, liền bắt đầu buồn bực. Ông chồng này của cô, cái gì cũng tốt trừ việc rất thích dính người, khiến cô không thể thở. Bình thường thì khá ổn, nếu ngày nào đó cô đi ra ngoài lâu mà không nói cho anh biết, nhất định anh sẽ hỏi cô ở đâu, sau đó lập tức chạy đến.

Tuy như thế rất tốt nhưng có lúc cô cũng cần không gian riêng. Ví dụ như gặp bạn thân, cùng bạn gái đi dạo phố, cà phê nói chuyện trên trời dưới đất… Đây là những việc cô không thể làm cùng Hoắc Lương

Ngoại trừ cái này, cuộc sống hôn nhân của bọn họ vô cùng hoàn mỹ.

Tiết Tiểu Tần gấp đến độ giơ chân: “Năm ngày thật sự không đủ...”

Hoắc Lương từ cái đệm đứng lên, thuận tay ôm cô vào lòng, mồ hôi trên người anh dính vào da thịt mềm mại của cô làm cho Tiết Tiểu Tần hoảng hốt trong nháy mắt. Chờ đến khi cô bị đè trên giường, Tiết Tiểu Tần mới ý thức được bọn họ nói chuyện nói đến biến thành… Cái tư thế này?

“Cá cược một lần.” Hoắc Lương cúi đầu hôn cô: “Ai cầu xin trước, người đó thua.”

Tiết Tiểu Tần: “...” Em có thể từ chối phương pháp này không?

Có lẽ từ ánh mắt và giọng điệu của Hoắc Lương rất chắc chắn cô sẽ thua, nên sự bướng bỉnh cố chấp từ trong xương tủy của cô liền nổi lên. Tiết Tiểu Tần nghiến răng nói: “Cược thì cược! Nếu em thắng em muốn đi chơi một tháng!”

Hoắc Lương vừa nghe, thân hình to lớn lập tức đè xuống. Từ trước tới giờ, anh rất ít tức giận, Tiết Tiểu Tần có thể chọc anh tức thành như vậy cũng có bản lĩnh lắm!!!

Tắt đèn.

Cuối cùng, Hoắc Lương phải nhượng bộ. Không phải do anh không được, mà vì anh không nỡ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô khóc đến ngất nhưng không chịu nhận thua. Khi Tiết Tiểu Tần khóc thút thít tỉnh lại, cô đã được anh tắm rửa sạch sẽ. Hoắc Lương ôm cô nhưng thân thể của anh còn đang co giật. Tiết Tiểu Tần lại cảm thấy uất ức, không nhịn được há miệng cắn cánh tay anh một cái. Cô dùng sức, dừng sức, thầm nghĩ: Anh đã nói không làm em khóc nữa, nhưng giờ lại khiến em rơi nước mắt, em làm cho anh đổ máu luôn.

Không chờ miệng nếm được mùi máu tươi, Tiết Tiểu Tần liền buông lỏng miệng. Bắp thịt dưới hàm răng vẫn không có cảm giác cứng đờ, Hoắc Lương cam tâm tình nguyện để cho cô cắn.

Gặp người đàn ông yêu cô đến tận xương tủy, một phút cũng không muốn rời xa cô, cô có thể làm gì?

Tiết Tiểu Tần mơ hồ cảm thấy ham muốn độc chiếm của Hoắc Lương sẽ trở thành trở ngại lớn nhất trong cuộc hôn nhân của bọn họ. Bọn họ đều yêu đối phương, cũng rất thật lòng với nhau nhưng luôn có vấn đề tồn tại. Hiện tại, Hoắc Lương tạm thời nhượng bộ không có nghĩa là về sau cũng sẽ như vậy.

Đành chịu thôi.

“Anh cho em đi.” Hoắc Lương sờ sờ mặt cô: “Nhưng bất cứ lúc nào em cũng phải cho anh biết em đang ở đâu, anh cố gắng xử lý công việc bên này xong sẽ đi tìm em. Em có thể ở cùng bạn bè của em, anh sẽ không quấy rối nhưng anh muốn gặp em.”

Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ nếu cự tuyệt điều kiện này cô sẽ không có cơ hội đi chơi nữa, không thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Em biết rồi.”

“Một tháng?”

“... Nửa tháng.” Sau cùng, Tiết Tiểu Tần chấp nhận lui một bước.

Lúc này, sắc mặt của Hoắc Lương mới dịu xuống, anh hôn môi cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Tiết Tiểu Tần vốn không muốn tha thứ cho anh, nhưng nghĩ lại anh cũng không có làm gì quá đáng, thân thể cũng không bị thường gì ngoài việc bản thân bị anh trêu chọc đến động tình khó kiềm chế được. Cô lầu bầu: “Anh đừng có quá đáng nhé.”

Hoắc Lương tiếp tục áy náy: “Xin lỗi.”

Tiết Tiểu Tần nghe anh nói xin lỗi cũng mềm lòng, ôm lấy anh, nói: “Em sẽ không rời anh quá lâu, anh đừng lo được lo mất như thế. Chúng ta đã kết hôn, quan hệ vợ chồng còn được pháp luật bảo vệ đấy!”

Ánh mắt Hoắc Lương mang theo ý cười nhưng rất nhanh ở góc khuất Tiết Tiểu Tần không thấy được, trong mắt anh lộ ra vài phần cô đơn.

Thật ra, anh không hiểu.

Vì sao không thể chỉ thuộc về đôi bên? Anh có thể hoàn toàn thuộc về cô, vì sao cô không thể hoàn toàn thuộc về anh? Vì sao trong lòng cô luôn luôn có nhiều người như vậy, hết người thân rồi đến bạn bè? Vì sao cô luôn hướng đến tự do?

Hoắc Lương không thể nào hiểu được, càng nghĩ anh càng cảm thấy người có vấn đề là mình. Cho nên, thừa dịp mấy ngày Tiết Tiểu Tần đi Thâm Quyến, anh cần nghiên cứu kĩ vấn đề này.

Ở trong mắt Hoắc Lương, tất cả những chuyện khó hiểu đều có thể dùng khoa học để giải quyết. Nhưng con người được điều khiển bởi bộ não, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh kiềm chế mình nghiêm khắc như vậy. Trên bàn mổ, anh có thể thao túng sự sống chết của người khác một cách hoàn mỹ. Trên bàn mổ, hắn có thể điều khiển sống chết của người khác một cách hoàn mỹ, thậm chí hắn có thể phân tích hình thể của một con người chỉ từ một bộ phận trong vài giây, thế nhưng hắn lại không hiểu nổi ý nghĩ của Tiết Tiểu Tần.

Suy nghĩ của người khác anh không thèm để ý, thứ duy nhất anh để ý thì lại không hiểu, điều này khiến Hoắc Lương cảm thấy phiền phức.

Giống như những người hâm mộ đầy thiện ý thường nói đùa trên in – tơ – nét. Thấy mấy ID ‘ông xã của Tần ngốc’, phản ứng của Tiết Tiểu Tần chính là tức cười. Hoắc Lương chỉ cảm thấy chán ghét và ghen tỵ. Anh không hi vọng Tiết Tiểu Tần có dính líu đến bất cứ kẻ nào khác, cho dù cách xa hàng ngàn dặm.

Anh nghĩ rằng đem tất cả chân tướng nói rõ ra, Tiết Tiểu Tần sẽ hiểu rõ anh nhưng sự thật hình như không phải như vậy. Về mặt này đã xảy ra vấn đề gì? Là do phân đoạn nào sai lầm khiến cô không yêu anh giống như anh yêu cô, ngoại trừ anh, những người khác cô đều không để ý.

Hoắc Lương không cố gắng học tập, nhưng đầu óc không thể nào hiểu được.

Lần đầu tiên anh nếm được mùi vị ‘uể oải’.

Tiết Tiểu Tần nhận được câu trả lời thuyết phục liền ngủ, còn Hoắc Lương thì trợn mắt nhìn trần nhà. Trong đầu anh không ngừng suy nghĩ, chờ Tiết Tiểu Tần ngủ say, anh rón rén buông cô ra, đắp chăn cho cô, sau đó mặc thêm áo đi tới phòng sách.

Một đêm không ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.