Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

Chương 68: Chương 68




Tiết Tiểu Tần nằm úp sấp trên đầu vai Hoắc Lương một lúc, bỗng nhiên hôn gò má anh, rồi nói: “Chờ chuyện này kết thúc, chúng ta sinh một đứa bé được không?”

Cô chỉ vì xúc động nói ra lời này, nói xong lại hối hận. Hoắc Lương có chút cứng đờ: “Qua vài năm nữa đi, nếu như em thật sự rất muốn có em bé.”

Tiết Tiểu Tần ngước mặt lên, ôm khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Lương quan sát một phen: “Vì sao? Nếu bây giờ em muốn có con thì sao?”

Hoắc Lương ngoan ngoãn để cô bưng khuôn mặt, mặt không biểu cảm nói: “Hiện tại không được.”

Tiết Tiểu Tần đột nhiên có cảm giác, sợ là về sau cô muốn có con, Hoắc Lương nhất định sẽ không đồng ý. Anh đối với cô luôn cầu gì được nấy, nhưng nhắc tới con cái liền khác thường. Tiết Tiểu Tần ôm Hoắc Lương, đổi tư thế chuyển qua ngồi trên đùi anh, như vậy cô liền cao hơn anh một chút, có thể cúi đầu nhìn ngũ quan tinh xảo của anh.

Hoắc Lương cũng ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt anh không hề có ý lảng tránh, nhưng đối diện với ánh mắt tràn ngập tình yêu thương của Tiết Tiểu Tần khiến anh có chút lúng túng, lỗ tai lặng lẽ hiện lên một tầng phấn hồng. Tiết Tiểu Tần nhìn thấy, không nhịn được cười, xoa xoa lỗ tai anh, nhẹ nhàng vân vê. Hoắc Lương bị cô vân vê cả người tê dại, run lên giống như bị điện giật, Tiết Tiểu Tần cảm thấy chơi thật vui, liền ra sức xoa bóp.

Sau đó, cô bị Hoắc Lường đè trên bàn đọc sách.

Thấy Hoắc tiên sinh thật sự muốn tới, Tiết Tiểu Tần vội vàng xin lỗi: “Em không có cố ý…”

Ai ngờ Hoắc Lương không có ý định làm gì cô mà là học theo cô, đầu tiên là xoa bóp lỗ tai trắng như ngọc của cô, kế đó vân vê mang tai, liền thấy tai cô cũng đỏ lên. Vì vậy ánh mắt anh trở nên dịu dàng và quyến luyến, cúi đầu hôn một cái.

Tiết Tiểu Tần rất muốn đá anh cho bỏ ghét, năng lực học tập của người này thật mạnh mẽ, cho nên cô không dám đùa bỡn linh tinh với anh, bởi vì luôn bị anh áp dụng ngược lại trên người mình. Hoắc Lương chính là ví dụ của học sinh xuất sắc, học một biết mười: “Anh đừng… dùng cách em đối phó anh… sử dụng lên người em…”

Hoắc Lương chui vào ngực cô, ừm một tiếng, mới nỉ non: “Rất muốn làm như vậy.”

“?”

“Muốn làm như thế… với em.” Hoắc Lương nhẹ giọng nói, tựa hồ có chút mê man lại mang theo một ít vui sướng. Cửa sổ phòng sách rất lớn, ánh sáng cũng tốt, mỗi lần ngồi ghế sô pha đều có thể phơi nắng ấm áp. Tương đối, cái bàn đọc sách cũng khách quen của ánh mặt trời, hiện tại Tiết Tiểu Tần bị Hoắc Lương đè trên bàn sách, thân thể của cô rất mềm mại, có thể hoàn mỹ kề sát. Hoắc Lương nhắm mắt lại, từ trán hôn đến đôi môi đỏ mọng của cô, từ trong động tác nồng đậm yêu thương của anh lộ rõ niềm vui tràn trề.

Chính là như vậy, yêu cô.

“Muốn làm rất nhiều chuyện với em, tốt, xấu, quá đáng, không quá đáng, chuyện đương nhiên đều thuộc… về anh.” Hoắc Lương thì thầm bên tai Tiết Tiểu Tần, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, cười khẽ một tiếng, ôm cô nói: “Thật muốn để cho em và anh hòa làm một thể, nói như vậy, mặc kệ đi chỗ nào cũng không tách xa nhau.”

Tiết Tiểu Tần chớp mắt, vòng tay ôm hông Hoắc Lương: “Ừm, em cũng không muốn rời xa anh.” Đi đâu cũng ở chung một chỗ, cô không ngờ bản thân nói chuyện yêu đương cũng ngọt ngấy và thích làm nũng như thế, trước kia cô không có như vậy đâu!! Đều do Hoắc Lương nuông chiều cô thành cô gái nhỏ.

Ánh mặt trời khúc xạ trong phòng sách, đôi nam nữ yêu nhau ôm hôn trên bàn sách, từ đó hình ảnh và thời gian tựa như dừng lại cho đến trời đất già đi.

Nơi đây ánh mặt trời quá chói chang, tác giả không thấy rõ lắm.

Tiết Tiểu Tần mặt ửng hồng từ dưới người Hoắc Lương chui ra ngoài, cầm váy mặc vào, mặt đỏ bừng không nhìn Hoắc Lương, cũng không muốn nhớ bọn họ cùng nhau làm chuyện gì đó trong phòng sách… Về sau cô không thể nhìn thẳng vào những thứ đồ dùng trong này! Nghĩ thế, mặt cô càng đỏ hơn, giơ chân đá Hoắc Lương đang nhìn cô chăm chú: “Nhìn cái gì? Không được nhìn!”

Lời nói rất hung dữ nhưng giọng điệu mềm mại ngọt ngào, nào có một chút tức giận.

Bởi vì cả người mệt mỏi, Tiết Tiểu Tần ngồi trên thảm rề rà một hồi, Hoắc Lương túm chân nhỏ của cô, cả người như hình với bóng hôn từ mắt cá chân đi lên, sau đó bị Tiết Tiểu Tần co chân cự tuyệt: “Anh, anh mau buông em ra!”

Anh lắc đầu: “Vẫn muốn ôm em.”

“Không được!” Tiết Tiểu Tần cự tuyệt không chút suy nghĩ: “Em, em đói bụng… Hơn nữa, em rất muốn tắm.”

“Anh ôm em đi.”

Tiết Tiểu Tần từ chối không được, bị Hoắc Lương bế lên, cô không thể nào lựa chọn đành phải ôm cổ anh, vùi gương mặt đỏ bừng vào cổ Hoắc Lương. Bây giờ thì vứt mặt mũi về nhà mẹ đẻ luôn rồi, về sau cô không muốn đến phòng sách nữa! Thật là —— thật là có chút sỉ nhục hình tượng của cô.

Lúc tắm, Tiết Tiểu Tần nghiêm khắc từ chối lời đề nghị tắm uyên ương của Hoắc Lương, thấy anh mất mát rời đi lại không nhịn được kêu người trở về. Tóm lại, Hoắc Lương được thỏa mãn còn cô phải chịu tội —— Quá trình rất hưởng thụ, xong việc lại nhịn không được xấu hổ, buồn bực đan xen. Luôn cảm thấy mình rất chiều Hoắc Lương, anh muốn thế nào thì thế đó, cô không có một chút uy nghiêm gì đúng hay không?

Vừa nghĩ như thế, Tiết Tiểu Tần cảm giác bản thân nên khôi phục quyền uy của người làm vợ. Nhưng ngẫm lại, cô khôi phục cái gì quyền uy? Chuyện gì Hoắc Lương cũng nghe theo cô, cô cái gì cũng không cần nói, anh đều chuẩn bị hết tất cả, tri kỷ đến mức mua quần áo mới về phối đồ sẵn treo trong phòng giữ quần áo! Cái khác càng miễn bàn. Tiết Tiểu Tần thích manhua, Hoắc Lương hoàn toàn không có hứng thú với cái này nhưng anh lại giúp cô mua truyện số lượng có hạn, thậm chí còn có chữ kí của họa sĩ và diễn viên nổi tiếng. Tiết Tiểu Tần thích cái gì, không thích cái gì, anh còn biết rõ hơn bản thân cô.

Một lòng muốn tốt cho cô, mọi chuyện đều chiều theo cô. Cho dù bản thân không giống với người khác, anh cũng vì cô mà thay đổi, ràng buộc bản thân, kiềm chế bản thân, luôn có cảm giác không xứng với cô… Tiết Tiểu Tần suy nghĩ một chút cảm thấy quyền uy của mình không thể chống động hơn nữa!

Vì vậy có đôi lúc anh đưa ra một chút yêu cầu nhỏ, nếu cô không đồng ý có phải hơi quá đáng đúng không?

Cứ như vậy, Tiết Tiểu Tần thành công thuyết phục chính mình.

Chờ cơm nước xong, cô mới cẩn thận suy nghĩ, chắc chắn Hoắc Lương đã chuẩn bị từ sớm, bằng không ở trong phòng sách lấy đâu ra ‘áo mưa’? Căn bản không phải cầm lòng không đậu, mà là có âm mưu từ sớm!? Làm gì có người giấu ‘áo mưa’ ở trong phòng sách?

Ngay lập tức, Tiết Tiểu Tần nhận ra mình bị lừa. Cô thừa dịp Hoắc Lương không chú ý đi vào phòng sách tìm kiếm, quả nhiên trong ngăn kéo đầu tiên cô tìm được một hộp áo mưa vừa mở không bao lâu.

Kế đó, Tiết Tiểu Tần ngốc luôn, không tìm thì thôi vừa tìm liền giật mình! Trong ngăn tủ phòng bếp! Trong túi nhỏ ghế sô pha! Phía dưới bàn trà phòng khách! Đỉnh vòi hoa sen phòng tắm!… Khắp nơi đều có!! Hơn nữa, Hoắc Lương giấu đồ càng lúc càng bí mật! Chẳng trách lâu như vậy cô cũng chưa phát hiện, người này thật sự rất xấu rồi!

Hoắc Lương hoàn toàn không biết chuyện mình giấu ‘áo mưa’ bị phát hiện, Tiết Tiểu Tần cũng không nói gì. Thỉnh thoảng nhìn Hoắc tiên sinh nhà cô mặt không biến sắc nói dối rất thú vị. Tóm lại anh vui vẻ, thích giấu thì giấu, cô có thể nói cái gì.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, hai người về nhà mẹ ăn cơm. Hoắc Lương mặt không đổi sắc xem bóng đá với ba Tiết, mặt không đổi sắc đi theo mẹ Tiết ra ngoài khoe khoang với hàng xóm, sau đó tiếp tục mặt không đổi sắc tiếp nhận ba mẹ vợ quan tâm, thuận tiện mặt không đổi sắc bày tỏ bản thân không quan tâm đến Triệu nữ sĩ.

Chẳng qua, ba mẹ Tiết tràn đầy tình yêu thương hoàn toàn không tin.

Tối hôm đó, bọn họ đi siêu thị một chuyến. Vì sao lựa chọn ban đêm? Bởi vì ban đêm ít người nhất, người nhận biết bọn họ càng ít. Không biết độ nóng của chuyện này chừng nào mới đi qua, Tiết Tiểu Tần chịu không nổi người khác nhìn mình như xiếc khỉ! Hiện tại cô không dám tùy tiện ra khỏi cửa, sợ bị người ta nhận ra. Xin chữ kí gì đó đều là chuyện nhỏ, nhưng Tiết Tiểu Tần rất không thích cảm giác chuyện riêng tư hoàn toàn bại lộ trước mắt công chúng!

Hiện tại, cô ra cửa phải thật cẩn thận, cũng may nghiệp vụ an ninh của tiểu khu bọn họ không tệ, bình thường không có người quái lạ đi vào cao ốc.

Sáng thứ tư, Hoắc Lương mặc tây trang dùng bữa sáng xong, thay giày da, cầm chìa khóa xe, Tiết Tiểu Tần ngồi trong phòng bếp cười híp mắt nhìn anh đi khỏi. Kết quả, Hoắc Lương đi tới cửa chợt nhớ cái gì đó liền trở lại, hôn Tiết Tiểu Tần một cái, lại để cô hôn mình mới chịu mở cửa đi làm.

Tiết Tiểu Tần chưa ăn hết bữa sáng, bây giờ cô làm việc và nghỉ ngơi bình thường, tuy rằng không có dậy sớm như Hoắc Lương nhưng không có tình huống đặc biệt cô sẽ không ngủ tới buổi trưa.

Đang uống cháo, đột nhiên nghe tiếng chuông cửa. Tiết Tiểu Tần thở dài, Hoắc Lương thường xuyên làm chuyện như vậy, lúc cô ở nhà anh luôn ‘quên’ mang chìa khóa —— Một người có chỉ số thông minh cao, luôn luôn lấy cớ không mang chìa khóa bắt cô ra mở cửa!

Bởi vì không ai biết địa chỉ nhà bọn họ, bình thường vợ chồng bọn họ cũng không tiếp đãi bất kỳ ai ở trong nhà. Vì vậy, Tiết Tiểu Tần không hề suy nghĩ liền cho rằng Hoắc Lương trở lại, không hỏi, không nhìn qua mắt mèo, cảm thấy Hoắc Lương lại bỏ quên đồ, thuận tay mở cửa: “Sao anh lại quay về —— Tại sao là anh?”

Lòng cô dâng lên dự cảm không tốt, hiện tại cô rất hối hận vì sao không nhìn mắt mèo, không biết người bên ngoài là ai đã vội mở cửa, học sinh tiểu học cũng biết làm như vậy là không đúng!

Từ nhỏ, ba mẹ và thầy cô đều dạy, ở nhà một mình trăm ngàn lần không được mở cửa cho người lạ vào! Cô đã hai mươi sáu tuổi còn phạm sai lầm như vậy!

Tiết Tiểu Tần muốn đóng sập cửa lại nhưng đối phương nhanh chóng phản ứng dùng chân ngăn lại. Sức lực của Tiết Tiểu Tần không thể sánh bằng người đàn ông cao lớn, lảo đảo một chút lùi về sau mấy bước. Cô không hề kinh hoảng, nhanh chóng tháo nhẫn cưới trên tay vứt xuống đất, sau đó hết sức đề phòng nhìn chằm chằm đối phương, lạnh lùng nói: “Tự động xông vào nhà người khác, anh muốn vào tù nghỉ mát à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.