Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Ma xui quỷ khiến, Hà Tất lại xuất hiện ở trong phòng học có lớp mà Mục Khải An đang học, hơn nữa hiện tại anh còn có khóa, lại còn là môn học bắt buộc tương đối quan trọng.
Nói cách khác, Hà Tất trốn học.
Hà Tất vừa đe dọa vừa dụ dỗ Đại Thành hỏi phòng học, sau đó từ cửa sau chui vào, khoá học cuối cùng vào buổi sáng còn nửa tiếng nữa là tan học để nghỉ trưa, thừa lúc giáo sư viết bảng thì anh co rúm thân hình cao lớn của mình nhanh chóng chui vào một góc, sau đó lấy một quyển sách Anh văn đặt lên bàn làm bộ làm tịch.
Đôi mắt bao quanh một trăm người ngồi dưới cầu thang trong phòng học nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh Mục Khải An, rốt cuộc tìm thấy Mục Khải An đang ngồi một góc cạnh cửa sổ, Đại Thành thì ngồi ở bên cạnh cậu.
Tuy rằng chỉ là nửa người cùng một cái ót và bên sườn mặt, trong nháy mắt tinh thần Hà Tất chấn động, để tính xem nào, bọn họ cũng 11, 12 ngày không gặp rồi.
Buổi sáng hơn mười một giờ, ánh sáng trùng hợp chiếu vào hai vị trí cạnh cửa sổ, Mục Khải An ngồi ở nơi được ánh nắng vàng rọi vào, mái đầu màu nâu của Mục Khải An toả ra tầng kim sắc mỏng làm người nhìn thêm loá mắt, ngay cả chiếc khuyên tai màu bạc ở vành tai cậu cũng có vẻ rực rỡ lấp lánh.
Giống như ngày Mục Khải An ở ban công giúp anh giặt quần áo, Hà Tất không khỏi ngẩn ra, người này mặc kệ ở nơi nào thì cũng chính là tia sáng tồn tại duy nhất, cũng khó trách khi đó mặc dù anh đối với cậu không có cảm giác cũng sẽ không tự giác chú ý tới những chi tiết này.
Hà Tất căn bản không biết bản thân mình là khi nào động tâm, nhưng hiện tại nghĩ lại, hiểu lầm chồng lên hiểu lầm cũng thật thần kỳ, không gian hai người ở chung tựa hồ cũng rất có ý nghĩa.
Hà Tất đang nghĩ ngợi, đột nhiên không biết ai vỗ hai cái lên bàn của anh, đồng thời bên tai vang lên giọng nói, “Bạn học cao cao ngồi ở cuối.”
Hà Tất giật mình phục hồi tinh thần, rồi sau đó liền kinh hoảng phát hiện, toàn bộ một trăm người trong phòng học đều nhất dạng quay đầu lại nhìn anh, bao gồm cả vị giáo sư đã qua tuổi trung niên đứng trên bục giảng.
Hà Tất ngây ngốc hồi lâu, không kịp nhìn Mục Khải An phản ứng ra sao, liền nghe tiếng vị giáo sư đứng trên bục cách anh xa nhất đang đen mặt lặp lại câu nói một lần.
“Mời vị bạn học ngồi ở cuối, cậu cứ nhìn đông nhìn tây không chú ý, mời cậu nếu ý hiểu của mình về đoạn thông tin này.”
Hà Tất nhấp khóe miệng, rốt cuộc đứng lên, tiếng động đẩy ghế đứng dậy vang lên trong phòng học yên tĩnh lại mang đến cảm giác xấu hổ.
Hà Tất không tự giác mặt đỏ như táo, anh tới đại học lâu như vậy nhưng cũng chưa từng bị ngàn người tập trung ánh nhìn.
Thân hình cao lớn của Hà Tất đứng chỗ cao nhất trong phòng học, nói thật anh hiện tại chẳng nghĩ nổi được gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sách Anh văn, trong lòng cầu khẩn giáo sư đừng có đi lên kiểm tra, nhưng anh căn bản ngốc đến mức không biết phải làm thế nào để trả lời.
Đưa mắt liếc đến sách giáo khoa của một bạn học, tựa hồ là môn kinh tế vĩ mô? Đừng nói là viện Số học của bọn họ không có môn học này, liền tính về sau có là môn học tự chọn, Hà Tất nào biết trả lời như thế nào?
Xác thực mà nói, anh căn bản không biết người ta đang giảng cái gì, đang hỏi chỗ nào......
“Khụ,“ Hà Tất càng cúi đầu sâu hơn, “Xin lỗi giáo sư, em vừa rồi không chú ý nghe giảng.”
Lão giáo sư hận rèn sắt không thành thép vẫy vẫy tay ý bảo anh ngồi xuống, nhưng ít nhất đối với thái độ tự biết xấu hổ của Hà Tất xem như miễn cưỡng vừa lòng, vì thế chỉ nhiều lời thêm một chút, “Đi học thì phải chuyên tâm nghe giảng, chương trình đại học không giống cao trung, có lẽ đối với chuyện khảo thí thì vô dụng, nhưng tương lai đối với sinh hoạt của các em vẫn là một công việc chưa chắc vô dụng.”
Hà Tất thật sự...... Đầu không dám nâng.
Mà một người khác cũng không dám ngẩng đầu, chính là vị bạn học đang ngồi trong một góc - Mục Khải An, từ khi quay đầu nhìn thấy Hà Tất ở phía sau Hà Tất, cậu ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, càng không dám di chuyển thân thể.
Mục Khải An thật sự căn bản không còn cách nào nhìn thẳng Hà Tất. Xác thực mà nói, cậu không dám nhìn thẳng vào việc ngốc nghếch kia của mình.
Tối hôm Mục Khải An rời đi, một hơi từ lầu ba vọt xuống dưới lầu, sau đó lấy tốc độ chạy trăm mét chạy một mạch ngàn mét không nghỉ một hơi.
Đợi đến khi cả người thở hổn hển, những cảm giác thẹn, ảo não, hối hận đều ùa ra...... bởi vì quá khứ não tàn ngốc nghếch, bị hiểu lầm làm cho bản thân khó có thể tự giữ cảm xúc, cuối cùng nhờ cơn gió lớn thổi ù ù qua tai mới phát tiết đi ra ngoài hơn phân nửa, Mục Khải An giờ đây coi như thoáng bình tĩnh lại.
Sau đó bình tĩnh gọi xe, trực tiếp trở về nhà, sau đó Mục Khải An khoá mình ở trong phòng một ngày hai đêm, vô thanh vô tức, làm ba mẹ sợ chết khiếp, thiếu chút nữa báo nguy, nhưng đồ ăn mà mẹ Mục đặt trước cửa, cậu vẫn ăn cho hết rồi đặt đồ lại ngoài cửa.
Ba mẹ Mục chưa từng thấy con trai bảo bối nhà mình như vậy, sợ tới mức hai ngày không chợp mắt, nhưng cũng may Mục Khải An không cự tuyệt đồ ăn, điều này làm cho bọn họ an tâm hơn. Mẹ Mục ngay sau đó suy đoán xem con trai mình có thể là cùng Tiểu Hà cãi nhau, thậm chí là chia tay nên thất tình rồi chăng, nhưng trừ việc an ủi ra thì bà cũng không tự ý đi tìm Hà Tất, không được Mục Khải An đồng ý thì bà sẽ không nhúng tay vào.
Cũng may Mục Khải An không làm ba mẹ lo lắng quá lâu, buổi sáng thứ hai cậu trở lại bình thường, ít nhất bên ngoài thoạt nhìn không có bất luận dị thường nào.
Mẹ Mục ở trên sô pha trông một đêm trợn mắt thấy bảo bối nhà mình ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ đứng ở trước mặt bọn họ, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, trên mặt nhìn không ra bất luận khác thường nào nói với bà, “Mẹ, đưa con đến trường học, 8h con có khoá học.”
Sau đó cứ như vậy kéo dài nửa tháng.
Mục Khải An ở trên bàn phát ngốc, bàn tay tuỳ ý xoay bút, vô tâm nghe giảng bài. Thật sự, cậu đối với Hà Tất không có bất luận ý kiến gì, cậu vừa thấy anh liền nhớ tới chuyện ngu ngốc mình làm, bởi vậy mà quyết định buông bỏ tất cả với anh.
Ở trên mặt Hà Tất phảng phất như có chữ viết, hai tháng từ ngày khai giảng đến hôm sinh nhật Hà Tất, những tính từ ngốc ngếch, não tàn, thiểu năng trí tuệ, bệnh tâm thần, tất cả đều khắc lên trên mặt Hà Tất, quả thực...... Thảm không nỡ nhìn.
Cho nên cậu không muốn trở về ký túc xá, cũng không cách nào đối mặt Hà Tất.
Đương nhiên còn có một tầng nguyên nhân khác, chính là cậu còn chưa bắt đầu đã lập tức kết thúc mối tình này! Đây mẹ nó lại còn là mối tình đầu, là mối tình đầu đó! Mục Khải An từ nhỏ đến lớn đều được ba mẹ yêu thương, bạn học bạn bè đều hâm mộ, theo đuổi, đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm chú ý, chẳng ngờ vừa tới K đại hơn hai tháng, hiện tại đã từ hệ thảo thăng lên giáo thảo, nhưng người cậu thích......
Đây là lần đầu tiên cậu thích một người, hơn nữa còn thích một cách như vậy. Cậu giúp Hà Tất giặt quần áo, giúp Hà Tất mua đồ ăn sáng, giúp Hà Tất mua trà sữa, đồ ăn vặt, thậm chí chuẩn bị sinh nhật bất ngờ...... Vv, trước đây đều là người khác làm cho cậu. Còn cậu thì là lần đầu tiên, hiện tại ngẫm lại, quả thực đều do mình, khó trách Hà Tất luôn tỏ vẻ mặt khó hiểu như vậy.
Không mặt mũi, tuy rằng mọi chuyện đã dần mờ đi trong đầu Mục Khải An gần nửa tháng nay, nhưng chỉ cần vừa nhớ tới, Mục Khải An vẫn khống chế không được muốn đào đất trốn.
Quá khứ mất mặt xấu hổ còn chưa tính, cố tình còn làm chết non mối tình đầu của cậu, đúng là nhân sinh Tất cẩu!!!
Tấm bia của cuộc sống, thời kỳ u ám nhất trong cuộc đời, sau tấm bia quang vinh ấy chính là sự sỉ nhục......
Đương nhiên, Mục Khải An vẫn là nam thần chất lượng hảo hạng trong mắt người ngoài, giáo thảo cao phú soái, hơn nữa cậu còn là tay trang B thiện nghệ, trừ cậu ra, có lẽ không ai biết nội tâm cậu đã sớm hoá đá nghi ngờ nhân sinh. Cậu chỉ hy vọng thời gian có thể khiến việc này dần biến mất.
Thế nhưng, cậu chẳng thể nghĩ tới Hà Tất sẽ lại đột nhiên xuất hiện trong phòng học của cậu, trêu ngươi à? Ai tin chứ!
Hà Tất cũng không biết nửa giờ kia trôi qua như thế nào, thường thường liếc mắt nhìn Mục Khải An, QQ WeChat vẫn như cũ không phản ứng, gửi tin nhắn cho Đại Thành nói tan học chờ anh một chút cũng không đáp lại, Hà Tất chỉ có thể chờ như vậy.
Không ngờ chờ được đáp lại, lại là mấy tờ giấy xin Wechat và QQ....
Hà Tất: “......”
Đúng lúc tan học, Hà Tất vừa ngẩng đầu, các em gái khoa Quản lý quả nhiên nhiều hơn viện Số học nhiều, lại không nhìn thấy Mục Khải An ở đâu cả?
Hà Tất hoả tốc cắp lấy balo chạy ra ngoài, từ cửa sau đi ra liền nhìn thấy Mục Khải An từ trước cửa đang đi xuống cầu thang, Hà Tất không hề nghĩ ngợi theo sát.
Bởi vì vừa tan học, hàng hiên chen đầy người, Hà Tất luồn lách không chỉ không đuổi kịp, còn bị người khác chắn, chờ đến khi anh thật vất vả đến bên người Đại Thành, Mục Khải An đã xuống thang lầu tiếp theo.
“Mục Khải An cậu ta chạy cái gì vậy?” Hà Tất buồn bực nhìn Đại Thành.
Đại Thành càng thêm buồn bực, vô ngữ nhún vai, “Cậu nói vì sao cậu ta chạy?”
Hà Tất xấu hổ sờ sờ mũi, đành phải tiếp tục đuổi theo. Kỳ thật Mục Khải An cũng không chạy, thật sự rất ổn, cũng không quay đầu lại nhìn anh, thậm chí còn một đường hưởng thụ ánh mắt yêu thương của các nữ sinh bên người, nhưng cậu chỉ bước nhanh đi thôi.
Chạy đến cửa khu dạy học, Hà Tất mới túm chặt lấy cánh tay Mục Khải An.
“Mục Khải An chờ một chút, cậu thế nào lại như thấy tôi như thấy quỷ vậy?”
Mục Khải An hít sâu một hơi rồi mới quay đầu nhìn về phía Hà Tất, tận lực làm mình biểu hiện thật tự nhiên, sau đó nghẹn ra hai chữ, “Có việc gì?” Rất nhanh chuyển tầm mắt đến bàn tay đang túm lấy tay cậu.
Hà Tất theo tầm mắt của cậu nhìn xuống, rồi sau đó buông tay ra, lúc này các sinh viên đều đang lục tục đến nhà ăn, hơn nữa lúc đi lướt qua, tầm mắt tất cả đều không hẹn mà cùng dừng trên người hai người bọn họ.
“Cậu đi cùng tôi, tôi có lời muốn nói với cậu.” Hà Tất có chút mất tự nhiên nghiêng đầu.
Mục Khải An nhìn thân ảnh của anh thì dừng một chút, cuối cùng vẫn đi theo ra ngoài.
Hà Tất dẫn Mục Khải An một trước một sau vòng đến phía sau khu dạy học có một hàng bạch quả. Đầu tháng 11, đã cuối mùa thu, tuy rằng thành phố C còn có chút hơi nóng, nhưng lá bạch quả cũng từ màu xanh chuyển sang màu vàng, chỉ là không phải màu vàng toàn bộ, dù sao cũng chỉ là sự quật cường cuối cùng.
Lúc không gặp được thì mỗi ngày lúc nào cũng nhớ, hiện tại gặp được rồi, người ta cũng đang đứng ở bên người mình, Hà Tất ngược lại không biết phải nói gì.
Vì thế vừa mở miệng lại thành một câu, “Khụ ~ sao mấy ngày này cậu lại không trở về ký túc xá?”
Mục Khải An kỳ thật cũng rất căng thẳng, sau đó mặt hồng lên, vẫn không dám nhìn thẳng quá khứ chắp bút ngốc nghếch của mình, đồng thời cũng xấu hổ, nhưng trên mặt Mục Khải An lại không thay đổi xuất sắc như nội tâm của cậu, giống như chỉ là cái xác bên ngoài.
Đây là giáo thảo loại 1 - Mục Khải An. Cậu nghĩ vậy, tuy rằng lúc nào ở trước mặt người này cũng có thể bất ngờ ném luồng ánh sáng (liêm sỉ), nhưng hiện tại không thể tiếp tục mất mặt nữa, cứ như vậy gắng gượng chống đỡ bản thân.
Vì thế, Mục Khải An đưa tay đút túi, đôi mắt nhìn chằm chằm mấy chiếc lá bạch quả rơi lả tả trên mặt đất, “Muốn...... muốn về nhà để chăm sóc ba mẹ.”
Hà Tất: “......”
Nói dối trắng trợn như thế mà cũng có thể tỏ ra nghiêm trang và tràn đầy sắc thái tình cảm như vậy sao?
“Cái đó, tin nhắn lần trước kia không phải do tôi gửi.” Hà Tất vẫn không nhịn nổi, giải thích với cậu.
“Hở?” Mục Khải An đang chăm chú nhìn đất, nghe vậy hơi hơi sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn về phía Hà Tất. Hiển nhiên cậu cũng không hiểu ý của anh.
“Chính là buổi tối hôm đó, tin nhắn “ đừng làm phiền tôi “ gì đó, tin đó đó.” Hà Tất khi nói, đôi mắt không tự giác dừng ở trên mặt Mục Khải An, “Không phải tôi gửi, là Tập Mạt lấy trộm di động của tôi nhắn cho cậu trong lúc tôi hát,“ tựa hồ sợ Mục Khải An không biết Tập Mạt là ai, Hà Tất lại giải thích thêm, “Chính là cô bạn của Trần Lộ Lộ, gặp ở phố buôn ngày đó.”
“À, vậy, là vậy sao,“ chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, tuy rằng ngoài ý muốn nhưng...... Nói đến thì cũng không còn ý nghĩa gì không phải sao?
Mục Khải An có chút xấu hổ quay mặt đi nhìn về phía bên kia, không ngờ Hà Tất lại tiếp tục nói, “Cái đó, tôi cùng Trần Lộ Lộ cũng không phải ở bên nhau, là Tập Mạt, cô ấy lừa gạt cậu.”
“À.” Lúc này Mục Khải An mới như ngộ ra, nhưng ngẫm lại người ta có ở bên nhau hay không tựa hồ cũng không liên quan đến cậu cho lắm, việc này cậu cũng đã nghe được từ miệng Đậu Nha, Hà Tất giải thích cho mình chuyện này là ý gì?
Chẳng lẽ là ám chỉ nào đó?
Không không không, trong đầu Mục Khải An vừa nghĩ đến manh mối không thực tế này lập tức bị cậu kiên quyết phủ nhận, cậu hiện tại cần phải khống chế năng lực não bổ của mình, nếu không lại xảy ra hiểu lầm, sự việc bi đát mà cậu vừa trải qua không phải do mình não bổ hay sao!
“Cái đó, cậu không cần giải thích với tôi đâu.” Mục Khải An căng thẳng đá đá chiếc lá dưới chân, đôi mắt vẫn không nhìn thẳng Hà Tất.
“Khụ, chính là muốn giải thích một chút.” Hà Tất xấu hổ sờ sờ mũi.
“Ừm.”
Trường hợp lần này thực xấu hổ.
Hoàn chương 31
Red9: Chương sau với tiêu đề - Cậu thích tôi?