Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
R9: Có lẽ Tác giả nhớ sai thời gian biểu của hai nhân vật chính hoặc do tui edit sai. Sẽ xem lại bản QT và sửa trong thời gian sớm nhất!!!
Ngày hôm sau sau khi Mục Khải An trải nghiệm cảm giác tự mình tỉnh dậy thì việc đầu tiên phải làm chính là mua bữa sáng cho Hà Tất, hơn nữa là không phải mang đến ký túc xá mà là đưa trực tiếp đến phòng học của anh.
Phải biết rằng, thời gian mà anh tan học chính là thời gian mà Mục Khải An rời giường, cậu nhanh chóng chạy thật nhanh đến nhà ăn mua bữa sáng sau đó vội vàng đến phòng học tìm Hà Tất.
Hà Tất còn đang vừa lo lắng vừa rửa mặt thì nhận được tin nhắn Wechat của Mục Khải An, trừ việc cảm thấy khó hiểu ra thì còn có cảm giác nói không nên lời.
【 Các cậu học ở phòng học nào vậy? 】
【 khu B phòng 402-A】 tuy rằng hồ nghi, Hà Tất Vẫn ngay lập tức nhắn tin lại cho cậu.
【 Vậy thì ăn sáng một chút, cậu ăn gì? 】
Khí thế này cùng với cách nói chuyện không thể kỳ dị hơn được. Hà Tất cũng đã đoán được là cậu định mua bữa sáng cho mình, đây dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nhưng vấn đề là anh đã chuẩn bị lên đi học rồi, hơn nữa anh cảm thấy sự quan hệ giữa hai người hình như không đúng lắm.
【 Ở trên đường, không kịp ăn. 】 Cách giờ đi học còn mười lăm phút nữa thôi.
【 Đậu Nha và chuột không đi ăn à. 】
Hà Tất mày nhảy dựng, cũng vừa lúc chuột ở phòng bên đến gõ cửa gọi anh và Đậu Nha đi học, nhìn qua rõ ràng là vừa mới bò dậy từ trên giường.
【 không. 】
Không hiểu sao anh lại chần chừ trả lời một chữ, sau đó liền không phản ứng lại nữa vội vàng đi đến phòng học với mọi người.
Tuy rằng mỗi chương trình học đều có một khu dạy học và cơ sở riêng, còn K đại thì sở hữu đến bốn khu dạy học ABCD, mỗi khu đều khiến bọn họ phải đi lòng vòng mất nửa ngày. Hơn nữa họ còn là tân sinh, cũng gọi là còn có thể lực sống để tìm phòng học.
Nhưng Hà Tất không ngờ tới, năm phút đồng hồ trước khi đến anh lại một lần nữa nhận được tin nhắn của Mục Khải An.
【 Ra ngoài này một chút. 】
Hà Tất sửng sốt rồi mới nghi ngờ đi ra ngoài, vị trí khá là khuất tầm nhìn.
Sau đó, Hà Tất nhìn thấy trong tay Mục Khải An cầm theo mấy túi đồ ăn sáng, nhìn lướt qua thì có bánh trứng, bánh bao cùng cháo gạo kê và cả một ly sữa đậu nành mà hằng ngày anh thường ăn, cậu đứng dựa ở cửa rào chắn nhận lấy mấy tiếng tách tách của các nữ sinh đi ngang qua chụp hình, thần thái như đang chụp ảnh bìa tạp chí.
“Nè.” Mục Khải An đưa mấy túi trong tay cho Hà Tất, sau đó không đợi anh nói liền tiêu sái xoay người bước đi, “Tôi đi đây, buổi trưa đợi mọi người cùng nhau đi ăn cơm.”
Hà Tất: “......”
Chuyện gì thế này? Tình huống từ đâu chui ra vậy? Đây là có ý gì?
Quay đầu nhìn lại thì phát hiện hội quần chúng ở trong phòng học và bên ngoài đang dùng ánh mắt ái muội như bừng tỉnh đại ngộ nhìn anh.
Khóe môi của Hà Tất co giật liên hồi rồi quay người trở lại phòng học, kết quả là nhìn thấy bốn con mắt của Đậu và chuột đang chăm chăm nhìn mình.
“Sao lại như thế? Mau thành thật một chút đi.”
“Này lão đại, cậu có phải đang che giấu chuyện gì với bọn tôi hay không?”
“Chuyện giữa cậu và Mục Khải An là sao?”
......
“Tôi cũng đang muốn hỏi đây.” Nói xong liền lấy bữa sáng của Mục Khải An mua nhét vào miệng của hai người bọn họ.
Mấy ngày kế tiếp sau đó, hành vi của Mục Khải An ở trong mắt của Hà Tất có thể dùng một câu để hình dung “càng ngày càng trầm trọng” không hề khoa trương một chút nào.
Mỗi bữa cơm đều cam chịu ăn với nhau mặc kệ là có khóa hay không thì vẫn ở bên nhau; Trên bàn lúc nào cũng xuất hiện một ly trà sữa hoặc một vài túi trái cây, nhiều khi còn có đồ ăn vặt...... Không bao giờ dứt.
Hà Tất: “......”
Cái chuyện nhận lễ này vốn dĩ không hề có ý định nhận, thế nhưng đã nhận rồi thì còn phải đáp lễ vô cùng phiền toái. Hà Tất tỏ vẻ mình vô cùng đau đầu.
Hơn nữa ký túc xá có đến tận 4 người, vì sao chỉ mua đồ rồi đặt lên bàn của anh? Lại còn có kiểu “Dạy mãi không chịu sửa“.
Tỷ như trà sữa, Hà Tất bảo cậu đừng mua cho anh nữa.
Mục Khải An: “Tôi mua thừa đó.”
Hoặc như đồ ăn vặt quá nhiều, mỗi ngày trở về đều thấy trên bàn có đến mấy túi, có nhiều thứ Hà Tất còn chưa bao giờ thấy qua, đừng nói đến chuyện được ăn, mà anh vốn không phải là con gái hay mấy đứa trẻ con, thật sự không thích ăn những thứ như vậy.
Mục Khải An: “Cũng đâu phải do tôi mua, mẹ tôi gửi đến mà, tôi ăn không hết nên mới chia sẻ cho mọi người thôi.”
Con dùng chuyện đó làm lý do cơ đấy! Hà Tất quả thật không có biện pháp nào để đáp lại cậu nữa.
Tới trước đến nay anh vẫn luôn có tư tưởng của thẳng nam, nhưng giờ thật sự không tránh nổi có suy nghĩ thông suốt, các hành vi của cậu ta rõ ràng như ban ngày, khiến anh không hiểu sai không được.
Mà sở dĩ Hà Tất cứ hậu tri hậu giác như vậy tuyệt đối không phải do anh chậm hiểu. Cũng một phần vì Mục Khải An trước sau thay đổi chênh lệch quá nhiều khiến người ta không thể nào nắm bắt, lấy tư duy của thẳng nam mà nói thì, nếu Mục Khải An là nữ, Hà Tất chỉ sợ đã sớm phát hiện.
Nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như không phải Đậu Nha nhắc nhở thì Hà Tất chưa chắc đã bị phân tâm bởi vấn đề của Mục Khải An mà hiện tại còn đang bối rối vì chuyện bạn gái cũ.
Buổi chiều thứ năm, ban của Hà Tất có tiết thể dục thể chất, sau khi thầy giáo chấm dứt tiết học giảng bài, vì trời nóng nực nên anh không đến sân bóng rổ với Chuột mà cùng với Đậu Nha đi đến siêu thị ở sân vận động mua nước.
Đi cùng nhau trên đường, Đậu Nha chủ động khơi mào một đề tài mà Hà Tất không thể tưởng tượng nổi.
“Lão đại, cậu cảm thấy Mục Khải An là một người như thế nào?”
Đậu Nha đột nhiên mở miệng, không ngờ đây cũng là vấn đề mà Hà Tất đang băn khoăn. Anh chưa bao giờ cẩn thận nghĩ về vấn đề này, hơn nữa nhắc đến tên của người này thực sự không biết phải mở miệng nói thế nào.
Không ngờ Đậu Nha lại đặt một vấn đề khiến Hà Tất khó lòng mà không há hốc miệng.
“Cậu có cảm thấy rằng, Mục Khải An cậu ấy thích cậu không?”
“Thích tôi?” Hà Tất lập tức khiếp sợ đến mức không khép miệng lại được, nơi hỗn độn nhất trong đầu dường như đã được một ánh đèn chiếu sáng đến, nhưng có vẻ như lại càng hỗn độn hơn, “Sao có thể!”
“Thế nào lại không thể,“ Đậu Nha như thể đang tùy tiện nói, lại tựa hồ như đang vô cùng nghiêm túc, “Không phải nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao, tôi rõ ràng là thấy cậu ta rất thích cậu.”
Điều mà Đậu Nha nói đánh mạnh vào suy nghĩ của Hà Tất, thực sự mà nói Hà Tất đối với chuyện tình cảm trong giới đồng tính thực sự không biết một chút nào, không phải hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hay sao, nhưng lúc học ở cao trung tương đối nghiêm khắc chuyện yêu sớm cho nên cũng không tiếp xúc nhiều với những tin tức hay kiến thức của giới.
Nhất thời Hà Tất hoảng hốt nhớ đến lúc mà mình được một nam sinh gửi thư tình cho, cậu ta trông văn văn nhược nhược như một cô gái, thấy anh liền vừa chạy đi vừa đỏ mặt, lúc đó đại khái là hồi sơ trung.
Khi đó anh cũng không có cảm giác, hơn nữa tuổi còn nhỏ nên chưa thành thục, thậm chí còn cảm thấy mình có mị lực vô biên, ngay cả nam nữ đều ăn.
Nhưng cho dù là thế nào, Mục Khải An nhìn kiểu gì cũng không giống như đang có tình cảm với anh, đặc biệt là ngay từ đầu, người này đã không phải là loại mà anh thích, chính là cái loại cứ một hơi là dỗi hờn.
Nhưng ngay khi Đậu Nha nói toạc ra, Hà Tất lại chợt nghĩ kỹ về Mục Khải An, bỗng nhiên phát hiện cảm giác của mình với cậu hình như có gì đó không giống nhau, anh nhận ra rằng thái độ của cậu không phù hợp.
Càng nghĩ càng sâu. Hà Tất cũng không thể đối đãi một cách bình thường với cậu, tuy rằng anh vẫn mang thái độ hoài nghi.
Cũng may là đúng lúc này, Mục Khải An không biết vì chuyện gì mà trở nên lu bù, bắt đầu từ thứ tư, có thể nói là đi sớm về trễ, trừ bữa trưa có thể ngẫu nhiên gặp mặt, thì những khoảng thời gian khác đều ngay lúc sắp tắt đèn rồi mới trở về.
Có lẽ bị ảnh hưởng từ những điều mà Đậu Nha nói, Hà Tất càng ngày càng mất tự nhiên khi đối diện với Mục Khải An, cho nên thời gian gặp mặt của hai người thực sự rất ít.
Bởi vậy việc Mục Khải An đi sớm về trễ anh cũng không hỏi nguyên nhân. Cho đến giữa trưa thứ bảy, lúc Hà Tất còn đang buồn ngủ thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Mục Khải An nhắn đến.
【 Đêm hôm nay có bữa tiệc đón tân sinh, cậu không thể không đi. 】 Lời nhắn như sợ rằng sẽ bị cự tuyệt.
【 Tôi có một tiết mục biểu diễn. 】
Hai mắt Hà Tất sáng lên như bừng tỉnh đại ngộ. 8h tối thứ bảy này ở hội trường lớn của K Đại sẽ có một buổi tiệc chào đón tân sinh viên của trường, bên ngoài bên trong của nhà ăn đều dán poster cả hai tuần nay.
Nghe nói tiệc đón người mới vô cùng long trọng nên được tổ chức ở hội trường xa hoa nhất K đại, tổ chức bởi Hội học sinh của trường và đài phát thanh lớn của tỉnh S, không chỉ có những tiết mục suất sắc đón các lãnh đạo tham dự mà còn mời những ca sỹ nổi tiếng khác.
Đây là điều mà Hà Tất đã sớm biết nhưng anh vẫn không biết rằng Mục Khải An có một tiết mục biểu diễn.
“Học Sinh Hội yêu cầu mỗi viện phải cung cấp một tiết mục,“ Đậu Nha mệt mỏi bò từ trên giường dậy giải thích cho Hà Tất biết nghe, “Viện của chúng ta cũng đã lựa chọn một vài tiết mục, nhưng cuối cùng chỉ chọn ra một tiết mục tiểu phẩm, toàn bộ viện khoa học tự nhiên đều là Tiểu phẩm của các nam sinh, chỉ sợ lúc đó sẽ bị toàn trường cười cho chết.”
“Khỏi phải nghi ngờ mỗi nam sinh của viện khoa học tự nhiên đã có trong người một tế bào hài hước rồi.” Hà Tất hảo tâm an ủi.
Trong lòng khẽ động tâm, xem ra Mục Khải An là đại biểu quản lý. Nghĩ nghĩ, Hà Tất quyết định trả lời lại.
【 nhất định sẽ đi. 】
Nhưng mà, cái gọi là kế hoạch vĩnh viễn không bao giờ đấu lại nổi mấy chuyện đột suất, Hà Tất dâu có nghĩ tới, vừa mới ăn trưa xong thì đã nhận được điện thoại của bạn gái cũ, cô nói rằng muốn đi K đại chơi, hơn nữa lúc gọi điện thoại đã đang trên đường đến rồi.
Thật là...... trùng hợp quá.
Hoàn chương 15