Tác giả: Thiên Hạ Thiên
Editor: Red9
Ngày đó lúc sau, Mục Khải An và Hà Tất lâm vào mối quan hệ vô cùng kỳ quái và hài hoà một cách dị thường.
Đúng như mong muốn của Hà Tất, những ngày sau đó, Mục Khải An không còn ra ngoài với anh vào mỗi buổi sáng, lúc ăn cơm cũng sẽ không nhắn tin WeChat cho anh là mình đang đợi, cũng không hay mua đồ ăn rồi đặt lên bàn của anh nữa, cũng không mua cho anh một loại đồ uống nào đó vào giữa buổi trưa...... Đúng như những lời mà cậu nói với anh vào ngày hôm đó, “Yên tâm, Từ nay về sau sẽ không quấy rầy cậu nữa.”
Chỉ là Mục Khải An trước đây vô cùng chấp nhất với anh lại đột nhiên phản ứng như vậy khiến anh không biết phải làm sao. Nhưng buổi tối ngủ đều sẽ nhắn một câu chúc ngủ ngon với anh, Hà Tất nếu như không nhắn lại thì cậu sẽ chen chân vào giường của anh mà lay giường mấy cái, sau đó sẽ nhắn tin hỏi tại sao anh không trả lời, nếu Hà Tất không trả lời thì cậu thề không bỏ qua.
Hà Tất đối với việc này thật sự không có biện pháp, lần đầu tiên còn đặc biệt khiến anh thiếu chút nữa nghĩ là xảy ra động đất, cũng may sau đó đã nhận được tin nhắn ở điện thoại. Hà Tất nhìn chăm chăm đầu Mục Khải An ở đầu giường hai giây, lại nhìn điện thoại hay giây, cuối cùng vô cùng đau trứng nhắn tin trở lại, “Tôi sắp ngủ rồi.”
Kết quả......
Mục Khải An:【 Cậu ngủ hay không tôi làm sao không biết? ( Biểu cảm tiểu dạng nhi*) 】
*: Gọi ai đó với ý khinh thường. Ở đây là tỏ ý khinh thường Hà Tất.
Mục Khải An:【 Tôi biết là cậu không ngủ mới lay giường cậu một phát. 】
Hà Tất:【......】
Hà Tất:【 ngủ ngon 】
Như thế, Hà Tất Mỗi đêm ngủ đều sẽ nhắn tin với Mục Khải An chúc một lời ngủ ngon. Trừ chuyện đó ra, thì tất cả mọi thứ đều thỏa mãn theo đúng lời của anh, 【 bảo trì khoảng cách 】
Vốn nên dập tắt hết tất cả mọi hy vọng, nhưng trên thực tế Hà Tất lại cảm thấy không hề nhẹ nhàng một chút nào, ngược lại còn nhận ra được sự bất hợp lý ở đây.
Hai người tuy rằng sống với nhau dưới một mái hiên, thậm chí là hai chiếc giường đối nhau, nhưng lại không học cùng một ban, thời gian đi học cơ bản là không thể gặp, vì thế sớm muộn gì cũng không thể đi ăn cùng nhau, càng không thể gặp nhau được, hơn nữa giữa trưa và buổi tối không có khóa thì Hà Tất còn đi câu lạc bộ bóng rổ, kết quả là...... Chuyện thần kỳ nhất mà hai người có thể làm chỉ có nhắn tin chúc ngủ ngon với nhau vào mỗi buổi tối.
Hà Tất lại cảm thấy buồn bực và rối rắm, buồn bực vì thấy Mục Khải An làm như vậy có phải là chưa hiểu ý của anh hay không, nhưng đồng thời lại cũng vô cùng rối rắm vì Mục Khải An khôi phục thói quen bình thường làm anh không quen, thậm chí cảm thấy không được tự nhiên, mỗi ngày những lúc rảnh rỗi lại chợt thấy vắng vẻ.
Nội tâm Hà Tất khác biệt hoàn toàn với vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh của anh, điều làm Hà Tất cảm thấy dự đoán chính xác nhất là sau khi Trần Lộ Lộ trở về thì không còn liên hệ gì với anh nữa, chuyện này cũng khiến anh phải khó xử, rốt cuộc thì cũng chỉ là lời nói, đừng nói là làm bạn, sợ rằng cả đời này cũng sẽ không còn liên lạc với nhau, anh rất hiểu biết tính tình của cô.
Trên thực tế, so với sự rối rắm của Hà Tất, Mục Khải An lại cảm thấy tình trạng trước mắt vô cùng tốt đẹp.
Đối với mạch não khác người thường của Mục Khải An, ngày đó sau khi gặp mẫu thân đại nhân, quan hệ của cậu và Hà Tất dường như nâng lên một tầng cao mới. Nếu như nói trước đây bọn họ còn có một lớp màng mỏng ngăn cách, thì hiện tại lớp màng ấy dường như đã bị đâm thủng, quan hệ của họ chính là lòng hiểu rõ mà không nói ra, nói hay không thì cũng không có sự khác biệt gì nhiều, cậu cũng không phải là nữ sinh, cũng không chấp nhất gì với ba chữ* đó.
*: Hẳn là ba chữ “我爱你” - “I Love you”
Đối với chuyện bảo trì khoảng cách của Hà Tất, cậu tỏ về mình có thể hiểu, hơn nữa không giận mà còn rất vui mừng. Bởi vì nếu như vậy, có nghĩa là cậu có lực ảnh hưởng lớn đến anh.
Đối với chuyện này, mẹ Mục cũng có cái nhìn như thế, “Giữa hai người quan trọng nhất là tin tưởng và thấu hiểu nhau, đây là một điều tất yếu để duy trì mối quan hệ.” Bà hy vọng bảo bối nhà mình sẽ học cách thấu hiểu đối phương, mà không phải là lấy bản thân để thành trung tâm, đây là cách mà vợ chồng họ đã chiều chuộng Mục Khải An hồi bé nhưng lại quên không giáo huấn tư tưởng này cho cậu.
Mục Khải An cũng rất tán đồng, vì thế bây giờ mới xuất hiện trạng thái hiện tại của hai người.
Đương nhiên, lấy tính cách của Mục Khải An, câu chuyện “vẻ vang” này cậu không lý do gì mà lại mang đi khoe. Duy nhất một điều làm cậu phải canh cánh trong lòng đó là ngày ấy khi gặp tình địch, tựa hồ là cậu thua.
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9: “Thật không biết đây là sự trùng hợp hay do cô ấy cố ý, cái gọi là oan gia ngõ hẹp, tình địch gặp mặt nhau hết sức đau mắt, tuy rằng lúc đó tôi không thua cô ấy nửa phần khí chất, nhưng ngẫm lại thì có vẻ như tôi thua rồi.”
Sau khi đã nói một đoạn, Mục Khải An tổng kết được mất thắng thua của lần gặp mặt này, kết luận đều đi đến sự tán thành nhất trí của nhóm bạn bè trên Tieba.
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9: “Hơn nữa khó chịu nhất chính là việc nếu như không phải cô ấy đột nhiên xuất hiện, nói không chừng là bọn tôi còn đã làm một hình ảnh không thể miêu tả được đâu ( icon ngại ngùng)”
“Bởi vì tư thế lúc ấy, địa điểm hay không gian đều thỏa mãn thiên thời địa lợi nhân hòa, còn cậu ấy thì càng ngày càng đến gần......”
“Cường thế dồn vào chân tường gì đó đó, dù sao...... Đều do cô ấy đột nhiên xuất hiện.”
Lầu 1: Lâu chủ đang lứng sao →_→
Lầu 2: Lâu chủ nhất định là đang chảy nước dãi rồi.
Lầu 3: Tự nhiên thấy ghét mấy cái vách tường.
Lầu 4: Lâu chủ đúng là có khí chất ngốc bạch.
Lầu n:......
Mục Khải An cũng lười để ý đến mấy lời nói vừa ghen ghét vừa ngồi ăn dưa của quần chúng, dù sao mấy topic này cũng đã trở thành nhật ký hằng ngày của cậu và Hà Tất, mấy lời nói đó có xem cũng như không.
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9: “Dù sao cũng chẳng là gì, chuyện của cô ấy đều đã đi qua, hơn nữa cô ấy cũng ở C đại, cũng không nhúng tay quá sâu, tôi là gần quan được ban lộc ( icon cười to.)”
“Hơn nữa bữa cơm hôm đó cũng rất thuận lợi.”
“Việc xuất hiện của cô ấy cũng đã giúp chúng tôi làm rõ ràng một vài vấn đề nhỏ.”
“Nhớ tới ngày hôm đó cậu ấy như muốn né tránh đề tài này, thật ra tôi phải cảm tạ cô ấy, rốt cuộc nói rõ ràng ra thì mới không gây hiểu lầm.”
Lâu 1: Nhìn sắc mặt đắc ý của lâu chủ kìa.
Lâu 2: Lâu chủ đúng là trời sinh sống mãi trong hạnh phúc, không biết thế nào gọi là nguy hiểm cả.
Lầu 3: Lâu chủ không thể bớt cảnh giác được, lỡ đâu lại gặp phải thiếu nữ trà xanh thì sao.
Lầu 4: Sao đột nhiên tôi lại cảm thấy lâu chủ mới là trà xanh?
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9 rep lầu 4: Đi chết đi!
......
Đương nhiên, ở trong đông đảo quần chúng, vẫn có một người khá là tỉnh táo nói:
Lầu x:
“Lâu chủ đừng quá lạc quan.”
“Từ trong lời tường thuật của lâu chủ, chúng ta có thể thấy được, bạn gái cũ của chồng lâu chủ chính là nữ thần chân chính hàng hiệu của đại học, vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, vừa có đầu óc lại có chủ kiến, có thể thấy được cô ấy rất thông minh và rất có định lực.”
“Khụ ~ Nói gì cho phải nhỉ, tôi xem từ đầu đến giờ, lâu chủ chính là loại ngốc bạch ngọt, không thể nào là đối thủ của người ta, trừ phi là người ta không tranh chấp với lâu chủ, hoặc là chồng của lâu chủ đứng về phía của lâu chủ thì may ra.”
“Cho nên xét cho cùng, lâu chủ đừng mất cảnh giác khác cũng đừng mặc kệ nó, căn nguyên của câu chuyện này là từ phía chồng của lâu chủ, nên xem anh ta xử lý như thế nào thì hơn.”
Lầu 1: Tôi cảm thấy lâu chủ xác thực là thua rành rành, cô gái đó cũng thật sự rất lợi hại, nhưng lâu chủ không cần phải quá căng thẳng, chồng vẫn là của lâu chủ.
Lầu 2: Lầu trên nói rất có lý, lâu chủ đừng nghĩ quá nhiều. Mặc kệ cô ta có xinh đẹp có khí chất ở một level cao thế nào, chỉ cần chồng của lâu chủ vẫn là của cậu, thì tất cả đều có thể xem nhẹ.
Lầu 3: Tôi cảm thấy lầu X nói rất có lý, tuy rằng đó là chồng lâu chủ, nhưng tôi cũng không thể không dội nước lã lên đầu cậu, trước đây không hiểu vì sao anh ta vẫn luôn không thổ lộ, khi tình địch xuất hiện, lâu chủ sẽ thực sự rất nguy hiểm, tốt nhất là để chồng của cậu mau mau giải quyết vấn đề này đi.
Lầu 4: Thật ra tôi cảm thấy, tuy rằng chồng của lâu chủ đã kết thúc với bạn gái của anh ta, nhưng không thể không nói, đầu năm nay loại con gái gì cũng có, cứ lấy một ví dụ trong cuộc sống thì cũng có thể thấy được mà? Cho dù là chưa gặp qua, thì chẳng lẽ chưa từng đọc trong tiểu thuyết? Lâu chủ vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Lầu 5: Lầu trên nói đúng, chồng của tôi chính là bị một ả tiện nhân cướp đi, sống với nhau bảy năm, tuy rằng người trong lòng anh ta yêu chính là tôi, thì có ích lợi gì? Tiện nhân đó dùng thủ đoạn mang thai con của anh ta, cha mẹ của anh ta buộc anh ta phải kết hôn.
Lầu 6 rep lầu 5: Ôm một cái nào, đồng bệnh tương liên.
Đi hữu 7:......
......
Mục Khải An trợn mắt há hốc mồm nhìn một loạt comment, càng nhìn xuống thì khóe miệng càng run rẩy đến mức nghẹn cả họng, vốn đây là kiến nghị hảo tâm của lầu X, nói một hồi lại thành nội dung bị tiểu tam thượng vị khiến mọi quần chúng người ăn dưa đều kéo nhau lại sửa ấm.
Mà vốn dĩ Mục Khải An nghĩ rằng mình đã nắm chắc hoàn toàn thắng lợi trong lòng bàn tay thì lại bị quần chúng ăn dưa nói đến mức mặt như bị ruồi bọ bâu, vô cùng không thoải mái. Thế nhưng cũng may là cậu đã có kế hoạch, cậu không phải ngốc bạch ngọt trong miệng của bọn họ cho nên vô cũng an tâm.
Nơi trái tym an tâm quẩy tung nóc [ lâu chủ ]9: “Cảm ơn hảo tâm của mọi người ( mỉm cười)”
“Tôi cảm thấy vị này của nhà tôi không phải là người như vậy.” Mục Khải An voi cùng tự tin với cách làm người của Hà Tất.
“Hơn nữa tôi định đợi cho cậu ấy làm xong chuyện, tôi sẽ cho cậu ấy một bất ngờ, bởi vì sinh nhật của cậu ấy sắp tới rồi ( icon đắc ý cười to)”
Đây là điều mà Mục Khải An nhiều lần hỏi thăm các bạn gay trong giới, sinh nhật 19 tuổi của Hà Tất, là vào ngày hai mươi lăm tháng mười, sinh nhật của cậu cách Hà Tất tám tháng, sang năm mới có thể tổ chức.
Mục Khải An đã kiểm tra qua, ngày mười lăm tháng mười là vào thứ bảy, mà thứ sáu vừa kết thúc buổi tuyển chọn vào câu lạc bộ bóng rổ, thời cơ vô cùng tốt.
Lầu 1: Chậc chậc chậc, bất ngờ ngày sinh nhật sao? Tôi có một ý tưởng lớn mật đấy.
Lầu 2: Lầu trên +1
Lầu 3:+2
Lầu 4:+3
......
Lầu n: Lầu trên định làm chuyện bí hiểm gì đó! Chỉ có tôi là không biết hay sao???
Lầu n+1: Xin hỏi một câu, không phải là lấy thân báo đáp đấy chứ? Chuyện lấy thân đáp lễ gì đó, hay là cosplay thỏ, gắn thêm đuôi nhỏ, hay là ***, play *** linh tinh.
(Red9: Từ ngữ nhạy cảm đã được đưa vào ***)
Lầu n+2: Má nó, nhìn lầu trên kìa, che dấu bằng nhiều dấu sao như vậy chắc chắn là những loại thiết bị muốn nói mà không thể nói.
Lầu n+3 rep lầu n+1: Huynh đệ, chậm đã, chúng ta cần nói chuyện.
Lầu...: Chậm đã, chúng ta cần nói chuyện.
......
Mục Khải An:......=_=
Thật không biết nói gì, tại sao mỗi lần nói xong một chuyện gì thì bọn họ sẽ tưởng tượng, mà thế nào lại đều hướng đến mấy chuyện đó? Quả nhiên là một đám ngồi ăn dưa vô cùng đói khát.
Mục Khải An không để ý mấy comment hẹn làm một pháo* của bọn họ, rồi những comment xin tài nguyên và đạo cụ, cậu đều không muốn quan tâm, cậu hiện tại chỉ cần tỉ mỉ để tạo nên sự kinh ngạc cho Hà Tất mà thôi, cũng may là Hà Tất yêu cầu bảo trì khoảng cách với cậu, quả thực là cho cậu một cơ hội tốt để đi chuẩn bị mà không cho Hà Tất phát hiện ra.
*: Hẹn phịch
Nhưng Hà Tất đối với mấy chuyện này hoàn toàn không biết gì, trừ việc trong lòng đang rối rắm ra, thì thời gian nghỉ ngơi anh chỉ nghiêm túc chơi bóng, rất nhanh sau đó, chớp mắt đã đến buổi tuyển chọn vào câu lạc bộ.
Học kỳ thứ nhất này, lên lớp chưa đến hai tháng, mọi người đều chưa học được thói quen trốn học, cùng ngày tuyển chọn hôm đó, 2h chiều thứ sáu, Hà Tất xin giấy từ phụ đạo viên, sau đó lại xin lớp trưởng xin phép nghỉ rồi mới đi câu lạc bộ.
Phỏng vấn có thể tính là qua một cách thuận lợi, trong đội tổng cộng có năm người, tuy rằng lúc ấy chưa xem qua kết quả tuyển chọn, nhưng nhìn sắc mặt của những người trong câu lạc bộ, thì hẳn là cũng không tệ lắm.
Hà Tất rất vừa lòng đối với bản thân, vì thế sau khi phỏng vấn xong thì lên liền hẹn chuột đi phố buôn ăn cơm, thế nhưng sau khi ăn xong thì anh nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.
Điện thoại là từ một học trưởng năm ba của K đại gọi tới, không biết dùng phương thức gì để biết được số của anh, nhận được điện thoại rồi mới biết anh ta không chỉ là sinh viên của K đại, mà còn là học sinh cũ của trường cao trung XX của anh.
Mục đích gọi điện thoại cho Hà Tất cũng chỉ là hẹn họp mặt đồng hương, bởi vì chỉ có những người học cao trung XX, theo kinh nghiệm của học trưởng thì nhân số sẽ vô cùng ít, cho nên sẽ có cả sinh viên của K đại và C đại tụ họp lại.
Theo như vị học trưởng kia nói, trừ vài người không thể tới được, thì sinh viên của hai trường tổng cộng lại cũng chỉ đến 30 đến 40 người, sinh viên K đại rất ít, cho nên học trưởng hy vọng Hà Tất có thể sắp xếp được thời gian đi tham dự.
Về phương diện khác, sinh viên C đại đa phần là nữ sinh và K đại chỉ toàn nam sinh, học trưởng nhất trí quyết định một cách rộng lượng là tổ chức ở gần đại học C, cũng vì để đảm bảo an toàn cho các bạn nữ sinh đó.
Thật ra khai giảng đã lâu như vậy, Hà Tất cũng thường xuyên nhìn thấy các bảng quảng cáo họp đồng hương ở khắp nơi gần nhà ăn, anh thậm chí còn gia nhập một câu lạc bộ đồng hương của tỉnh Y, gần như chỉ đi họp đúng 1 lần.
Nhưng nếu đã là trường cao Trung cũ, thì ý nghĩa cũng không giống nhau, hơn nữa ngày mai còn là thứ bảy không có khoá học và cũng không có việc gì khác, Hà Tất liền sảng khoái đáp ứng.
Tuy rằng sẽ rất là ít người đến, Hà Tất cũng không nghĩ là sẽ tới ít như vậy. Ngày hôm sau, mọi người cùng tập hợp ở trước cổng để đến C đại, tổng cộng cũng chỉ có tám người, có bảy nam sinh và một nữ sinh, Hà Tất đều quen biết bảy người kia, còn nữ sinh còn lại chính là bạn học của Trần lộ lộ, sinh viên của học viện ngoại ngữ tên là Mạt Mạt.
Cho nên chắc chắn sẽ không tránh được việc phải gặp mặt Trần Lộ Lộ.
Hoàn chương 25