Dường như nhìn thấu
suy nghĩ trong lòng Tô Yên Nhiên, cô gái nói: “Ôi ôi ôi, cô đừng hiểu
sai ý tôi nhé! Con đường mà tôi chỉ cho cô là con đường chân chính đấy!”
”A?” Tô Yên Nhiên vẫn lẳng lặng nghiêng đầu, khẽ mỉm cười như lúc nãy.
”Ái chà, em gái, chị chính là thích loại có tính cách điềm tĩnh như em đấy! Không nhiều lời, nhìn qua rất có phong cách... Sao hả, gia nhập vào
Hoàng Đô của bọn chị đi? Đảm bảo sẽ không bạc đãi em ~! --- Yên tâm, sẽ
không bắt em làm những công việc bất chính, chỉ là làm phục vụ bình
thường thôi mà! Em có thể ra ngoài hỏi thăm thử xem! Những nữ phục vụ ở
tầng ba Hoàng Đô, không ai là không phải mỹ nữ! Phục vụ nam thì ai nấy
đều là soái ca...”
Tô Yên Nhiên im lặng: ...
Phục vụ tầng
ba Hoàng Đô? Quả thật có nghe qua, nghe nói bên trong toàn là soái ca,
mỹ nữ có phong cách riêng, hơn nữa ngoài phục vụ trong phạm vi công việc của mình, hoàn toàn chỉ cung cấp dịch vụ nghiêm chỉnh, không cung cấp
những dịch vụ đặc biệt. Vì vậy, tầng ba Hoàng Đô là nơi ăn chơi hạng
sang có giá đặt bàn cao nhất ở thành phố S. Cô có nên cảm thấy vinh hạnh vì lời mời này không? Ha ha.
Đương nhiên, có người ở sau lưng
lén lút muốn mượn cơ hội để kết thân với những quan chức giàu có hay
không, cái này rất khó nói.
Lúc Lâm Vô Hà thấy Tô Yên Nhiên đi quá lâu, tới tìm thì vừa nhìn thấy Tô Yên Nhiên ra khỏi toilet.
Lâm Vô Hà vừa nhìn thấy Tô Yên Nhiên thì gọi to: “Tiếu Tiếu! Sao em đi lâu thế! Chị còn tưởng em chết trong toilet rồi...”
Tô Yên Nhiên lặng lẽ nhét tấm danh thiếp mà cô gái váy đỏ vừa đưa cho cô
lúc nãy vào túi quần sau. Vừa cười vừa đi tới khoác tay Lâm Vô Hà, nũng
nịu gọi: “Vô Hà ~~~ Chị càng ngày càng giống bà già rồi.”
Nếu
người nói lời này là Đoạn Á Hi, nhất định Lâm Vô Hà đã tức giận gõ đầu
anh ta, nhưng lại do Tô Yên Nhiên nói ra bằng cái giọng mềm mại thế này, bảo cô giận cũng không giận nổi, chỉ có thể không vui nói: “Đừng dùng
bộ dáng đối phó với đàn ông ban đầu chị dạy em để đối phó với chị!”
”Ha ha, nhưng có tác dụng là được rồi không phải sao.”
Lúc trở lại chỗ ngồi, Diệp Thu Miên cố ý nghiêng mặt đi, không nhìn Tô Yên Nhiên.
Đoạn Á Hi nửa thật nửa đùa hỏi: “Tiếu Tiếu, từ lúc anh đón em tới bây giờ,
đã nhìn thấy em nôn đến ba bốn lần rồi... Không phải là em mang thai
chứ?”
Lâm Vô Hà kinh ngạc hô nhỏ: “Cái gì? Mang thai? Tiếu nha đầu em mau khai thật cho chị!”
Diệp Thu Miên tỏ vẻ không có phản ứng, giả vờ như không nghe được câu đó.
Nhưng khi người khác không chú ý, trên gương mặt tuấn lãng lạnh lùng lộ
ra đôi môi mím chặt thành một đường, chứng tỏ anh để ý.
Tô Yên
Nhiên cố tỏ ra ngạc nhiên: “Hả? ? Em nói này Á Hi, câu nói đùa của anh
nhạt nhẽo quá đi! Chỉ là gần đây khẩu vị em không được tốt, dễ bị buồn
nôn mà thôi... Anh biết dạ dày em luôn không được tốt mà. Sao em có
thể... Mang thai chứ? Em đã hạ quyết tâm sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại! Chuyện nuôi đứa bé gì đó, rất phiền phức.” Tay bất giác nắm chặt
lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, Tô Yên Nhiên mạnh mẽ áp chế lại
hoảng sợ trong lòng, bắt bản thân bình tĩnh lại.
”Làm chị sợ muốn chết ~ Không phải có thai là được rồi!” Lâm Vô Hà vỗ ngực, thở hào nhẹ nhõm.
Diệp Thu Miên là loại đàn ông đẹp trai mang theo chút lạnh lùng, đối xử
người khác hòa nhã, lễ độ, nhưng luôn giữ khoảng cách, vẻ mặt luôn thản
nhiên, gần như không lộ cảm xúc ra ngoài. Chỉ trừ lúc đối mặt với... Tô
Yên Nhiên.
Lúc này anh chợt quay sang, thình lình nắm lấy cổ tay phải của Tô Yên Nhiên, Cứng ngắt nhìn chằm chằm vào mặt cô, lạnh lùng
nói: “Suốt hai năm lẻ ba tháng, người đàn ông nghe nói rất xuất sắc đó
không mảy may đụng vào em? Là tên Tiêu Dịch Thành gì đó quá kém cỏi, hay là do em vốn không có tâm? ... Hai năm trước đột nhiên không nói tiếng
nào đã biến mất, hai năm sau lại đột nhiên xuất hiện... Tô Yên Nhiên, em có biết không, em rất ích kỉ!”
Lúc anh cho rằng anh sắp quên
được em, em lại xuất hiện... Lúc anh mất một khoảng thời gian rất lâu để hạ quyết tâm “Không quan tâm tới bất cứ chuyện gì có liên quan tới Tô
Yên Nhiên nữa'', thoáng chốc sụp đổ hoàn toàn.
Dưới ánh mắt của
Diệp Thu Miên, Tô Yên Nhiên cảm thấy nụ cười mình ra sức duy trì trên
mặt sắp không trụ nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống,
khẽ hỏi: “A Miên. Anh cứ... ghét em như vậy sao? Nếu sự xuất hiện của
em, đã gây phiền nhiễu cho anh, em rất xin lỗi. Em, em có thể biến mất
lần nữa...”
Muốn vùng khỏi tay Diệp Thu Miên, lại thoát không
được, vì thế Tô Yên Nhiên đành phải dùng tay trái tách từng ngón, từng
ngón tay của Diệp Thu Miên ra khỏi cổ tay mình --- Cô không phải người
bị đàn ông đụng vào một chút là để ý, hơn nữa người này còn là A Miên
cùng lớn lên từ nhỏ với cô. Nhưng bí mật của cô, không chừng chỉ cần A
Miên chú ý mạch tượng của cô một chút thì sẽ biết ngay. Diệp Thu Miên
học y... Là thiên tài y khoa nổi tiếng, một năm trước đã trở thành bác
sĩ đứng đầu khoa ngoại trẻ tuổi nhất bệnh viện của thành phố A --- cô
vẫn luôn âm thầm theo dõi và chú ý tin tức của bọn họ. Lần này, anh nghe tin từ chỗ chị Vô Hà, cố ý xin nghỉ ở thành phố A đến muốn giúp mình...
Nhìn hành động của Tô Yên Nhiên, ánh mắt Diệp Thu Miên càng lạnh, con ngươi
trong trẻo lạnh lùng phảng phất ý hận thấu xương: “Tô Yên Nhiên, em ghét anh?”
Khóe môi Diệp Thu Miên đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu,
sau đó một tay kéo Tô Yên Nhiên vào ngực, Tô Yên Nhiên không kịp đề
phòng, suýt chút ngã, theo quán tính vòng tay lên cổ Diệp Thu Miên. Diệp Thu Miên cúi người, mạnh mẽ hôn lên môi cô... Đồng thời hai tay siết
chặt bên eo cô, như hận không thể hòa tan cô vào cơ thể mình vậy.
Tô Yên Nhiên chỉ thấy đầu óc trống rỗng, không chống cự cũng không đáp
lại, chỉ biết mở to đôi mắt trong suốt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai của Diệp Thu Miên cách mình rất gần, rất gần. Người này là anh trai
nhỏ... của cô.
Năm đầu tiên lúc cha nuôi thu nhận cô, Tô Yên
Nhiên mới bảy tuổi. Năm đó, vào tháng mười một, ngày sinh nhật của cô,
cha nuôi tự mình xuống bếp, làm cho cô những món ăn tuy không ngon,
nhưng cô được ăn mì trường thọ rất thơm --- đó là sinh nhật lần đầu tiên sau khi cô rời khỏi mẹ, vô cùng vui vẻ. Nhưng anh A Miên vốn luôn đối
xử tốt với cô lại xụ mặt cả ngày, không để ý tới cô.
Vì thế cô
nhóc Yên Nhiên đi hỏi chị Vô Hà, tại sao anh A Miên lại không vui? Còn
nữa, sinh nhật anh A Miên là ngày nào? Lâm Vô Hà mười tuổi dùng giọng
điệu người lớn nói với cô: “Đừng lo, dù là sinh nhật của ai, nó đều
không vui... . Bởi vì chính bản thân A Miên cũng không biết ngày sinh
của mình, chỉ biết là năm XX.”
Cô nhóc Yên Nhiên khi đó bèn nghĩ, vậy không phải cùng tuổi với mình sao? Cậu ta nhỏ hơn hay lớn hơn mình
còn chưa biết, uổng công mình gọi cậu ta bằng anh nửa năm trời.
Đúng là quá thiệt thòi! Vì vậy Tô Yên Nhiên mặt dày mày dạn đi qua, nói với
tên nhóc xấu xa mặt lạnh Diệp Thu Miên bằng giọng điệu mềm nhũn: “A
Miên, sau này anh hãy cùng em tổ chức chung ngày sinh nhật, sinh nhật
của em cũng là sinh nhật của anh.”
Nhìn cô nhóc nhỏ khoác trên
tay mình vẫy không ra, nhóc A Miên kinh ngạc, sau đó hơi xấu hổ gật đầu, nở nụ cười ngượng ngùng: “Vậy sau này... anh cũng có sinh nhật.” Nhưng
đột nhiên vênh mặt lên, mặt dữ tợn nói: “Sinh nhật em tháng mười một,
trên thực tế anh có chín trên mười phần khả năng lớn hơn em, nên em phải gọi anh là anh.”
Cô nhóc Yên Nhiên bỉu môi không nghe: “Nói không chừng thật sự em vừa đúng là một phần kia thì sao?”
Nhóc A Miên đành phải dụ dỗ: “Gọi anh là anh, anh sẽ bảo vệ em.”
Cô nhóc Yên Nhiên nháy nháy đôi mắt trong veo như nước: “Nhưng em có anh Á Hi, có chị Vô Hà... Rất muốn có một em trai.”
Nhóc A Miên suýt chút nữa đã nhượng bộ, nhưng đột nhiên nhớ lại nụ cười bỉ
ổi của chị Vô Hà xấu xa: “A Miên, ngoan, nghe lời, đi mua kẹo ngào đường cho chị. Nếu không, chị sẽ cắt đứt tiểu đệ đệ của em!”
Nhóc A Miên trong sáng đương nhiên không hiểu liền hỏi: “Tiểu đệ đệ? Em không có tiểu đệ đệ.”
Lâm Vô Hà bỉ ổi gõ đầu của nhóc: “Ngốc quá, tiểu đệ đệ chính là tiểu kê kê! Em khẳng định em không có? ... Nào nào nào, cho chị xem thử...” Ra vẻ
muốn cởi quần của nhóc...
Nhóc A Miên cũng không ngại, chỉ trưng
ra khuôn mặt lạnh lùng: “Chị còn muốn ăn kẹo ngào đường không?” Vì thế
Lâm Vô Hà thu tay lại.
Từ đó, nhóc A Miên biết cái cụm từ “Đệ đệ” này còn có một lớp nghĩa không đứng đắn khác... Dù nhóc không hiểu lắm, nhưng chung quy vẫn cảm thấy từ được nói ra từ cái miệng bỉ ổi của Lâm
Vô Hà, khẳng định không phải từ hay ho gì.
Vì vậy lập trường rất
kiên định nói với cô nhóc Yên Nhiên: “Không được, anh không muốn làm em
trai! Huống chi, anh Á Hi lớn hơn em nhiều như vậy, anh ấy vốn không
rảnh trông nom em. Còn nữa, anh cũng rất muốn... Có một em gái.” Sau đó
mặt ẩn nhẫn, lã chã - chực khóc: “Làm em gái anh nhé, được không?”
Cô nhóc Yên Nhiên mềm lòng, ngốc nghếch gật đầu: “Được.”
Sau này, Diệp Thu Miên vẫn luôn rất hối hận, Tô Yên Nhiên khi còn bé dễ gạt như vậy, nếu biết trước ban đầu anh đã nói: “Làm cô dâu của anh nhé,
được không?” Sau đó... Khụ khụ.
Diệp Thu Miên nhắm mắt lại, bất
đắc dĩ buông Tô Yên Nhiên vẫn còn thẩn thờ ra... Mùi vị của cô, ngọt
ngào như trong tưởng tượng của anh, nhưng anh lại nếm được một vị khổ sở ---- bản thân anh đối với cô, không có chút ảnh hưởng nào sao, không
khơi dậy nổi một chút phản ứng của cô? Hai tay siết bên eo cô, cũng lặng lẽ buông ra.
Tô Yên Nhiên nhanh chóng nhảy ra khỏi ngực Diệp Thu Miên.
Thấy động tác vội vàng rời khỏi của cô, sắc mặc Diệp Thu Miên trầm xuống, đứng dậy.
Tô Yên Nhiên cho là anh đứng lên muốn bắt mình, lui về sau hai bước, đứng
bên cạnh Đoạn Á Hi, Đoạn Á Hi cũng đứng lên, bước ra đằng trước, bày ra
dáng vẻ bảo hộ chắn trước mặt Tô Yên Nhiên: “A Miên, cậu đừng quá đáng!”
Diệp Thu Miên bỏ đi với vẻ mặt không cảm xúc, giống như không muốn nhìn họ
thêm một lần nào nữa. Giọng mệt mỏi mà lạnh lùng trong trẻo: “Đúng, sau
này anh không muốn nhìn thấy em nữa.” Sau đó, đi không quay đầu lại, chỉ để lại một bóng lưng ngạo nghễ.
Ba người còn lại nhất thời trầm mặc.
Đoạn Á Hi vươn tay, vụng về vỗ lưng Tô Yên Nhiên như trước: “Không sao rồi.”
Lâm Vô Hà thở dài: “Tiếu Tiếu, nói thật thì, chị cảm thấy A Miên đáng thương hơn em.”
Tô Yên Nhiên im lặng. Một lúc lâu sau khôi phục trở lại cười nói: “Cảm ơn
anh chị... đã giúp em lần này. Nếu không có chuyện gì nữa, anh chị có
thể trở về thành phố A, sau này, em có thời gian rãnh sẽ đi thăm hai
người. hai người cũng có thể đến thăm em.”
Lâm Vô Hà nghe xong
liền la lên: “Tiếu Tiếu em nói gì thế? Giữa chúng ta còn cần nói 'Cảm
ơn'? Còn nữa, Ý em là muốn ở lại thành phố S, không về với bọn chị? Hay
muốn đi chỗ khác? Em thừa biết thành phố S không an toàn... Nếu vì A
Miên, em không cần để ý, nó nhất thời nói lẫy thôi, sao nó lại không
muốn gặp em... “
Mặc dù Đoạn Á Hi cũng rất bất mãn, nhưng vẫn
khéo léo tỏ vẻ tôn trọng quyết định của Tô Yên Nhiên: “Từ trước đến giờ
anh không có chỗ ở cố định em không phải không biết, nếu em muốn ở lại
thành phố S, anh cũng ở lại. Hừ, anh không tin em có thể đuổi được anh!”
Vành mắt Tô Yên Nhiên ửng hồng, nhưng lại cười đến rạng rỡ, đưa ánh mắt cảm
kích nhìn Đoạn Á Hi, sau đó bước tới ôm Lâm Vô Hà, áy náy nói: “Xin
lỗi... Lâm Vô Hà, em còn có việc, nhất định phải ở lại. Hơn nữa, nơi
nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, em sẽ cẩn thận. Xin hai người
đừng lo lắng cho em, em cũng không còn nhỏ, có thể tự bảo vệ mình.”
Lâm Vô Hà hiểu rõ tính của Tô Yên Nhiên, chuyện đã hạ quyết tâm thì không
dễ dàng thay đổi vì người khác. Nên chỉ có thể nói: “Em lúc nào cũng
thế, rõ ràng bản thân rất yếu đuối, cá tính lại luôn mạnh mẽ, như thế
này rất dễ bị tổn thương. Em không còn nhỏ nữa, nhưng vẫn không biết tự
chăm sóc mình chút nào! ... Tóm lại, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho chị... Làm xong việc, nhất định phải trở về thành phố
A... Đó mới là nhà của em. Á Hi, anh ở lại thành phố S cũng tốt, giúp
tôi chăm sóc nó. Nếu Tiếu nha đầu xảy ra chuyện gì, tôi hỏi tội anh!”
Đoạn Á Hi cười hì hì: “Tuân lệnh, nữ vương bệ hạ!” Nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc.
Thới quen sinh hoạt của Đoạn Á Hi là mỗi ngày sau mười hai giờ trưa mới thức dậy. Buổi chiều luôn có bộ dáng ủ rũ, nhưng đến buổi tối tinh thần lại
cực kỳ tốt, đa phần đều chọn đến các quán bar lớn để vui chơi... Sau đó, mười một mười hai giờ hơn mới về nhà. Tiếp theo, viết một đống code
trên máy tính mà Tô Yên Nhiên hoàn toàn xem không hiểu gì cả... Rạng
sáng ba bốn giờ mới ngủ. Ừm, nghề chính của Đoạn Á Hi là kỹ sư phần mềm, còn nghề phụ... Nghe câu treo trên cửa miệng của anh ấy thì biết ngay:“Ai dám chọc giận Lão tử, ta sẽ hack máy tính của kẻ đó!”
Chỉ là, đa số không có ai xem lời này là thật là được... Thoạt nhìn bề ngoài
anh ấy là một cậu ấm cà lơ phất phơ không chịu làm việc đàng hoàng.
Nhưng biết anh quả thật có năng lực này, Tô Yên Nhiên thường bất đắc dĩ lắc
đầu: “Á Hi, làm hacker cũng phải có đạo đức nghề nghiệp... Còn nữa, anh
có thể khiêm tốn một chút không? Bộ dạng của anh thật sự sẽ khiến cho
hình tượng các anh soái ca hacker cool ngầu trong lòng các em nữ sinh
tan biến hết đấy...”
Còn thói quen sinh hoạt của Tô Yên Nhiên là
luyện Yoga buổi sáng, làm điểm tâm sáng, xem TV, lên mạng, đến buổi trưa làm xong bữa trưa thì gọi Đoạn Á Hi rời giường, sau đó về phòng mình
đọc báo hoặc tạp chí, kế đến ngủ trưa, buổi chiều làm cơm tối, bình
thường Đoạn Á Hi ăn tối xong sẽ ra ngoài, sau đó cô tiếp tục xem TV, lên mạng, lúc Đoạn Á Hi về, thường là cô đã đi ngủ.
Qua mấy ngày, Tô Yên Nhiên cảm thấy cuộc sống như thế quá buồn chán, quá nhàn hạ, luôn
khiến cô không thể không suy nghĩ lung tung... Cô tuyệt đối không muốn
buộc mình phải đưa ra quyết định đó. Hơn nữa, những thay đổi trên cơ thể cô, thật sự khó mà giấu được lâu, mấy ngày nay may mà thói quen sinh
hoạt của cô và Đoạn Á Hi hoàn toàn khác nhau, cộng thêm thai kỳ của cô
sắp đầy ba tháng, cuộc sống sinh hoạt của cô đã có quy luật hơn, phản
ứng nôn nghén không còn quá nghiêm trọng, nên mới không bị phát hiện.
Cũng đã đến lúc nên đi rồi... Không thể luôn dựa vào người khác.
Vô tình móc ra tấm danh thiếp mà cô gái váy đỏ âm thầm đưa cho cô ngày
đó... Tâm tư Tô Yên Nhiên thoáng lưu chuyển, nghĩ: Ở đó có thể từ chỗ
của các quan chức và người giàu có nghe được chút tin tức của người
kia... Không phải là không thể nhờ Đoạn Á Hi vốn giỏi hơn cô trong việc
này đi nghe ngóng tin tức, nhưng cô sợ Đoạn Á Hi sẽ biết được bí mật của cô. Hơn nữa cô biết, người kia trước sau như một luôn thích bàn chuyện
làm ăn ở những nơi yên tĩnh, tao nhã một chút, sẽ không chọn Hoàng Đô
huyên náo như vậy.
Hoàng Đô, thật ra là một nơi rất mạo hiểm, dù
anh ta không xuất hiện ở đó, nhưng cũng không có nghĩa là bạn bè của anh ta sẽ không xuất hiện ở đó, chẳng qua cô rất có lòng tin với kỹ thuật
hóa trang mà Lâm Vô Hà dạy cho cô.
Hạ quyết tâm, Tô Yên Nhiên
dùng sim và điện thoại di động tạm thời mà Đoạn Á Hi vừa mua cho cô, ấn
số trên danh thiếp: “A lô, xin hỏi có phải chị Vương không? ... Ừm, em
là, người gặp chị trong toilet hôm nọ... Phải, em muốn làm việc ở Hoàng
Đô.”