Người cô quen hơn nữa còn rất muốn gặp, còn có thể là ai? Tô Yên Nhiên không khỏi nghĩ tới mẹ cô, người mà gần đây bị cô tập trung vào thứ quan trọng khác trong sinh mệnh mà quên mất đi, Tô Nhã Như. Một người mà trong tiềm thức của cô đã không còn tồn tại trên thế gian, là người thân duy nhất của cô.
Tô Yên Nhiên nhích từng bước, từng bước gian nan, cuối cùng cũng đi tới chính sảnh phía trước hành lang, đến trước mặt người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn. Tô Yên Nhiên không chớp mắt nhìn chăm chăm vào mặt người phụ nữ ngồi xe lăn, nhưng màn đêm thật sự quá tối, cô không thể nhìn rõ... Đã lâu không gặp mẹ, cũng không biết khi bà già đi sẽ thế nào, nhưng nếu là bộ dáng trước mặt... Sẽ khiến cô chua xót không thôi -- mẹ trong trí nhớ của cô, trước giờ đều rất xinh đẹp, ưu nhã và khéo léo!
“Xin hỏi, cô họ Tô phải không?” Tô Yên Nhiên nhẹ nhàng mở miệng, giọng hơi run rẩy.
Dù có chút áp lực đối với câu hỏi mạo muội của Tô Yên Nhiên, sau một lúc ngạc nhiên, người phụ nữ đó vẫn nhã nhặn trả lời: “Không, cô họ Thẩm.”
Cơ thể Tô Yên Nhiên vốn đang căng chặt, nháy mắt thả lỏng, nhưng trên mặt không ngăn được vẻ thất vọng. Hơi trách móc trừng mắt nhìn về phía Vệ Minh Dữ, dùng ánh mắt lên án: Anh hại tôi rồi! Tôi còn tưởng bà ấy là... Vệ Minh Dữ cũng ra sức trừng lại cô, sau đó mỉm cười với người phụ nữ tự xưng họ Thẩm kia rồi giới thiệu Tô Yên Nhiên: “Dì Thẩm, vị này là bạn con. Cô ấy tên... Yên Nhiên, Tô Yên Nhiên.”
Vệ Minh Dữ nhìn sâu vào mắt Tô Yên Nhiên, trong lòng yên lặng nói: Thật ra, tôi cực kỳ hi vọng cô thật sự là bạn gái của tôi... Bản thân Vệ Minh Dữ cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có loại kích động này... Có lẽ, mỗi lần tiếp xúc, cô đều khiến anh kinh hỉ, khiến anh không kềm chế được bắt đầu để ý cô... Thậm chí, có loại xúc động muốn để ý... Nhưng cô đã là người con gái mà người anh em của anh nhận định.
Tại sao hơn hai năm trước, lúc gặp cô ở Cổ Hương Sắc, anh không phát hiện được sự tốt đẹp của cô?
Không, có lẽ anh còn có cơ hội tiếp cận cô, ít ra, hiện tại Tô Yên Nhiên lại muốn trốn đi lần nữa, không phải sao?
Tô Yên Nhiên tinh mắt phát hiện, tay dì Thẩm đặt trên tay vịn xe lăn, không khống chế được mà run lên, ngón tay nắm chặt tay vịn, giọng nói cũng trở nên kích động: “Con là Yên Nhiên? ! A Minh, con có cách dẫn con bé đến gặp dì rồi!”
Tô Yên Nhiên cũng kích động: “... Dì, dì Thẩm, dì biết con?” Nhưng, con không biết dì!
Vệ Minh Dữ đi đến phía sau dì Thẩm, đẩy xe: “Chúng ta vẫn nên vào nhà trước rồi nói!”
Vào nhà, dưới ánh đèn lờ mờ có thể nhìn rõ mặt dì Thẩm, nhìn ra được lúc còn trẻ là một cô gái xinh đẹp nhưng đã không che được vết tích tang thương của năm tháng, tóc được chải gọn gàng đã lấm tấm bạc. Một đôi mắt u ám không ánh sáng, nhưng vẫn chăm chú nhìn về phía Tô Yên Nhiên.
Dì Thẩm vẫy tay với Tô Yên Nhiên, giọng hiền hòa: “Con à, qua đây một chút.”
Tô Yên Nhiên vâng lời nhích qua. Không biết tại sao cô cảm thấy dì Thẩm này nhìn rất thân.
“Con à, con là người thân duy nhất trên đời này của dì rồi. Chớp mắt mà con đã lớn thế này... Dì nghe mẹ con nói, lúc sinh ra, con rất nhẹ, chỉ có năm cân ba lạng (khoảng 2,8kg)...” Dì Thẩm kéo tay Tô Yên Nhiên, nói xong lời tha thiết, vẻ mặt đầy hồi ức.
Tô Yên Nhiên rất đỗi kinh ngạc. Người thân, người thân? Còn nữa, năm ấy lúc cô được sinh ra? ... Thì ra, Vệ Minh Dữ nói “quen”, có thể đề cập chuyện lúc cô còn bé...
Dì Thẩm thong thả nói tiếp: “Nói đúng ra, dì là cô ruột của con. Em gái của cha con. Cha con tên Thẩm Viễn, cô tên Thẩm Duyệt... Về chuyện của cha mẹ con, nói ra thì dài dòng, nếu con muốn biết, từ từ cô sẽ nói cho con biết.”
Tô Yên Nhiên hoàn toàn sửng sốt, từ nhỏ cô đã không có cha, chưa từng có khái niệm về cha, đây là lần đầu tiên được nghe chuyện về cha ruột.
“Vậy, Vệ Minh Dữ và cô, là quan hệ thế nào ạ?” Tô Yên Nhiên cảm thấy mình cần phải làm rõ điểm này trước đã.
“Ha ha, dì Thẩm là hồng nhan tri kỷ của cha tôi.” Vệ Minh Dữ ngắt lời.
Khụ khụ, thì ra đúng là hồng nhan tri kỷ à! Đúng là kỳ lạ, sao lại có chuyện con trai lại chăm sóc chu đáo cho “Hồng nhan tri kỷ” của cha mình như vậy. Sau này mới biết, mẹ của Vệ Minh Dữ đã qua đời từ sớm, cha của anh một mực muốn cưới người đã từng ly hôn, sức khỏe không tốt là Thẩm Duyệt (trước kia họ là mối tình đầu của nhau), để tiện chăm sóc bà, nhưng Thẩm Duyệt không muốn liên lụy người khác nên không bằng lòng, đáng tiếc cha của Vệ Minh Dữ một năm trước qua đời vị bệnh tim, chỉ còn lại mình Thẩm Duyệt, tóm lại là một câu chuyện tình cực kỳ phức tạp pha lẫn tiếc nuối. Vệ Minh Dữ chăm sóc dì Thẩm như mẹ mình.
Kế hoạch biến hóa khó lường, Tô Yên Nhiên vốn định rời khỏi thành phố S, vừa nhận lại cô ruột, đương nhiên ở lại viện này, ban ngày có người giúp việc theo giờ đến giúp bọn họ chăm sóc sinh hoạt hằng ngày. Vì sợ Tiêu Dịch Thành theo dõi Vệ Minh Dữ biết được hành tung của cô, Vệ Minh Dữ không trở lại viện lần nào nữa.
Có điều, cuối cùng Tô Yên Nhiên cũng biết lý do Vệ Minh Dữ muốn dẫn cô ra ngoài, là để dì Thẩm gặp cô, cũng muốn để cô tiện biết được chuyện của cha mẹ cô.
Từ chỗ Thẩm Duyệt, Tô Yên Nhiên cũng biết thì ra cái chết của Tô Nhã Như lúc trước không thể hoàn toàn trách nhà họ Tiêu, là Tô Nhã Như tự mình vượt quá giới hạn...
Thẩm Duyệt nói vô cùng khó hiểu, nhưng Tô Yên Nhiên nghe hiểu. Thì ra người Tô Nhã Như yêu chỉ có một, là cha cô, Thẩm Viễn, bà lấy Tiêu Hoài Viễn là do cái tên Tiêu Hoài Viễn, Hoài Viễn... Hơn nữa giọng của Tiêu Hoài Viễn, quả thật rất giống giọng của Thẩm Viễn...
Không lâu sau khi Tô Nhã Như lấy Tiêu Hoài Viễn, lại gặp một người mà Tô Nhã Như càng thấy giống Thẩm Viễn, vì thế...
Sau khi Tiêu Hoài Viễn biết, giận tím mặt, đánh Tô Nhã Như, nhưng vì thể diện của nhà họ Tiêu nên không muốn làm ầm ĩ, vì ông thật sự yêu Tô Nhã Như, cũng không đồng ý ly hôn. Nhưng Tô Nhã Như còn không biết ăn năn, thậm chí muốn bỏ trốn với người đàn ông kia... Tiêu Hoài Viễn không chịu buông tay, nhốt bà lại... Để trốn thoát, Tô Nhã Như thậm chí cắt cổ tay tự sát, Tiêu Hoài Viễn cũng chán nản, quyết định trả tự do cho bà, nhưng người đàn ông mà Tô Nhã Như yêu -- hay nói cách khác là thế thân của Thẩm Viễn, sau khi lấy tiền của Tiêu Hoài Viễn, không muốn có liên quan đến Tô Nhã Như nữa, nên rời khỏi thành phố S.
Cảm thấy bản thân mất hết tất cả, hơn nữa nghị lực sống cũng không còn, Tô Nhã Như về sau càng sa ngã, không muốn gặp bất cứ ai. Cuối cùng chết trong cô đơn và tuyệt vọng.
Tiêu Dịch Thành đang du học ở nước M đương nhiên không rõ việc này. Chỉ biết cha mình cưới một người phụ nữ, không bao lâu sau bà ấy mất. Cũng bởi vì Tiêu Hoài Viễn cố hết sức phong tỏa nên rất nhiều việc dù nhờ thám tử cũng không tra được cụ thể, chỉ có thể tra được một ít tin tức ngoài mặt. Mà tin tức ngoài mặt này -- là Tô Nhã Như phản bội Tiêu Hoài Viễn trước, bảo anh làm sao có thể mở miệng nói với Tô Yên Nhiên, người một lòng kính trọng và bảo vệ mẹ mình, thậm chí còn muốn “báo thù” cho bà?
“Cô... ơi, tại sao cô lại biết nhiều như vậy?” Tô Yên Nhiên nước mắt lưng tròng, hỏi Thẩm Duyệt. Sau khi biết rõ chân tướng, cô chỉ thấy mình hoàn toàn không có tư cách tìm Tiêu Dịch Thành báo thù... Nhưng nếu không phải vì cô không rõ chân tướng, có lẽ cô tuyệt đối không có cơ hội gặp anh. Nghĩ vậy, Tô Yên Nhiên càng khó chịu, cô chưa từng hối hận vì đã quen biết anh...
“Vì hai tháng trước khi qua đời, mẹ con đặc biệt đến tìm cô, nói cho cô biết sự tồn tại của con... Lúc đó cô mới biết thì ra bà ấy và anh trai cô có một đứa con gái... Hơn nữa hi vọng nếu có thể thì nhờ cô chăm sóc con... Đáng tiếc không lâu sau đó, cô bị tai nạn xe cộ trở thành một người hai chân tàn phế, ốc còn không mang nổi mình ốc, đừng nói tới việc chăm sóc con... Mấy năm gần đây, cô luôn cảm thấy hổ thẹn với sự phó thác của bà ấy...”
“Vậy, vậy cha con là người thế nào??”
Thẩm Duyệt đáp thế này: “Ông ấy là một người rất tốt, rất tốt. Trước khi con được sinh ra thì đã rời bỏ thế gian này.” Nhưng không hề nói thêm gì về chuyện có liên quan tới cha cô.
“Yên Nhiên... Mặc kệ thế nào, cách xa tên tiểu tử họ Tiêu kia một chút. Chuyện hai đứa yêu nhau chắc là vẫn chưa cho cha nó biết đúng không? Tiêu Hoài Viễn sẽ không đồng ý cho hai đứa yêu nhau... Ông ấy hận mẹ con.”
“Cô... Nhưng con...” Tô Yên Nhiên thoáng hiểu ra, có vài thứ đã thay đổi...
“Yên Nhiên, làm sao con biết tên tiểu tử họ Tiêu đó có đang gài bẫy con không? Nếu nó biết tất cả mọi chuyện thì sẽ ra sao?”
Tô Yên Nhiên im lặng, những lời này đã đâm trúng tim đen của cô. Lần đầu tiên cô mong Vệ Minh Dữ xuất hiện đến vậy, cô có rất nhiên lời muốn hỏi anh ta.
Hoàng Đô ban đêm, dù mới lên đèn cũng đã vô cùng náo nhiệt.
“Ơ, Tiêu đại thiếu gia thế mà lại hạ mình giá lâm nơi này. Lần trước tới để bắt vợ bỏ trốn, lần này tới để làm gì vậy?” Vệ đại thiếu gia trái ôm phải ấp hai mỹ nữ nổi danh thờ ơ cười nhạo.
Tiêu Dịch Thành chậm rãi đến gần, đứng cách Vệ Minh Dữ một bước xa, sau đó đột nhiên vươn tay siết chặt nắm đấm, nhắm thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Vệ Minh Dữ, phun ra mấy chữ: “Để đánh cậu!”
Hai mỹ nữ bên cạnh Vệ Minh Dữ á một tiếng vội đứng dậy trốn ra xa. Vệ Minh Dữ nghiêng mặt sang một bên, nhẹ sờ khuôn mặt sưng đau: “Hừ, ra tay cũng thật độc ác!”
“Vệ Minh Dữ! Chúng ta đã nói một ngày sau sẽ đưa cô ấy về! Bây giờ cậu đang có ý gì? Rốt cuộc cậu giấu cô ấy ở đâu hả?” Tiêu Dịch Thành vẫn nắm áo của Vệ Minh Dữ, hét lên.
Trên mặt Vệ Minh Dữ vẫn là ý cười như cũ: “Chậc chậc, tôi là người nhã nhặn, có chuyện gì từ từ nói ~ xin cậu bỏ tay quý của cậu ra ~~ ! Cậu dám không tốt với tôi, tôi sẽ không tốt với vợ con cậu!”
“Cậu dám? ! ... Xem như cậu lợi hại!” Tiêu Dịch Thành căm phẫn buông tay: “Cậu còn không nói, đừng trách tôi đem xí nghiệp dưới tên Vệ Thị làm vật hi sinh!” Uy hiếp trắng trợn, uy hiếp trắng trợn nha~~!
Vệ Minh Dữ vẫn bất động như cũ: “Cô ấy không muốn gặp cậu, tôi đâu có cách nào.”
“Có thật là cô ấy không muốn gặp tôi?” Tiêu Dịch Thành lui về sau hai bước, vẻ mặt hoảng hốt, thì thào hỏi.
Vệ Minh Dữ rũ mắt, lát sau lại ngẩng lên, nhìn vào mắt Tiêu Dịch Thành, giọng bình tĩnh: “Phải, chính miệng cô ấy nói không muốn gặp cậu. Hi vọng cậu đừng tìm cô ấy nữa, dù có tìm được cô ấy về, cô ấy vẫn sẽ trốn cậu lần nữa.” Xin tha thứ cho lòng riêng của tôi... Ngoài phó thác của dì Thẩm, tôi cũng không hi vọng cô ấy trở về bên cạnh cậu.
“Được, được lắm!” Tiêu Dịch Thành lạnh lùng bỏ lại một câu không đầu không đuôi như vậy, ra khỏi cổng lớn của Hoàng Đô không hề quay đầu lại.