Thanh tra Crome đang lắng nghe lời kể đầy phấn khích của ông Leadbetter.
“Tôi cam đoan với ông, ông thanh tra, rằng tôi thót tim khi nghĩ đến chuyện đó. Hẳn là hắn đã ngồi bên cạnh tôi suốt cả buổi chiếu phim!”
Thanh Crome hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng tim mạch của ông Leadbetter, anh nói:
“Để tôi làm rõ hơn nhé. Người đàn ông này đi ra khi gần kết thúc phim...”
Ông Leadbetter bất giác lẩm bẩm: “Not a Sparrow do Katherine Royal thủ vai nữ chính”.
“Ông ta bước ngang qua trước mặt ông rồi bị ngã...”
“Giờ thì tôi thấy thật ra ông ta giả vờ ngã. Rồi ông ta nhoài người qua ghế trước để nhặt mũ. Chắc ông ta đã đâm người đàn ông tội nghiệp lúc đó”.
“Ông không nghe tiếng gì sao? Tiếng kêu? Hay tiếng rên rỉ?”
Ông Leadbetter không nghe gì ngoài tiếng ồn và giọng khàn khàn của Katherin Royal nhưng trong trí tưởng tượng phong phú của mình ông bịa ra tiếng rên rỉ.
Thanh tra Crome không đánh giá cao chi tiết về tiếng rên rỉ và anh cứ để ông ta tiếp tục nói.
“Và rồi ông ta đi ra ngoài...”
“Ông có thể miêu tả người đó được không?”
“Ông ta cao lớn. Chí ít là 1 mét 8. Cao như khổng lồ ấy”.
“Da trắng hay da màu?”
“Tôi - ờ - tôi không chắc lắm. Tôi nghĩ ông ấy bị hói. Dáng vẻ đầy sát khí”.
“Ông ta cố đi khập khiễng không?” thanh tra Crome hỏi.
“Có - có chứ, giờ ông nhắc tôi mới nhớ là ông ta đi khập khiễng. Da rất đậm màu, chắc là người lai”.
“Lúc ông ta vào chỗ ngồi thì đèn còn bật sáng không?”
“Không. Ông ta vào khi phim đã bắt đầu chiếu”.
Thanh tra Crome gật đầu và đưa cho ông Leadbetter một bản khai để ký vào rồi cho ông ta về.
Anh than vãn vẻ bi quan: “Nhân chứng gì mà chán quá. Gợi ý cho ông ta chút xíu là ông ta bịa chuyện luôn. Chắc chắn ông ta chẳng biết mặt mũi ông kia trông thế nào. Hãy mời người bảo vệ rạp chiếu phim vào đi”.
Người bảo vệ, dáng vẻ nhà binh và cứng ngắc, đi vào và đứng chờ được hỏi tới, mắt anh nhìn chằm chằm vào Đại tá Anderson.
“Rồi, đến lượt Jameson, anh trình bày đi”.
Jameson chào.
“Vâng, thưa ông. Lúc đó là vào cuối buổi chiếu phim, thưa ông. Tôi được báo có một quý ông bị ốm, thưa ông. Quý ông đó đang ở khu ghế 2-4, sụp xuống chỗ ngồi. Còn quý ông kia đang đứng cạnh đó. Tôi thấy quý ông đó có vẻ ốm, thưa ông. Một trong mấy quý ông đứng bên và đặt tay vào áo khoác của quý ông bị ốm và gọi tôi đến. Có máu, thưa ông. Hóa ra là ông ấy đã chết - bị đâm, thưa ông. Rồi tôi thấy quyển thông tin đường sắt A B C dưới ghế, thưa ông. Tôi muốn xử lý cho đúng nên tôi không chạm vào mà ngay lập tức báo cho cảnh sát về vụ thảm sát mới xảy ra ạ”.
“Tốt lắm. Jameson, anh xử lý thế là tốt rồi”.
“Cảm ơn ông”.
“Anh có để ý thấy người đàn ông nào rời khu ghế 2-4 chừng 5 phút trước đó không?”
“Có một vài người, thưa ông”.
“Anh có thể miêu tả họ được không?”
“Tôi rất tiếc là không nhớ hết, thưa ông. Một người là ông Geoffrey Parnell. Tiếp đến là anh chàng Sam Baker đi với một cô gái. Tôi không để ý ai khác nữa ạ”.
“Tiếc quá. Vậy được rồi, anh Jameson ạ”.
“Vâng, thưa ông”.
Người bảo vệ chào rồi lui về.
Đại tá Anderson nói: “Với những thông tin pháp y mà chúng ta có, tốt nhất chúng ta nên mời người đã phát hiện nạn nhân vào tiếp đi”.
Một viên cảnh sát đi vào và chào.
“Ông Hercule Poirot và một quý ông khác đang ở đây, thưa ông”.
Thanh tra Crome nhăn trán.
Anh nói: “Ồ, thế à? Mời họ vào đi”.